Hạ Vân Lệ lại nói: “Thực ra, tôi đã định rời khỏi IP&G. Có lẽ Nguyễn Chi Vũ chưa bao giờ kể với cô. Thời gian trước đây, tôi từng bị một người phụ nữ tên là Lucy không chế. Lucy vốn muốn một thứ gì đó từ tôi, nhưng thứ đó không còn thuộc sở hữu của tôi nữa.”
“Bọn người Lucy không gây sức ép gì với tôi, nhưng đúng là tôi đã hơi hoảng. Nội tâm của Nguyễn Chi Vũ rất phức tạp, tôi hâm mộ anh ấy, không thể hiểu anh nghĩ gì, nhưng lại muốn đọc được suy nghĩ của anh. Giống như lần đầu gặp anh ấy, tôi đã lập tức yêu anh ấy…”
Trần Tử Huyên ngước mắt lên, liếc nhìn cô ta.
Dù là một đứa bé nhưng Bùi Ức cũng cảm nhận được bầu không khí cuộc trò chuyện này có hơi kỳ quái.
“Không được bắt nạt dì Nguyễn.”
Bùi Ức căng thẳng ra mặt, có chút không vui nhìn Hạ Vân Lệ.
Hạ Vân Lệ giật mình, Trần Tử Huyên vẫn không có biểu hiện khác thường gì trên mặt.
“Bùi Ức, cháu hiểu nhầm rồi.”
Hạ Vân Lệ cười cười, vươn tay sờ lên cái đầu nhỏ của cậu. Bùi Ức không vui, thân hình nhỏ bẻ đứng lại gần Trần Tử Huyên. Cảm giác bị con trẻ xa cách, Hạ Vân Lệ thấy hơi xấu hổ.
Hạ Vân Lệ dịu dàng dỗ dành đứa trẻ: “Dì không bắt nạt dì Nguyễn của cháu. Nếu cháu không tin có thể hỏi dì ấy.”
Lúc đầu, Hạ Vân Lệ nhận được ổ USB và bị sốc bởi video trong đó. Đứa bé đã thực sự bị thay thế bởi một người khác theo sắp đặt của Nguyễn Chi Vũ, ngay cả Trần Tử Huyên cũng không biết. Đây là cách thức hành động thường thấy của Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên không thể chịu được điều này, cũng không thích hợp với anh.
“Dì Nguyễn của cháu có tính cách mạnh mẽ. Cô ấy sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai. Cô ấy sẽ không vì yêu mà cúi đầu hèn mọn. Tự do, tự tại mới là điều cô ấy hướng về.”
Trần Tử Huyên không bao giờ tin vào tình yêu, đặc biệt là tình yêu sét đánh, quá viển vông.
Bùi Ức không hiểu, nhưng biết dì Hạ nói những lời đó là đang ra oai, cậu phát hiện dì Nguyễn lại không phản bác, không phải là đang bị bắt nạt sao?”
Bùi Ức ngước khuôn mặt nhỏ bé lên, lo lắng nhìn Trần Tử Huyên.
“Hạ Vân Lệ, tôi biết cô kiên nhẫn, xuất sắc, tài giỏi, sẵn sàng chờ đợi. Nhưng đó không phải việc của tôi.”
Trần Tử Huyên cáu kỉnh, giọng cô trầm xuống, ngữ điệu rất bình thường.
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Cậu bé Bùi Ức giật mình nhìn cô, như là không thể tin được. Đúng lúc này, Bùi Hạo Nhiên và Chu Tiểu Duy đã vội vã trở về khách sạn. Bên ngoài tuyết mỗi lúc một dày, quần áo cả hai đều phủ một lớp tuyết mỏng.
“Hạ Vân Lệ?”
Bùi Hạo Nhiên bước tới, cười nhẹ với cô ta để chào hỏi: “Khách sạn này cũng hợp tác với IP&G à?”
“Đúng vậy, vốn là ngày hôm qua tôi định bay về, nhưng chủ nhân mới của khách sạn này lại không phải người dễ thương lượng.”
Hạ Vân Lệ bắt tay anh ta, cùng với nụ cười xã giao trên môi.
Hạ Vân Lệ liếc nhìn Chu Tiểu Duy, vẻ mặt kỳ quái, đoán mò hỏi: “Hai người chính thức bên nhau rồi sao?” Giọng nói này có gì đó hơi mơ hồ, chưa dám khẳng định.
