“Dì Nguyễn, bao lâu thì bố con và chú Lê mới về?”

Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, ngay cả đứa trẻ cũng không thể ngủ yên, Bùi Ức dựa vào người cô, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt non nớt không giấu được vẻ lo lắng.

“Họ sẽ trở lại sớm thôi.”

Trần Tử Huyên không biết cụ thể là khi nào, cô chỉ có thể chờ đợi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ức đỏ lên, sợ rằng cậu sẽ phát sốt, vì vậy cô lập tức đưa tay sờ lên trán cậu.

Nóng quá.

Trần Tử Huyên liếc nhìn Chu Tiểu Duy, Tiểu Duy cũng lo lắng kiểm tra thân nhiệt của cậu, thực sự là đã phát sốt: “Bùi Ức, cháu có đau đầu hay có chỗ nào không thoải mái không?” Tiểu Duy nhẹ giọng hỏi cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ức đông cứng lại, cậu lắc đầu, không còn chút sức lực, thì thào nói: “Cháu không sao, đừng nói với bố cháu nha.”

Chu Tiểu Duy lo lắng, quấn thêm mềm cho cậu bé.

Trần Tử Huyên suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy: “Trong khách sạn chắc chắn có loại thuốc thông dụng như thuốc hạ sốt, để mình đi tìm.”

Trần Tử Huyên đi trong sảnh, xuyên qua đám đông và tìm nhân viên khách sạn để lấy thuốc, nhưng bị hai phụ nữ trẻ mặc quần áo tươm tất chặn lại.

Hai phụ nữ ngoại quốc tóc vàng xinh đẹp đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trần Tử Huyên: “Thưa cô, cầu xin cô cứu bố chúng tôi.”

Trần Tử Huyên giật mình, không kịp phản ứng.

“Chúng tôi không thể nhìn thấy bố mình cứ thế qua đời. Ông ấy hiện đang rất đau và cần được đưa bệnh viện ngay lập tức…”

Chính là ông cụ bị đột quy trước đó, hiện giờ đang nằm trên bàn dài, dùng chăn ủ ấm. Mặt ông lão đen lại, trông tiều tụy và rất gần với cái chết.

“Bố chúng tôi là một người có chức ở địa phương, cô cầm cái khóa thắt lưng của tôi tìm người trong trấn. Bọn họ lập tức phái người lên núi cứu chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ cảm tạ cô.”

Nhìn thấy Trần Tử Huyên bị ai đó chặn lại, Chu Tiểu Duy để Bùi Ức cho Hạ Vân Lệ chăm sóc, rồi lo lắng chạy đến xem tình hình.

“Các cô muốn Trần Tử Huyên xuống núi ngay bây giờư?”

Chu Tiểu Duy nghe hiểu lời nói của những người này, vừa kinh ngạc, lại tức giận: “Mặc dù gió và tuyết đã ngừng nhưng ai chả biết sườn núi phía đông rất dốc. Ngay cả sau trận bão tuyết, thì việc trượt vào ban ngày đã nguy hiểm nữa là ban đêm. Các cô muốn bạn tôi chết à?”

Một vài người đàn ông to lớn, với gương mặt cương nghị cất lời: “Cô gái trẻ này có kỹ năng trượt tuyết rất chuyên nghiệp, cô xuống núi sẽ không có vấn đề gì đâu.” Trên mặt Trần Tử Huyên không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Xin lỗi.”

Trong tình huống như vậy, con người chỉ có thể giữ mạng chính mình.

Cô đã hứa là sẽ chăm sóc Chu Tiểu Duy, nên không thể rời đi. Hơn nữa, ngọn núi phía đông quá dốc, mặc dù chỉ mất hai mươi phút là đến thị trấn nhưng chỉ sợ ra ngoài vài phút đã chết.

Hai người phụ nữ vốn đang quỳ trên mặt đất nghe thấy lời từ chối của cô, lập tức đứng lên, hung hăng nhìn cô chằm chằm, chỉ tay vào Trần Tử Huyên, mắng: “Đồ ích kỷ.”

“Cô quả thực cam tâm nhìn bố tôi chết thế này ư, rõ là cô có năng lực nhưng không chịu cố gắng, đồ lòng lang dạ sói.”

Giọng của người phụ nữ đanh thép và ác ý, cô ta mắng chửi không ngừng.

Trần Tử Huyên không nói gì cả, cô chỉ cảm thấy những người này thật nực cười.

