Ngày đầu tiên Nguyễn Chi Nghiên đi làm, thì người hầu của nhà họ Nguyễn đã sắp xếp thời gian biểu cho cô ta đến công ty sớm hơn năm phút, và mọi chuyện đều thuận lợi.

Nhưng hôm nay, Trần Tử Huyên xin nghỉ ốm nên cô không trở lại công ty.

“Cô ấy bệnh rồi sao?”

“Không rõ nữa, khi nãy cô ấy vừa gọi điện đến nói trong người cảm thấy không khỏe, nên hôm nay xin nghỉ ốm rồi. Có lẽ do cô ấy thức khuya trong chuyến công tác, nên cơ thể không chịu nổi mà bị cảm.” Sau khi đi công tác cùng đồng nghiệp trở về, thì hai người đồng nghiệp bé Heo và An Ninh của cô ở công ty đã trở thành bạn của cô, nghe tin Trần Tử Huyên xin nghỉ ốm, cả hai đều tỏ ra quan tâm lo lắng.

Còn Chu Tiểu Duy vốn là chị em thân thích của Trần Tử Huyên thì thở dài.

Chu Tiểu Duy biết rất rõ sức khỏe của Trần Tử Huyên rất tốt, làm sao cô lại có thể bị ốm chỉ vì thức đêm trong một chuyến công tác chứ? 80% là cô đang trốn việc.

“Rõ ràng cô ấy đang giả bệnh?” Chu Tiểu Duy tự lẩm bẩm một mình: “Trần Tử Huyên đang làm gì ở nhà chứ?”

Mấy đồng nghiệp của Chu Tiểu Duy đang rất nóng lòng, họ đã sớm tụm lại một đám, cơ cấu nhân viên trong công ty đơn giản chỉ khoảng 20 người, mọi người vừa bận rộn với công việc ngập đầu, vừa khui chuyện ra bàn tán.

Còn phía bên kia của văn phòng rất yên tĩnh.

Là một nhân viên mới, nên Nguyễn Chi Nghiên đã được đích thân quản lý tiếp đón.

Mặc dù quản lý chỉ giới thiệu ngắn gọn Nguyễn Chi Nghiên chỉ đến đây để thực tập, nhưng nhìn vẻ mặt nịnh bợ của người quản lý thì mọi người trong văn phòng đều biết cô gái này chắc phải là ‘hoàng thân quốc thích” gì đây.

Những nhân viên cũ còn lại đều là mấy tay có kinh nghiệm ở công sở, đối mặt với một nhân viên được chỉ định như Nguyễn Chi Nghiên, thì ban đầu tốt nhất hãy làm như những người qua đường ôn hòa, tìm hiểu tính cách và lai lịch xong rồi mới nắm bắt cơ hội tiếp cận. Vì vậy, Nguyễn Chi Nghiên ngồi ở ghế văn phòng cả một buổi sáng mà không một ai bắt chuyện hay làm phiền.

Gần đến giờ ăn trưa, quản lý đột nhiên đi về phía cô ta. Anh ta cố gắng hạ giọng: “Chi Nghiên, cô có biết Trần Tử Huyên bệnh có nặng không, cô ấy đã đi khám chưa, có ai đến bệnh viện cùng cô ấy không?” Lời nói của người quản lý đầy dụng ý sâu xa.

Mặc dù không biết rõ lai lịch của Trần Tử Huyên, nhưng hôm qua chính mắt anh ta thấy Lê Hướng Bắc vừa đến công ty thì đã ngồi lên ghế làm việc của Trần Tử Huyên trong văn phòng, chắc hẳn Lê Hướng Bắc có một mối quan hệ thân thiết với cô.

Hơn nữa, Trần Tử Huyên và nữ đại diện của công ty IP&G Lucy, dường như có quen biết nhau, Lê Hướng Bắc còn đích thân đưa Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên đây rời đi, dựa trên mối quan hệ lợi ích nhiều tầng như vậy, thì tên quản lý chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội tốt này để quan tâm cấp dưới.

“Chị dâu đâu có bị bệnh gì.” Cô ta khẽ nói.

Ánh mắt rụt rè của Nguyễn Chi Nghiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên máy tính để bàn, trông cô ta rất căng thẳng khi trò chuyện với người lạ, cô ta cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương.

Người quản lý sửng sốt một hồi.

Đầu tiên, anh ta không ngờ rằng Trần Tử Huyên lại thực sự nói dối để gọi điện xin nghỉ ốm.

Thứ hai, cô Nguyễn Chi Nghiên này thực sự gọi Trần Tử Huyên là “chị dâu”, họ có quan hệ gì đây!

