Khu trượt tuyết ở đây có một khu dành riêng cho thành viên, không có nhiều khách du lịch và cũng không quá đông đúc.

Huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn những người mới. Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Duy trượt tuyết. Cô ấy đi trên hai cái ván trượt một cách thận trọng, không dám cầm gậy tiến về phía trước. Bùi Hạo Nhiên xấu xa nói rằng dáng đi của cô ấy giống như con vịt.

Bùi Ức cũng là lần đầu tiên học trượt tuyết, có chút lo lắng mà ngã xuống tuyết, cậu bé không khỏi ngượng ngùng.

“Chẳng vui gì cả.” Bùi Ức cảm thấy bực bội, cậu nhóc nghĩ rằng vấn đề là ở ván trượt.

Chu Tiểu Duy cũng có cùng suy nghĩ giống cậu, cô cay đắng nhìn ván trượt dưới chân mình, sao lại khó khăn như vậy?

Đương nhiên, chỉ có người mới chơi mới có suy nghĩ như thế. Chứ ở bên kia, Cậu chủ Lê đang giẫm hai chân lên ván trượt, lao xuống núi, xoay người một vòng, trông cực kỳ phong độ, đẹp trai.

Một số nữ du khách hét lên phấn khích khi thấy Lê Hướng Bắc, thi nhau chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.

Chu Tiểu Duy nhìn Lê Hướng Bắc, không khỏi ghen tị. Cô ấy cảm thấy Lê Hướng Bắc chắc chắn học trượt tuyết để tán gái.

“Dì Nguyễn của cháu tuyệt quá!”

Bùi Ức đột nhiên hét lên đầy phấn khích, đôi mắt lóe lên vẻ nể phục.

Trần Tử Huyên bước lên ván trượt, chọn một ngọn núi khó, lao thẳng xuống, nhảy lên không rồi tiếp đất vững vàng. Động tác nhanh nhẹn như một tiểu yêu xứ tuyết, một cú xoay điệu nghệ và nhanh chóng trượt xuống.

Bùi Hạo Nhiên nhận xét: “Xem ra là một tuyển thủ chuyên nghiệp.”

“Không, cô ấy chỉ là chăm chỉ luyện tập từ nhỏ thôi.” Chu Tiểu Duy nhìn Trần Tử Huyên trượt xuống núi với tốc độ cao, vô thức lấy điện  thoại ra chụp ảnh, sau đó đăng tải lên Weibo, thao tác trượt tuyết của Trần Tử Huyên rất đẹp, nên nhanh chóng thu hút được nhiều lượt thích.

Bùi Hạo Nhiên khen ngợi: “Cứ như là có năng khiếu bẩm sinh vậy.”

Vẻ mặt Chu Tiểu Duy có hơi phức tạp, cô ấy thở dài: “Còn rất can đảm nữa.”  “Trần Tử Huyên có nói lần đầu tiên cô ấy trượt tuyết là đi với bố. Cô ấy không đọc hướng dẫn đeo dụng cụ đã lao thẳng xuống núi, thế nên cô ấy không thể kiểm soát được thăng bằng của mình. Kết quả cô ấy bị ngã và lăn vào một quả cầu tuyết, sau đó còn đâm vào một cái cây rồi mới dừng lại. Lần đó, cô ấy bị bố dạy cho một bài học nhớ đời.”

Khi Lê Hướng Bắc nghe được cuộc đối thoại của họ, anh ta quay đầu nhìn Trần Tử Huyên đang sung sướng đi lên đỉnh núi bằng cáp treo, đột nhiên che mặt, không nói nên lời.

“Cái này, Trần Võ Quyền nuôi cô ấy lớn đến ngần này, cũng không phải dễ dàng gì.”

Trượt tuyết rồi để bản thân lao vào một quả cầu tuyết, điều đó thực sự rất xấu hổ.  Bùi Ức chăm chú lắng nghe, cậu bé như được cổ vũ, liền leo lên ván trượt, tiếp tục anh dũng tập luyện, cậu muốn học tập Dì Nguyễn của mình.

“Chú Lê, chú phải chụp ảnh cho dì Nguyễn đấy.”

Lê Hướng Bắc nhìn đôi chân cún con của Bùi Ức, anh ta thực sự không hiểu tại sao cậu nhóc lại thích Trần Tử Huyên đến vậy.

