“Khoảng thời gian em vừa mới sinh con, ngày nào Đường Duật cũng giúp em thoa thuốc.”

Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm chiếc bụng bằng phẳng, không có vết rạn khi mang thai để lại, không có vết sẹo do sinh mổ để lại, nói một cách rất tự nhiên, cứ như cô chưa từng mang thai.

Chẳng có một chút vết tích gì cả, cứ như là một năm cô gả đến nhà họ Nguyễn chỉ là một giấc mộng.

“Không biết Đường Duật giúp em thoa thuốc gì mà hiệu quả tốt thật” Cô nhìn về phía cặp song sinh đang ngủ trên giường, nhỏ giọng lầm bầm.

Nguyễn Chi Vũ đang đứng sau lưng nhìn gương mặt nghiêng của cô, nguyên nhân ban đầu dẫn đến việc cô và anh kết hôn thật sự rất hoang đường, nên mới khiến cô cảm thấy nó như một giấc mộng không chân.

Khi cô sinh, ở cữ, hay trầm cảm sau sinh an đều không ở bên cạnh cô. Anh luôn đóng vai một kẻ xấu, lúc nào cũng cưỡng ép cô, còn Đường Duật lại là thần bảo hộ của cô.

Đôi môi mỏng của Nguyễn Chi Vũ hơi nhếch lên, sắc mặt anh khá phức tạp, mà Trần Tử Huyên thì vẫn luôn nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ trên giường, cả căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng, không ai biết phải nói gì.

Khi dì Phương bước vào trong phòng, nhìn thấy hai người trầm mặc, trong lòng bà thở dài, không dám nói bừa.

Bà ấy đứng bên ngoài, quy củ mà gõ cửa phòng: “Cậu Chi Vũ, cô chủ.”

Trần Tử Huyên quay đầu lại nhìn. Trên tay dì Phương cầm một chiếc điện thoại, thành thật nói: “ Cô chủ, bố cô gọi đến tìm cô.”

Điện thoại của Trần Tử Huyên đã hư lúc gặp nạn ở núi tuyết, phỏng chừng bố cô đã biết tin cô đã về nước rồi, gọi cho cô không được nên mới trực tiếp gọi đến nhà họ Nguyễn.

Trần Tử Huyên biết quá rõ tật xấu của bố cô, cô không dám chậm trễ nhận điện thoại từ tay của dì Phương.

“Bố.”

“Con ở nhà họ Nguyễn làm gì?” Quả nhiên Trần Võ Quyền nổi giận đùng đùng ở đầu dây bên kia.

“Con vừa mới về nước.” Đó là lời nói thật, cô vừa từ Thụy Sĩ trở về, còn chưa được một tiếng đồng hồ nữa.

Trần Võ Quyền không quan tâm lời giải thích của cô, tức giận mà trách mắng: “Trước đó bố đã nói gì với con hả… Bố không cho phép con đi lung tung, ngay lập tức quay về nhà họ Trần cho bố!”

Sau đó, ông ta cứ như vậy mà cúp điện thoại.

Bên tai của Trần Tử Huyên vẫn còn vang vọng sự giận dữ của bố cô, xem ra bố cô không đồng ý cho cô quay về nhà họ Nguyễn, ông ta cho rằng quay về nhà họ Nguyễn là đi lung tung.

Đến cả dì Phương cũng nghe rất rõ tiếng trách mắng ở đầu dây bên kia, bà ấy nhất thời ngơ ngác, nhìn Trần Tử Huyên rồi lại nhìn Nguyễn Chi Vũ với sắc mặt phức tạp, vẫn luôn trầm mặc đứng một bên.

“Cậu Chi Vũ, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cậu có muốn ăn chưa?” Dì Phương do dự hỏi.

Đây là nhà họ Nguyễn, nếu Nguyễn Chi Vũ không thả người thì Trần Tử Huyên không thể nào rời đi được.

“Dọn cơm đi.” Sắc mặt của anh rất bình tĩnh mà dặn dò. Có nghĩa là bây giờ xuống lầu ăn cơm.

“Bây giờ em phải về nhà.” Trần Tử Huyên kiên quyết nói, cô quay người bước nhanh ra cửa.

“Ăn cơm trước rồi đi.”

“Không đói.”

“Vậy thì em đừng hòng quay về nhà họ Trần.” Anh nhìn bóng lưng nhanh chóng rời rời đi của cô, giọng nói có chút cường thế.

Trần Tử Huyên dừng chân, quay đầu nhìn anh một cách tức giận.

“Cô chủ, hai người mới từ Thụy Sĩ trở về, cho dù cô không đói, không muốn ăn món chính vậy thì uống một chén canh đi, bồi bổ cho cơ thể.” Dì Phương lập tức giảng hoà, khuyên nhủ nói.