Chu Tiểu Duy tranh thủ giờ nghỉ trưa để gọi mấy cuộc điện và để lại tin nhắn cho Trần Tử Huyên, nhưng Trần Tử Huyên không trả lời, điều này khiến cô ấy hơi lo lắng.

“Xin chào, tôi là bạn của Trần Tử Huyên, tên tôi là Chu Tiểu Duy…” Trong lúc ăn trưa không thấy yên tâm, nên Chu Tiểu Duy đã đắn đo suy nghĩ và cuối cùng cô ấy bèn liều một phen.

Cô ấy quyết định gọi điện thẳng đến nhà họ Nguyễn.

Số điện thoại cố định này là số máy riêng của nhà họ Nguyễn ở khu Yên Hải, dì Phương bắt máy với thái độ thân mật và tôn trọng: “Bà Bùi, xin chào.”

Trần Tử Huyên không có nhiều bạn bè, mọi người trên kẻ dưới trong nhà họ Nguyễn đều nhớ tất cả những người thân và bạn bè liên quan đến Trần Tử Huyên, hơn nữa hiện tại Chu Tiểu Duy lại là vợ của Bùi Hạo Nhiên, dựa trên phép tắc lễ nghĩa thì dì Phương mới gọi cô ấy là bà.

Nhưng Chu Tiểu Duy không quen với điều đó: “Con muốn hỏi một chút.” Cô ấy ngượng ngùng mỉm cười: “Bây giờ Trần Tử Huyên có ở nhà không dì?”

“Mợ chủ của chúng tôi đã ra ngoài lúc 7 giờ sáng rồi, cô ấy còn tự lái xe đi…” Dì Phương thành thật nói.

Vừa nghe xong, Chu Tiểu Duy liên nắm chặt lấy điện thoại trên tay, đồng thời càng thấy lo lắng.

Tự nhiên Trần Tử Huyên lại đột nhiên trốn việc, lại còn lừa người của nhà họ Nguyễn.

“Hôm nay mợ chủ không đến công ty sao?” Dì Phương tinh ý hỏi ngược lại cô ấy.

Chu Tiểu Duy thấy chột dạ.

Với tình hình này, cô ấy không biết phải trả lời làm sao, cô ấy nói Trần Tử Huyên không ở công ty, như thế chẳng khác nào cô ấy đang phản bội Trần Tử Huyên.

Trong lòng Chu Tiểu Duy cảm thấy thấp thỏm do dự, dù sao thì Dì Phương cũng là người đi trước, có vẻ như bà ấy đã đoán đúng.

Dì Phương đã làm việc ở nhà họ Nguyễn cả nửa cuộc đời, EQ của bà ấy cũng khá cao, không ép được Chu Tiểu Duy trả lời, nên trước tiên bà ấy lịch sự nói có việc bận, sau đó thì cúp máy.

Chu Tiểu Duy nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy, rồi tự nghĩ, mọi chuyện đang dần khó khăn, chắc chắn dì Phương sẽ báo cáo với nhà họ Nguyễn.

“Trần Tử Huyên chỉ có thể tự cầu xin nhiều phúc lành hơn, ai da, vô duyên vô cớ chạy đi đâu không biết.” Chu Tiểu Duy rất lo lắng.

Nhà tù thành phố C.

Trương Tiểu Vi không ngờ rădng Trần Tử Huyên sẽ đến nhà tù để thăm cô ta.

Trần Tử Huyên đã nghĩ về chuyện này rất lâu ở nhà, cô cảm thấy người có khả năng coi cô như kẻ địch cũng chỉ có Trương Tiểu Vi thôi.

Vì trước đây Trương Tiểu Vi đã gây rắc rối trong nhà họ Trần nên mới khiến cho Trần Võ Quyền bị đột quy phải nhập viện cấp cứu.

Hơn nữa cô ta đã cấu kết trong vụ bắt cóc Trần Tử Huyên năm xưa, ngoài mặt nói Trương Tiểu Vi này từng là một diễn viên công chúng đã hết thời, nhưng thực chất cô ta đã bị Nguyễn Chi Vũ tống vào tù.

Trương Tiểu Vi đã không kháng cáo, kể từ sau khi vụ lùm xùm kia xảy ra thì trông cô ta có vẻ đã bình tĩnh lại, cô ta đã thú nhận tội bắt cóc, và rất hợp tác điều tra, thậm chí người nhà họ Nguyễn còn chưa biết đến chuyện cô ta ở tù.

“Trương Tiểu Vi, tôi có một chuyện muốn hỏi cô…” Trần Tử Huyên nói thẳng.