“Hành động của Dì Nguyễn của cháu rất nguy hiểm. Bùi Ức, đừng học theo cô ấy…”

Trần Tử Huyên không ngại việc vật vã vài lần để học một kỹ năng mới, kể có khi có bị mắc lỗi trượt tuyết, cô vẫn thích việc thử những động tác mới, bởi vì cô cảm thấy đây là chuyện rất thú vị.

Suy nghĩ của cô rất đơn giản, nếu cô muốn thì cô sẽ liên tục thử nghiệm.

Không khí trên cao có hơi loãng, nhiệt độ lạnh lẽo của ngọn núi khiến cô tỉnh táo. Trần Tử Huyên lại ngược chiều gió, trước mặt cô là một cánh đồng tuyết trắng xóa. Cô trải dài tầm mắt, tạm quên đi hiện thực trong giây lát.

Tại Nhà họ Trần lúc này, Cố Như Yên và bà cụ Trần  đang ngồi trong phòng khách, cau mày khó chịu.

“Như Yên, cô nói xem,  ngày hôm qua Võ Quyền mạnh miệng như vậy. Liệu nhà họ Nguyễn có báo thù chúng ta không?” Bà cụ Trần thực sự lo lắng, hôm qua Nguyễn Chi Vũ đột nhiên đến thăm rồi bị mắng té tát, bị đuổi ra ngoài, sắc mặt anh khi đó khó chịu như vậy, thế nhưng lại bỏ đi không nói lời nào, khiến cho bà cực kỳ hoảng sợ.

Ai cũng biết Nhà họ Nguyễn không dễ trêu vào, nhất là cháu trai của nhà họ Nguyễn.

Bà Trần càng nghĩ càng lo: “Hay là chúng ta gọi điện cho Tử Huyên, nói qua tình hình. Sau đó, bảo con bé đứng ra hòa giải hai bên, nói rằng chuyện hôm đó chỉ là hiều lầm thôi.”

“Không ai được phép kể cho con bé chuyện này.” Trần Võ Quyền chống gậy đi khập khiễng, cất giọng nghiêm nghị.

Bà cụ Trần băn khoăn: “Nhưng nếu nhà họ Nguyễn làm khó chúng ta…”

“Bọn họ có thể làm gì chúng ta?” Trần Võ Quyền ném chiếc nạng xuống đất, ông ngồi xuống một cách khó khăn. Nói đến Nguyễn Chi Vũ, sự giận dữ của ông vẫn nguyên vẹn như hôm qua.

Cố Như yên cảm thấy Trần Võ Quyền đã trút được cơn giận, chậm rãi nói: “Tử Huyên đang đi chơi ở Thụy Sĩ. Chúng ta không nên làm phiền con bé, chuyện này chúng ta sẽ lựa lời nói sau.”

Nhưng ngay sau khi Cố Như Yên dứt lời, điện thoại cố định tại phòng khách của Nhà họ Trần đổ chuông.

Cuộc gọi đến từ Nhà họ Nguyễn, là ông cụ Nguyễn gọi, Cố Như Yên cầm ống nghe, lắng nghe giọng nói khàn khàn của ông già ở đầu dây bên kia, cẩn trọng từng câu từng chữ.

“Chiều nay, ông định đích thân đến nhà họ Trần… và mang theo hai đứa nhỏ sao?” Cố Như Yên bị sốc, không thể tin nổi, lẩm bẩm liên tục.

Bà cụ Trần nghe vậy, lập tức mừng rỡ: “Thật sự mang theo hai đứa nhỏ đến nhà họ Trần sao?” Trần Võ Quyền cau mày, thì thầm với Cố Như Yên: “Bật loa lên.”

Cố Như Yên lập tức bật loa ngoài của điện thoại, mọi người có thể nghe rõ ràng giọng nói của ông cụ Nguyễn: “Tôi rất hổ thẹn về chuyện của Tử Huyên. Nhà họ Nguyễn chúng tôi không làm gì được cho con bé. Thằng khốn Nguyễn Chi Vũ đã làm việc thật sai trái. Là người lớn trong nhà, tôi đã không dạy dỗ con cháu đến nơi đến chốn, để cho Tử Huyên phải chịu ấm ức khi gả vào nhà chúng tôi.”

Cố Như Yên vội vàng đáp: “Không phải đâu, ông đừng tự trách.”