“Chúng tôi đã đăng ký kết hôn.” Bùi Hạo Nhiên hào phóng thừa nhận, ôm Chu Tiểu Duy chặt hơn.
Hạ Vân Lệ rất ngạc nhiên, đã đăng ký rồi sao: “Vậy thì Quan Lôi…”
“Tôi biết Quan Lôi có hơi xấu tính, nhưng Bùi Hạo Nhiên, anh đã chịu đựng cô ấy nhiều năm như vậy. Tôi nghĩ anh thực sự yêu cô ấy. Tại sao mới ly hôn được nửa năm, anh đã tìm được người phụ nữ khác…”
Hạ Vân Lệ không giấu được băn khoăn trong lời nói. Cô ta đang đứng trên lập trường của Quan Lôi để nói thay cho bạn tốt của mình. Chồng cũ của bạn tốt vội vàng kết hôn như vậy, lại còn đưa nhau đi du lịch nước ngoài, hiển nhiên trong lòng cô ta sẽ không thoải mái lắm.
“Hạ Vân Lệ, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, chúng ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác.”
Trần Tử Huyên đột nhiên lạnh lùng nói: “Hơn nữa, tôi muốn nhắc nhở cô, trên đời này có một số thứ không phải là của cô, cho dù có cố gắng thế nào thì vẫn sẽ mãi chỉ là ảo vọng.”
Sau khi nói xong, Trần Tử Huyên vươn tay kéo Chu Tiểu Duy đi, ngay cả Bùi Hạo Nhiên, cô cũng không thèm liếc nhìn, cứ thế lôi bạn vào trong thang máy.
Bùi Hạo Nhiên sững sờ không kịp phản ứng, thật ra vừa rồi anh ta không hề biết Chu Tiểu Duy đã cúi thấp đầu xấu hổ với Hạ Vân Lệ, hình như lòng tự trọng của cô ấy bị tổn thương.
Hạ Vân Lệ nhìn bóng dáng ngạo nghễ rời đi của Trần Tử Huyên, sắc mặt cô ta trở nên u ám.
Bùi Hạo Nhiên bị bỏ lại, có chút ngượng ngùng: “Tính tình của Trần Tử Huyên là vậy, không thích sẽ nói thằng.”
“Đúng vậy, với tính cách như thế, nếu vào trong môi trường doanh nghiệp, cô ấy sẽ bị mắng rất nhiều.” Hạ Vân Lệ thở dài, nói đùa: “Tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp, Trần Tử Huyên không có đi làm. Nhà họ Trần nâng niu cô ấy như vậy, đúng là người bình thường như tôi không thể không hâm mộ cô Trần.”
Bùi Hạo Nhiên và Hạ Vân Lệ có nhiều mối hợp tác làm ăn với nhau. Anh ta lịch sự mỉm cười: “Mọi người đều nói vậy. Tôi từng nghĩ rằng Trần Tử Huyên thật may mắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ấy cũng không chỉ may mắn…”
Doanh nhân nói chuyện với nhau phải luôn giữ vững nụ cười, chính Bùi Hạo Nhiên cũng ghét dáng vẻ giả tạo thế này, nhưng vì cuộc sống, không thể không giả tạo.
Bùi Hạo Nhiên gật đầu, tạm biệt cô ta, rồi dẫn Bùi Ức vào thang máy.
“Vừa rồi dì Hạ nói mẹ con như vậy, con có khó chịu không?” Bùi Hạo Nhiên bế Bùi Ức, chú ý đến dáng vẻ ủ rũ của cậu nhóc.
Vừa rồi Bùi Hạo Nhiên cứ nhìn Bùi Ức, nên vô tình không để ý đến Chu Tiểu Duy bên cạnh.
“Dì Chu vừa rồi có vẻ sợ hãi.”
Bùi Ức nhìn chằm chằm vào đôi giày của cậu, không hề có chút sức sống, giọng trẻ con đơn thuần nói tiếp: “Dì Nguyễn thấy dì Chu sợ hãi liền kéo dì Chu đi… Dì Nguyễn không phải hung dữ đâu.”