Trần Tử Huyên đen mặt, hậm hực đến nhà ăn uống canh.

Cô rất cảm kích dì Phương đã chuẩn bị cơm tối cho cô, cô cũng biết nhà họ Nguyễn không phải khó ở chung như trong lời đồn, nhưng mà mỗi lần Nguyễn Chi Vũ nói chuyện với cô đều dùng cái giọng ra lệnh mà gào vào mặt cô, cô không phục.

“Anh muốn làm gì?” Vốn dĩ tâm trạng của cô đã không vui rồi, vậy mà khi cô buông chén xuống lại còn nghe được Nguyễn Chi Vũ dặn dò dì Phương chăm sóc hai đứa nhỏ, anh muốn đi thành phố C.

“Anh muốn đến nhà tôi à?” Giọng điệu của Trần Tử Huyên có chút ngập ngừng.

Khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Chi Vũ không có biểu cảm gì hết, con ngươi bình tĩnh mà nhìn về phía cô, con ngươi đó như đang nói không lẽ anh không được đến nhà cô?

Trần Tử Huyên quay đầu đi, không muốn đối mặt với anh. Anh muốn đi đâu thì đi, dù sao đi nữa thì bố cô cũng sẽ không hoan nghênh anh, nói không chừng khi Nguyễn Chi Vũ đến nhà cô sẽ bị bố cô trực tiếp sập cửa vào mặt, tự chuốc lấy phiền phức thôi.

“Cô chủ, cho dù là về nhà mẹ đẻ thì cũng không thể không mang theo quà cáp gì được, tôi không biết bố cô thích gì nên chút đông trùng hạ thảo và huyết yến này cứ xem như là chút lòng thành đi,” Dì Phương còn đặc biệt chuẩn bị cho người nhà cô ít quả cáp.

Về nhà mẹ đẻ?

Nghe xong câu này, Trần Tử Huyên cảm giác đầu óc hơi bối rối.

Sau khi hai người họ kết hôn, thật sự vẫn chưa chính thức dùng danh nghĩa vợ chồng cùng trở về nhà họ Trần, lúc trước họ cũng từng cùng nhau đến thành phố C, nhưng lúc đó quan hệ của cô và nhà họ Trần không tốt lắm, Nguyễn Chi Vũ cũng có việc phải làm.

Giống như những người phụ nữ khác đưa chồng về nhà mẹ đẻ, cái cảm giác này… cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô không tưởng tượng được dáng vẻ Nguyễn Chi Vũ làm con rể tốt giống như những người khác, cảnh tượng này rất kì quái.

Cô cũng không hỏi Nguyễn Chi Vũ tại sao lại muốn đến nhà họ Trần. Anh muốn đi thì cứ đi đi, dù gì cô cũng không ngăn anh được. Chỉ là tại sao lại không đi máy bay chứ.

“Ngồi máy bay bay qua đó chỉ cần nữa tiếng là đến rồi.” Trần Tử Huyên mất kiên nhẫn ngồi trên chiếc xe xa hoa, cô nhìn cảnh vật trôi nhanh như bay ở ngoài cửa số, xe chạy thực sự rất vững, rất nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng máy bay.

Bình thường họ từ thành phố A đến thành phố C đều đi bằng máy bay, máy bay tư nhân của nhà họ Nguyễn không cần thủ tục gì hết, rất nhanh gọn, nhưng Nguyễn Chi Vũ lại cứ muốn đi xe.

“Đi xe nhanh nhất cũng phải mất bốn tiếng.” Cô tức giận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Chúng ta không gấp.” Nguyễn Chi Vũ vẫn bình tĩnh nói.

Trần Tử Huyên cau có, quay đầu đi không để ý đến anh nữa.

Tài xế của nhà họ Nguyễn vừa lái xe vừa nơm nớp lo sợ, anh ta cũng không hiểu tại sao phải đi xe đến thành phố C, cậu Chi Vũ của họ trước giờ làm việc luôn hướng đến hiệu quả mà, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, không khí của hai vị chủ nhân ngồi ở phía sau có chút kìm nén. Anh ta cũng muốn chạy nhanh hơn nhưng cậu Chi Vũ lại yêu cầu tốc độ phải chậm rãi, tâm tư các chủ nhân của nhà họ Nguyễn thật khó đoán.

Xe cứ chạy từ từ, Trần Tử Huyên dựa vào lưng ghế êm ái của chiếc xe, đột nhiên cô hơi buồn ngủ.