Tính mạng của bố bọn họ là đáng quý, vậy tính mạng của những người khác là vô giá trị ư.

Trần Tử Huyên kéo Chu Tiểu Duy rời đi, nhưng một người đàn ông đột nhiên giận dữ hét lên: “Tôi tuyệt đối không để bố tôi gặp chuyện, cô phải xuống núi.”

“Anh, anh muốn làm gì hả?!”

Chu Tiểu Duy kinh hoàng khi nhìn thấy người đàn ông giơ ra một khẩu súng lục về phía Trần Tử Huyên.

Chỗ này bắt đầu gây sự chú ý, mọi người sợ hãi lùi lại phía sau, có người nhẹ giọng, nói: “Bỏ súng, bỏ súng xuống đi.”

Vẻ mặt Trần Tử Huyên rất nghiêm nghị, cô đẩy Chu Tiểu Duy ra phía sau, vô thức dùng tay phải chạm vào con dao thép ở thắt lưng.

“Bố của anh bị đột quy. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì cả.” Cô cố gắng bình tĩnh đối mặt với người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông khoảng 40 tuổi này, giơ khẩu súng lục lên, vẻ mặt có hơi lo lắng, anh ta tháo chốt an toàn, chĩa súng về phía đám đông.

“Người phụ nữ vô lương tâm này trơ mắt nhìn bố tôi chết như vậy. Tôi sẽ không để cô thoải mái đâu. Nếu bố tôi chết, mọi người sẽ chết cùng!”

Khẩu sửng đen chĩa vào đám đông một cách bừa bãi khiến ai cũng la hét, né tránh. Người đàn ông điên cuồng, dùng súng đe dọa.

Ai đó trong đám đông kinh hãi nói: “Tôi đã thấy cô trượt tuyết, kỹ năng rất chuyên nghiệp. Hãy xuống núi và cứu ông cụ ấy đi.”

“Ông cụ là người tốt, có nhiều đóng góp cho địa phương. Cô không thể để ông cụ chết như thế được. Cô xuống núi để cứu ông ấy, đó cũng coi như là vinh dự lớn.”

Có người hét lên: “Chỉ có cô mới có khả năng cứu người thôi!” Mọi người cùng nhau công kích Trần Tử Huyên.

“Các người là một lũ tham lam, ham sống, sợ chết.”

Hạ Vân Lệ ôm Bùi Ức bước tới, ngay cả một người phụ nữ yếu đuối như cô ta cũng không thể kìm lòng được: “Các người nói lời này thật quá đáng. Chúng tôi là du khách nước ngoài nên không đáng sống sao. Là đàn ông, kỹ năng trượt tuyết của các người lại tốt, sao không xuống núi đi? Các người mới là đồ hèn.”

“Câm miệng cho tôi!” Người đàn ông tức giận quát lên.

“Tôi muốn cô xuống núi ngay bây giờ để tìm người, nếu không tôi sẽ giết nó!” Người đàn ông cầm súng trở nên hung tợn, đột nhiên chĩa họng súng về phía Bùi Ức.

Chu Tiểu Duy sợ hãi chạy tới: “Đừng làm bậy!”

Trần Tử Huyên sợ sẽ chọc giận đối phương, cô lập tức tóm lấy tay Chủ Tiểu Duy và nhìn đám người kia bằng vẻ mặt căm phẫn.

Hạ Vân Lệ ôm chặt lấy Bùi Ức, đối diện với thứ kim loại màu đen kia, cả người cô ta cứng đờ. Đại sảnh im ắng một lúc.

Bùi Ức dù sao cũng là đứa trẻ, cậu bé cố kìm nước mắt, sợ hãi nhìn về phía Trần Tử Huyên.

“Đừng khóc.” Trần Tử Huyên thì thầm với cậu bé.

Bùi Ức nghẹn ngào, bởi vì bây giờ cậu bé đang sốt, nên càng sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy yếu ớt. Cậu bé không thể chịu được nữa, lập tức bật khóc, trông thật đáng thương.

“Tôi đồng ý sẽ trượt tuyết xuống núi, anh bỏ súng xuốngđi.” Tâm trạng của Trần Tử Huyên rất phức tạp, cô đã đồng ý trong sự bất mãn.