Bùi Hạo Nhiên nhìn những con số hiển thị trên thang máy, nghe thấy câu nói của con trai liền bật cười.
“Dì Nguyễn của con thường không thích lấy lòng người khác. Nếu dì Hạ đụng đến cô ấy, có thể cô ấy sẽ cố nén giận. Tuy nhiên, nếu ai bắt nạt người cô ấy quý, cái đuôi của dì Nguyễn sẽ dựng đứng lên ngay.”
“Dì Nguyễn sắp ly hôn rồi ạ?“ Bùi Ức đột nhiên hỏi một câu người lớn.
Cậu cảm thấy dì Nguyễn không còn thích chú Nguyễn nữa, có thể sẽ ly hôn như cha mẹ cậu.
Thang máy ting một tiếng, báo hiệu đã đến nơi.
Bùi Hạo Nhiên không để tâm đến những lời nói của con trẻ, chính anh ta cũng còn đang phải lo cho chuyện nhà mình.
Sau khi trở về dãy phòng khách sạn, nghỉ ngơi một lúc, thì khách sạn thông báo đã chuẩn bị bữa tối buffet. Đám người Bùi Hạo Nhiên và Trần Tử Huyên sửa soạn quần áo, đi ra sảnh dùng bữa, mọi người đều tránh nhắc đến việc kia.
Chỉ là đêm nay, Bùi Ức trông hơi buồn.
“Bùi Ức, con trai mà thấp bé nhẹ cân sẽ rất thiệt thòi, nên phải ăn nhiều vào…” Lê Hướng Bắc cố gắng lấy cho đứa trẻ hết món này đến món khác.
Bùi Ức cúi đầu ăn mà không nói lời nào.
Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy đã quẳng ra sau đầu những lời nói của Hạ Vân Lệ. Khách sạn sáu sao này thật lộng lẫy với ánh đèn pha lê chiếu sáng phía trên và bàn ăn dài trải đầy đủ các món ăn khác nhau. Có một ban nhạc chơi piano và violin ở trung tâm, không khí bữa ăn miễn cưỡng tạm coi là hài hòa.
Ngoài cổng đã là một mảng tối, gió và tuyết gào thét dữ dội, cửa sổ thỉnh thoảng lại đóng sầm lại, nhưng tiếng nhạc đã làm dịu không gian hơn.
Do thời tiết không tốt nên sau khi ăn xong, họ không ra ngoài. Đến 10 giờ tối, Trần Tử Huyên mới tắt đèn nghỉ ngơi.
Cậu bé Bùi Ức vẫn cùng phòng với cô, dù ngủ bên cạnh nhưng chốc chốc lại ngã xuống giường, vẫn là Trần Tử Huyên bắt được cậu lúc nửa đêm.
Bị như vậy nhưng Bùi Ức vẫn cứ khăng khăng ở đây, đôi lúc Trần Tử Huyên không thể hiểu được suy nghĩ của con trẻ.
Gió ngoài cửa sổ càng lúc càng mạnh, Trần Tử Huyên cau mày, bật đèn thức dậy, cô đi chân trần đến cửa sổ kiểu Pháp, nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài. Thoáng thấy những bóng người nhỏ bé trong trời tuyết, đúng lúc ấy Bùi Ức đang mê man chìm vào giấc ngủ thì tỉnh dậy, có lẽ là do nhạy cảm với ánh sáng.
“Bùi Ức, ngủ lại đi, dì chuẩn bị tắt đèn ngủ đây.” Nói vậy nhưng lúc này Trần Tử Huyên không thể ngủ được.
Lúc Bùi Ức mở mắt, hai má bỗng nhiên hơi đỏ lên, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, bàn tay do dự kéo lấy cô: “Dì Nguyễn.”
Trần Tử Huyên nhìn cậu.
Cô nhận thấy cậu bé Bùi Ức sáu tuổi này bỗng có biểu hiện nghiêm túc, đôi mắt như thể đang cố kiềm chế không rơi nước mắt.
“Mẹ cháu từng nói rằng bà ấy không muốn sinh ra cháu, bà ấy ghét cháu. Chú Lê đưa cháu gặp các em ở nhà họ Nguyễn vào ngày đầu tiên của năm mới. Nếu dì không cần họ, họ sẽ rất buồn.”
“Dì Nguyễn, dì không cần họ sao?”