“Tôi không có hứng biết bất kỳ chuyện gì về mợ chủ nhà họ Nguyễn, bây giờ cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Trương Tiểu Vi vẫn kiêu ngạo, cô ta cố giữ sự tự trọng của mình ngay cả khi là một tù nhân.

Trần Tử Huyên chi kém cô ta ba tuổi nhưng cô ta lại kết hôn với Trần Võ Quyền và trở thành mẹ kế trên danh nghĩa của cô.

Bây giờ hai người gặp nhau, cô ta đang mặc quần áo tù nhân ở cuối góc nhà tù, còn Trần Tử Huyên vẫn rạng rỡ như xưa. Thật mỉa mai làm sao.

“Cô tưởng ba tôi đến thăm cô đúng không?” Trần Tử Huyên đột ngột hỏi.

Dường như lòng kiêu hãnh mà Trương Tiểu Vi luôn cố gắng duy trì đã bị đánh sụp, cô ta tức giận mắng vào mặt cô: “Tôi không muốn gặp ai của nhà họ Trần các cô cả.” Rõ ràng là cô ta đang dối lòng, nhưng cô ta lại nghiến răng ác nghiệt như vậy.

Đúng vậy, những người trong tù nói với cô ta rằng có một người họ Trần đến thăm cô ta. Người đầu tiên Trương Tiểu Vi nghĩ đến là Trần Võ Quyền. Trong khoảnh khắc như vậy, lại bị Trần Tử Huyên thấu rõ tâm tư, nên cô ta cảm thấy rất đau buồn.

Trần Tử Huyên nhận thấy người mẹ kế trước mặt mình đã thay đổi.

“Trần Tử Huyên, cô nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy, tôi không cần cô thông cảm cho tôi!” Trương Tiểu Vi bị cô nhìn chằm chằm, cô ta cố nén cảm xúc đang lẫn lộn trong lòng. “Cô đừng tưởng rằng tôi sẽ nói điều gì tốt đẹp với cô, tôi vốn ghét người mẹ ích kỷ tư lợi của cô, và tôi cũng ghét loài con dã thú như cô, rõ ràng cô không phải con gái ruột của Trần Võ Quyền, nhưng lại ung dung được hưởng sự đối đãi như một cô chủ của nhà họ Trần.”

Nói trắng ra, khi còn trẻ thì Trương Tiểu Vi đã trải qua một cuộc đời cay đắng luôn bị coi thường, khi gặp một người đàn ông đẹp trai, biết quan tâm như Trần Võ Quyền, thì cô ta đã yêu ông ta, không ai tin cả, nhưng Trần Võ Quyền lại nghĩ đến người vợ cũ thân cô thế cô kia, tất nhiên cô ta rất hận.

“Cô thật ngốc khi chạy đến đây để hỏi tôi, Trần Tử Huyên, cho dù cô muốn hỏi cái gì, tôi cũng sẽ không trả lời, cho dù tôi muốn nói, thì tôi cũng sẽ cố ý nói lệch đi để lừa cô thôi!” Trương Tiểu Vi tức giận tuyên bố, như thể cô ta muốn khiêu khích, muốn cố ý chọc tức cô.

Trương Tiểu Vi hận cô. Nhưng Trần Tử Huyên lại không quan tâm cô ta có hận mình hay không, cùng lắm là cũng chỉ ghét cô.

“Kẻ xấu không phải hoàn toàn xấu, tùy vào hoàn cảnh thôi.” Trần Tử Huyên bình đạm nói: “Trương Tiểu Vi, thứ không thuộc về cô, thì cô không nên cưỡng cầu, không thì cô sẽ hoang tưởng đến phát điên…”

Trương Tiểu Vi vì không yêu được mà sinh hận thù.

“Hahaha.” Trương Tiểu Vi cười lớn tiếng, cô ta cười đến mức chảy cả nước mắt, khóe mắt lóe lên một dòng lệ: “Tôi hoang tưởng, tôi hoang tưởng sao?”

“Trần Tử Huyên, tôi nói cho cô biết, tôi đang hoang tưởng gì chứ?”

“Nguyễn Chi Vũ vì muốn đuổi cổ tôi đi mà đã nói dối cô mất trí nhớ, anh ta còn bí mật sai người đẻ mổ cho cô để mang đứa trẻ đi, ông già nhà họ Nguyễn kia đã che giấu biết bao nhiêu bí mật chỉ vì đứa con trai Nguyễn Thanh Thừa kia, từ nhỏ thì tên ngốc nhà họ Đường kia chỉ biết bám theo sau lưng cô, chẳng lẽ bọn họ không hoang tưởng sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play