Kể từ khi lời mời nhà họ Trần đến làm khách bị từ chối, ông cụ Nguyễn vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi.

Người nhà họ Trần chẳng mặn mà gì, ấy vậy mà mấy ngày tết vừa rồi, người này đến người khác cứ chầu chực trước cửa nhà họ Nguyễn, điện thoại chúc mừng reo vang không ngừng.

Hơn nữa, ông cụ Nguyễn với mấy cô con gái không phải quá tình thương mến thương, chẳng hiểu sao mấy đứa con gái của ông bỗng đoàn kết chưa từng có. Họ kéo đến ở lỳ tại nhà họ Nguyễn ba ngày chưa chịu đi.

“Mấy đứa không có việc gì khác để làm à? Chen chúc ở đây làm gì?”

Ông Nguyễn chưa từng nhượng bộ ai, ngay cả mấy đứa con gái nên mỗi đứa đều bị nhận một cái “hừ” lạnh của ông.

“Bố, đây là dịp hiếm hoi để chị cả và chị hai gác lại công việc. Con và em tư ở nước ngoài đã lâu nên rất nhớ bố, vậy nên chúng con mới tổ chức về thăm.”

Cô ba nhà họ Nguyễn giống hệt cụ bà đã khuất nên luôn được cưng chiều nhất.  “Nhà họ Nguyễn chúng ta lớn như vậy, biệt thự phía Bắc và Tây lại còn trống phòng. Em tư và con cũng nhàn rỗi, định dọn về ở với bố…”

Ông cụ mất kiên nhẫn, trầm mặc mắng: “Đừng nói nhiều nữa, ăn cơm trưa xong, mấy đứa về ngay cho bố. Đừng có quấy rầy sự yên tĩnh của bố. Các con nghe chưa?”

Trong đại sảnh rộng rãi, các cô con gái của nhà họ Nguyễn nhìn nhau suy tư, biết rõ tính của bố nên chẳng ai dám nói gì.

Bữa trưa rất thịnh soạn, Nhà họ Nguyễn ngồi quây quần quanh bàn tay. Món ăn đã được đưa ra gần hết, ông cụ ngồi ở vị trí trung tâm, Nguyễn Chi Vũ lại vắng mặt.

“Chúng ta chuẩn bị về rồi, mà cũng không thấy mặt mũi đâu… E là chúng ta không xứng ngồi chung bàn với cậu ta.” Trên bàn ăn, cô ba nhà họ Nguyễn nhìn vào chiếc ghế trống bằng sắc mặt khó coi.

“Chị ba, Chi Vũ gánh vác nhiều việc kinh doanh như vậy trong tập đoàn cũng đâu dễ dàng gì. Gần đây, cậu ấy còn cãi nhau với vợ, chắc là tâm trạng không tốt.” Cô tư ra vẻ bênh vực, nhưng thực ra là có chút mỉa mai.

Cô ba càng tức giận hơn: “Tập đoàn IP&G làm ăn lớn như vậy, nếu Chi Vũ bận quá, gia đình chị tuyệt đối sẵn sàng giúp đỡ, bọn chị cũng là thành viên của nhà họ Nguyễn mà…”

Cô ba kết hôn với một gia đình giàu có người Úc, nhưng sau khi công việc kinh doanh thất bại bởi khâu quản lý, hiện giờ cô ba sống dựa vào trợ cấp của gia đình.  Nhưng dù sao cô ba đã là con gái có gia đình, nên không thể sánh bằng cháu trai nhà họ Nguyễn, nhất là bây giờ còn có cặp sinh đôi thừa kế. Sau này muốn dính líu khéo còn khó hơn.

Nghe họ cằn nhẳn như vậy, ông cụ Nguyễn chỉ thấy bực mình, mặt mũi đen xì.

Là trưởng nữ, Nguyễn Ngọc Hoàn lập tức hiểu ý: “Nào, mấy đứa ăn nhiều vào nhé.”

Các cô con gái nhà họ Nguyễn đã gần 50 tuổi những vẫn sống như mình là công chúa, người bản lãnh nhất là trưởng nữ, giọng nói cũng có trọng lượng hơn hẳn.

Cô ba thẳng lưng, nói với chị cả: “Dù có hơi cứng đầu nhưng em vẫn là người nguyên tắc. Không giống như ai kia, không coi trọng phép tắc nhà họ Nguyễn gì cả?”

“Nhà họ Trần ở thành phố C là cái gì? Con gái Nhà họ Trần là vàng bạc đắt đỏ đến mức nào chứ. Hôn lễ còn chưa tổ chức, lại còn không về nhà họ Nguyễn vào dịp năm mới. Có được cặp song sinh nên cô ta tự hào lắm sao?”

Nghe đến đây, Nguyễn Ngọc Hoàn và những người khác thay đổi vẻ mặt, đầy chế nhạo và hả hê.