Những người này lại đưa ra điều kiện: “Bây giờ chúng ta đến khu trượt tuyết, chỉ cần cô làm theo lời tôi, xuống núi cứu bố tôi, tôi sẽ không làm hại cô…”

Khẩu súng vẫn giương cao, họ dùng Bùi Ức làm con tin.

Hạ Vân Lệ ôm Bùi Ức từng bước về phía dốc trượt tuyết, Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy cảnh giác theo sau, đằng sao họ là người thân của ông cụ đang cầm súng đe dọa và một vài du khách lạ.

Sau nửa giờ đi bộ đến khu trượt tuyết, một trong số họ cầm hai chiếc đèn pin chiếu sáng, gió và tuyết đã ngừng, nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn thấp, bầu không khí rất tĩnh lặng.

Trần Tử Huyên đã thay đồ trượt tuyết của mình, bởi vì cần có người cầm mang đèn pin để chiếu sáng, cô cần một người đi cùng để xuống núi.

Lúc này, nhiếp ảnh gia cao gầy, chủ động xung phong: “Tôi đi.”

Trần Tử Huyên nhìn anh ta, luôn cảm thấy người này không bình thường.

Nhưng người thân của ông cụ lại chọn một người đàn ông râu rậm, bởi vì anh ta to khỏe lại có kỹ năng trượt tuyết tốt. Nhiếp ảnh gia có kỹ năng y tế, họ muốn anh ta ở lại để giữ mạng cho ông cụ. Người đàn ông râu rậm đúng là xui xẻo.

“Tại sao lại bắt tôi đi, tôi không đi!” Tên râu rậm bị đám người nhà ông cụ ép lên ván trượt, anh ta giận dữ chửi bới.

Nhưng dù có vùng vẫy thế nào, khi đối đầu với họng súng nguy hiểm, tên râu rậm cũng chỉ biết im lặng phục tùng.

Trần Tử Huyên nhìn xuống dốc, trước mắt là một vùng tối tăm. Cô nén nỗi sợ trong lòng, cố không nghĩ đến cái chết.

Bùi Ức trong vòng tay Hạ Vân Lệ hét lên với cô: “Dì Nguyễn!!!” Cậu bé òa khóc.

“Trần Tử Huyên, cậu sẽ không sao, đúng không?” Chu Tiểu Duy hoảng sợ đến mức rơi lệ.

Trần Tử Huyên hít một hơi thật sâu, giả bộ mạnh mẽ: “Không sao đâu.”

“Đừng chậm trễ nữa, bây giờ xuống núi ngay lập tức. Chỉ cần khoảng 20 phút là sẽ tới thị trấn thôi…” Người đàn ông cầm súng thúc giục.

Trần Tử Huyên chạy về phía Chu Tiểu Duy, cô muốn bí mật đưa con dao cho Tiểu Duy, đề phòng trường hợp xấu.

“Trần, Trần Tử Huyên, nhìn kìa…” Chu Tiểu Duy dùng những ngón tay run rẩy chỉ về phía ngọn núi.

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển.

Đám đông lần lượt la hét, hốt hoảng chạy tán loạn.

Tiếng động ầm ầm, núi rung chuyển dữ dội, tuyết lở lao thẳng vào mặt, không ai có thể thoát thân, tuyết từ trên cao lao xuống như một thác nước lớn.

Hai chiếc đèn pin rơi xuống đất, chiếu lên những bước chân lộn xộn trên nền tuyết trắng, tất cả đều hốt hoảng bỏ chạy, chen lấn xô đẩy, có người ngã xuống, lập tức gào khóc, ai nấy cũng hoảng sợ.

Chu Tiểu Duy ôm Bùi Ức ngã xuống tuyết. Cô ta vô cùng sợ hãi, bò trên tuyết, chân run rẩy, không đứng dậy được.

Cô ta ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn tác động của trận lở tuyết.

“Tiểu Duy, chạy đi, đừng nhìn, chạy sang bên phải!”

Vào thời điểm này, Trần Tử Huyên là người đầu tiên nhìn thấy Bùi Ức đang ngồi trên tuyết. Cậu bé đã quên khóc, cả người hoảng sợ đến mức đờ người ra.

“Bế Bùi Ức chạy đi, đừng nhìn lại, đừng để ý xung quanh, mình không lo cho nhiều người như vậy được đâu, chạy đi!”

Trận lở tuyết làm rung chuyển cả ngọn núi, nuốt chửng mọi thứ. Tiếng la hét, cầu cứu bị nhấn chìm, tất cả đều bị chôn sống…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play