Thật ra cũng không cần gấp gáp gì, hôm qua còn trải qua một trận sạt lở tuyết ở Thụy Sĩ, bị hoảng sợ không ít, sau khi được cứu thì cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nhưng chỉ được nghỉ có vài tiếng lại phải bay về nước, vừa mới đến nhà họ Nguyễn lại phải chạy về nhà họ Trần.

Đột nhiên cô nhớ đến ở sau lưng của Nguyễn Chi Vũ Vũ còn có một vết thương.

Đường như Nguyễn Chi Vũ đã nhìn cô rất lâu, cô vừa quay đầu lại đã đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của anh, Trần Tử Huyên không biết phải làm sao, khuôn mặt của cô hơi mất tự nhiên.

Tuy rằng Nguyễn Chi Vũ đang mặc tây trang, thân hình cao to, khí chất bất phàm, nhưng trên khuôn mặt lạnh lại lộ rõ sự mệt mỏi, hai mắt giăng đầy tơ máu.

“Sao lại phải theo em về nhà họ Trần.” Cô rũ mắt, thấp giọng phàn nàn.

Nguyễn Chi Vũ không nghe được cô đang lẩm bẩm cái gì, anh đột nhiên gọi cô: “Trần Tử Huyên”, giọng anh hơi khàn, có vẻ là thân thể không thoải mái.

Trần Tử Huyên nghe được giọng anh như vậy, trong lòng có chút quan tâm: “Cái gì?” Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh mà nói.

“Ngồi gần lại đây.” Anh trực tiếp ra lệnh cho cô.

Trần Tử Huyên khẽ trừng mắt, vốn muốn chửi anh một câu, nhưng chắc là do giọng anh hơi yếu ớt, cũng không có cường thế như trước, nên cô suy nghĩ ba giây rồi mới ngượng nghịu xê dịch đến bên cạnh anh.

Nguyễn Chi Vũ trực tiếp dùng hai tay ôm lấy cô, hơi thở nam tính độc đáo lạnh lùng cuốn lấy cô, Trần Tử Huyên hơi lúng túng, ngượng ngùng, nhìn về phía tài xế đang lái xe, “Này”, Cô đẩy anh ra.

Nhưng cái đầu to của Nguyễn Chi Vũ vẫn không khách khí mà dựa vào vai trái của cô, anh hít một hơi thật sâu, có vẻ rất mệt mỏi, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai cô, toàn thân Trần Tử Huyên cứng đờ. Anh cứ như thế dựa vào cô.

Tài xế ở vị trí lái xe nhìn bọn họ trong gương chiếu hậu, trong lòng không khỏi sửng sốt, nhưng anh ta vẫn không đổi sắc mặt, xe vẫn chạy êm ru.

Trần Tử Huyên duỗi tay phải về phía sau, vốn tưởng Nguyễn Chi Vũ giở trò đồi bại, cô định đẩy anh ra, nhưng thấy lông mày anh cau lại, cô mới nhớ đến lưng anh bị thương không thể dựa vào lưng ghế nên mới phải ôm cô dựa dẫm như thế này.

Suy nghĩ nguyên nhân cẩn thận, cô thoáng thấy nhẹ nhõm.

Tính tình của cô thẳng thắn như con trai, từ nhỏ đã có nhiều bạn khác giới hơn bạn cùng giới, việc hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau với nam giới là chuyện khá bình thường, cô và Lê Hướng Bắc cũng là như thế.

Nhưng Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu, thấy cô trông khá thoải mái tự nhiên, trong lòng anh ngược lại có chút hờn dỗi.

Anh cố ý đè thân thể nặng nề của mình lên người cô, Trần Tử Huyên ngả người về phía sau một chút, cô rất có nghĩa khí nói: “Nếu anh mệt thì ngủ đi, tôi sẽ hỗ trợ anh.”

Cũng giống như trong vùng núi tuyết phủ, cho dù là Hạ Vân Lệ thường xuyên bất hòa với cô, nhưng khi gặp khó khăn, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Thật ra, cô nói như vậy là do tâm tư của cô rất đơn giản, chính là muốn để Nguyễn Chi Vũ ngủ khi anh muốn ngủ, đừng lo lắng anh sẽ ngã khi xe đang chuyển hướng, cô sẽ đỡ anh.

Ông ngoại cô đã dạy cô có tình có nghĩa biết bao. Nhưng Nguyễn Chi Vũ lại nhíu chặt lông mày, cảm giác ngột ngạt khó thở kéo dài, không biết đang giận chuyện gì, hai cánh tay anh siết chặt bờ vai mảnh mai của cô, anh khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng hơi ướt hôn lên vành tai mẫn cảm của cô.

“Nguyễn Chi Vũ, anh thành thật một chút cho tôi.” Cô tức đỏ cả mặt, suýt chút nữa muốn dùng nắm đấm đập vào đầu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play