“Tử Huyên nhà chúng tôi có tính khí ương bướng. Thời gian con bé ở nhà họ Nguyễn đã được chiếu cố không ít. Con bé chưa bao giờ nói rằng nhà họ Nguyễn không tốt với nó…”  Vốn dĩ, họ không định liên lạc với ông cụ Nguyễn, nhưng bây giờ bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ trước thái độ thành khẩn của ông cụ. Hơn nữa, Cố Như Yên và những người khác thật sự muốn nhìn thấy hai đứa trẻ song sinh kia.

“Bọn nhỏ vẫn còn bé, không thích hợp để đi xa. Chúng tôi sẽ chủ động đến thăm Nhà họ Nguyễn vào sáng mai.” Trần Võ Quyền trả lời qua điện thoại bằng một giọng bình tĩnh.

“Vậy mai tôi đợi mọi người.” Ông cụ Nguyễn cũng rất lịch sự.

Sau khi cúp điện thoại, nhà họ Trần rất cao hứng. Bà cụ Trần nắm lấy tay Trần Võ Quyền, lo lắng nói: “Mẹ đã sợ con sẽ từ chối. Mẹ thực sự muốn nhìn thấy hai đứa chắt này.”

Cố Như Yên than nhẹ một tiếng: “Vừa rồi ông nói hôm nay chúng ta qua là được rồi, cần gì phải tới ngày mai chứ?”

Trần Võ Quyền xua đi sự tức giận trước đó, chỉ nặng nề thở dài: “Ngày mai chúng ta đi qua thì hôm nay mới có thời gian mua chút quà nhỏ. Đây là lần đầu gặp bọn trẻ, phải có quà cho chúng vui chứ.”

“Đúng, đúng.”  Bà cụ Trần tràn đầy năng lượng: “Giờ chúng ta ra ngoài mua đồ thôi…”

Đối với những lo lắng, băn khoăn trước đó, họ lập tức quên hết.

Ở Thụy Sĩ, Trần Tử Huyên và những người khác đã chơi trượt tuyết được hai ngày, ai nấy cũng cảm thấy vui vẻ.

Lê Hướng Bắc ngồi nghỉ ngơi và uống nước, nhanh chóng chọn ảnh chụp và video quay được trong hai ngày qua trong điện thoại di động để đăng lên Weibo.

“Đúng rồi, trong lịch trình của chúng ta có đến cô nhi viện để làm từ thiện nha.”

“Anh có thể chuyển tiền cho bọn họ cũng được mà.”

Trần Tử Huyên thấy Lê Hướng Bắc và Chu Tiểu Duy liên tục đăng tải ảnh trên Weibo cũng không bận tâm nhiều. Cô chỉ thấy hơi kỳ lạ là vì sao Lê Hướng Bắc lại tốt bụng dẫn cô ra ngoài du lịch thế này.

“Tiền không phải thứ toàn năng, tình yêu mới là tất cả. Chỉ khi gặp những đứa trẻ yếu đuối, tội nghiệp, chúng ta mới biết được tình yêu lớn lao thế nào.”. Tiên Hiệp Hay

Lê Hướng Bắc giảng đạo lý, Trần Tử Huyên mặc kệ anh ta. Vì vậy, cô lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, đột nhiên một hình ảnh làm cô bối rối.

Dì của cô đăng tải một bức ảnh, hiện giờ họ đang ở nhà họ Nguyễn.

Lê Hướng Bắc tò mò liếc nhìn, lập tức hưng phấn chỉ vào màn hình điện thoại: “Trần Tử Huyên, nhìn xem, cặp song sinh nhà cô kìa…”

Bố của cô xúc động, mỗi tay ôm một đứa bé, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị và ánh  mắt yêu thương vô bờ. Bà của cô cũng rất vui vẻ ôm chặt đứa bé, cười đến híp cả mắt.

Và còn có một dáng người quen thuộc trong bức ảnh, Nguyễn Chi Vũ vẫn trầm mặc như bình thường.

Nhưng trong tấm ảnh chụp anh ngồi ở ghế sô pha, anh còn đang nghiêm túc lướt điện thoại, Nguyễn Chi Vũ không phải một người thích chơi điện thoại lãng phí thời gian, nhưng vẻ mặt này của anh có vẻ như là đang không yên lòng.

Không biết anh đang nhìn cái gì trong điện thoại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play