Cô hai vẫn luôn trầm ổn, mỉm cười đưa ra đề nghị: “Chi Vũ nhà chúng ta nếu đã thực sự ly hôn với cô Trần đó, chị có biết một cô gái tốt, có thể giới thiệu…”

Cô tư vốn thông minh, cũng nói thêm vào: “Chồng em có một đứa cháu họ xa rất xinh đẹp, có tư chất và học thức, rất hợp với Chi Vũ…”

“Đủ rồi!”

Ông cụ đen mặt, giận dữ hét lên.

Những người trong bàn sợ hãi, im lặng ngay lập tức, đặc biệt là Nguyễn Chi Nghiên, vốn rụt rè và sống nội tâm, ngồi cạnh ông cụ lập tức cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi vì sợ hãi.

“Quản gia, ông đưa Chi Nghiên về phòng trước đi.” Ông cụ Nguyễn từ trước đến nay luôn thương đứa cháu gái, quay sang bảo với quản gia.

Nguyễn Chi Nghiên rụt rè nói: “Con, con về phòng trước đây.” Cô ấy nói rất nhỏ, mặt cúi gằm xuống, không dám nhìn thẳng ai, theo chân quản gia đi thẳng vào phòng.

“Không phải chỉ là cháu nuôi thôi sao? Có cần thiết phải thế không?”

Cô ba nhìn thấy người khác được ưu ái lập tức khó chịu, tính bà ta vốn không tử tế gì.

Thấy Nguyễn Chi Nghiên bỏ đi, ông Nguyễn liền lập tức trừng mắt nhìn họ và chửi mắng: “Đây là nhà họ Nguyễn, tôi thích bảo vệ ai là việc của tôi. Mấy người là khách, phải biết thân biết phận, bằng không, không cần phải quay lại nữa.”

“Bố, chúng con mới là con gái ruột của bố mà…”  Cô ba không cam tâm, Nguyễn Chi Vũ là cháu trai duy nhất, được yêu thương thì không nói là gì. Nhưng Nguyễn Chi Nghiên là ai? Chẳng qua chỉ là một cô nhi mà thôi.

“Con gái ruột thì sao? Đã ngày nào mấy đứa hiếu thuận với bố chứa!” Ông cụ tức giận mà răn dạy.

“Còn nữa, hôm nay tôi cũng nói cho mấy người biết. Đừng có can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhà họ Nguyễn, mấy người chẳng làm được gì ngoài thêu dệt. Nếu dám gây ra chuyện gì không tốt, đừng có trách tôi đấy. Lão già này không giỏi kiềm chế đâu.”

Nguyễn Ngọc Hoàn và những người khác thấy ông cụ suốt ngày chửi mắng Nguyễn Chi Vũ, nhưng thực ra vẫn là thương anh nhất. Chỉ là ông già nên không thể nói kiểu nhẹ nhàng, hóm hỉnh được.

Vào lúc ba giờ chiều, mấy cô con gái của nhà họ Nguyễn cũng rời đi.

Nguyễn Chi Vũ từ khu phía đông đi ra, thấy các cô từ xa bị đuổi đi trong giận dữ, cô ba còn dành cho anh cái nhìn ác ý.

Trên mặt Nguyễn Chi Vũ không có chút cảm xúc gì. Anh lạnh lùng, kiêu ngạo, nhìn về phía họ, hơn nữa, lúc này anh còn mải nghĩ việc khác.

Người quản gia đi qua, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ân cần nói: “Chồng của cô ba năm ngoái đầu tư một khoản tiền, nghe nói thua lỗ khá nhiều. Khó tránh tâm trạng bà ấy trở nên cáu kỉnh.”

Nguyễn Chi Vũ về cơ bản không có coi trọng các cô của mình, họ chỉ biết gây rắc rối cho người khác, cậu chủ Nguyễn anh chưa bao giờ là một người hiền lành cả.

“Tôi từng thực sự từng nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều tham lam như họ.”

Nguyễn Chi Vũ đột ngột đáp lại, nhưng người quản gia không hiếu ý.

Nguyễn Chi Vũ đi thẳng về phía gara, quản gia vội vàng đi theo: “Cậu chủ, cậu muốn đi đâu?”

Hôm nay là mùng 5 tết, vẫn trong kỳ nghỉ của công ty. Trong ngày Tết, bạn bè rủ Nguyễn Chi Vũ đi tiệc tùng rất nhiều, nhưng anh đều từ chối, suốt ngày ru rú trong nhà.

Nguyễn Chi Vũ không nói gì, không gọi tài xế, tự mình lái xe về phía sân bay.  Anh đỗ xe ở sân bay, rồi lên thẳng máy bay.

“Hình như cậu chủ đã đến nhà họ Trần ở thành phố C.” Người quản gia vội vàng thông báo cho ông cụ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn nhàn rỗi uống trà, mấy hôm nay bị đám con gái làm bực mình, mãi mới nguôi ngoai thì lại nghe tin bất ngờ.

“Cuối cùng cũng không nhịn được mà đi tìm người ta rồi đấy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play