Khuôn mặt Hàn Lộ không tính là quá đẹp, vậy mà lại dùng giọng điệu đó để làm ầm ĩ với cô. Trước đó, thời điểm quay quảng cáo cô đã nhẫn nhịn cô ta rất lâu. “Thật là nực cười, giả bộ thanh cao làm gì, cô không tìm được người giới thiệu thì cứ việc nói thẳng…”

Trần Tử Huyên không muốn tranh cãi thêm với cô ta, cô xoay người rời đi.

“Cô Trần đây xinh đẹp lại có khí chất ngời ngời như thế. Người đẹp, sao có thể bị từ chối từ ngoài cửa thế này chứ. Tôi chắc là người đủ tư cách giới thiệu nhỉ, làm thẻ cho cô ấy giúp tôi đi.”

Trần Tử Huyên không quen biết vị Chủ tịch Tống trước mặt này, nhìn anh ta rơi vào khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, quần áo thuộc loại cao cấp, nhìn thoáng qua trông có vẻ là một thương nhân mới trở về từ hải ngoại.

“Chủ tịch Tống đây quả không hổ là một trong mười thương nhân kiệt xuất hàng đầu nha, thật là khách sao quá.”

Jack cười nịnh nọt, không để Trần Tử Huyên có cơ hội phản ứng, anh ta đã giật lấy túi sách trong tay cô, cầm giấy chứng minh thư của cô đưa tới trước quầy.

IP&G có nhiều lĩnh vực kinh doanh, ngoài những quảng cáo mà mấy người mẫu nữ sống chết tranh giành bằng được ra thì còn có nhiều dự án quy mô lớn hơn nữa. Mà trong mấy dự án gần đây có một dự án là hợp tác với vị Chủ tịch Tống này, vì sự thuận lợi sau này của dự án, đương nhiên phải lấy lòng khách hàng rồi.

Trần Tử Huyên có hơi chán ghét cách làm của nhân viên IP&G, nhưng khi thấy cô gái đứng phục vụ tại quầy điền thông tin của cô vào máy tính với tốc độ siêu nhanh, cô đành nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

“Ba mươi vạn kia để tôi tự trả.” Quả thức là cắt da cắt thịt!

Nguyễn Chi Vũ chết dẫm kia sao phải cho phát hành thẻ với giá đắt đỏ vậy chứ, đã thế vẫn còn thu phí các dịch vụ phục vụ khác chứ…

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tử Huyên nhăn nhó khó chịu, có điều vị Chủ tịch Tống kia vẫn duy trì nụ cười nhạt, khí chất tao nhã, anh ta từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn cô, tò mò muốn biết cô đang tức giận cái gì.

Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của người họ Tống này mà Hàn Lộ luôn treo nụ cười tươi rói trên gương mặt chuẩn siêu mẫu của cô ta, ra vẻ như bản thân rất quen thuộc với người trước mắt, cô ta mở miệng nói: “Chủ tịch Tống, Tử Huyên của chúng tôi vừa mới vào nghề, tính cô ấy hay thẹn thùng sợ người lạ, mong anh thông cảm bỏ qua cho, nếu cô ấy có làm gì phật ý ông, xin anh lượng thứ.”

Thẹn thùng sợ người lạ?

Trần Tử Huyên kinh ngạc trợn tròn mắt lên nhìn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị người ta nói mình thẹn thùng, cô cụp mắt nhìn khuỷu tay đang nổi lông gà của mình.

Mà vị Chủ tịch Tống mới trở về từ hải ngoại kia dường như lại thấy thú vị trước biểu cảm nhỏ bé của cô, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía sườn mặt của cô, mang theo ý cười, cảm thấy vô cùng hứng thú, mở miệng hỏi: “Trước đây cô Trần làm nghề gì vậy?”

“Bà chủ gia đình.”

Trần Tử Huyên không bài xích vị Chủ tịch Tống này, thẳng thắn thốt ra bốn chữ.

Nhẫn kết hôn bị cô ném vào trong ngăn kéo. Xét cho cùng thì lần tham gia quảng cáo IP&G này là lần đầu tiên cô chính thức ra ngoài tìm việc, lúc trước vẫn luôn nói sau khi sinh con phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như Hạ Vân Lệ, nhưng lần này, thực tế là cô bị ép buộc.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Tử Huyên lại càng thêm thậm tệ.

Chủ tịch Tống và Hàn Lộ đều ngạc nhiên, hơi ngẩn ra một chút, giọng điệu có vẻ không tin hỏi lại: “Cô đã kết hôn?”

“Cái đó, vậy cô và anh Lê là sao?”

Cái này Hàn Lộ không nhịn được phải mở miệng hỏi, làm gì có chuyện Lê Hướng Bắc chịu một người phụ nữ đã kết hôn chứ.

Trước đó bị bọn họ tung tin đồn vớ vẩn, Trần Tử Huyên lười giải thích đó chỉ là một trò đùa dai, mà chính cô cũng không rõ ràng lắm, đó rốt cuộc là vì muốn trêu cợt Lê Hướng Bắc một chút, hay là muốn chọc người đàn ông khác nổi giận.

Lương tâm thức tỉnh, cô muốn làm sáng tỏ chuyện này vì cậu chủ Lê, nhưng cô gái đứng quầy đột nhiên đứng lên, chặt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Cô Trần, theo ghi chép trong máy tính chúng tôi, cô đã thành hội viên của nơi này từ lâu rồi.”

“Cái gì?”

Hàn Lộ còn phản ứng mạnh hơn cô: “Người như cô ta sao có thể trở thành hội viên ở đây được.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cảm nhận được ánh mắt khác thường của vị Chủ tịch Tống kia, cô ta biết bản thân nói chuyện thiếu lịch sự, lập tức nở nụ cười hòa giải.

“Ý tôi là ghi chép trong máy tính các cô có ghi người giới thiệu là ai không?”

Cô gái đứng quầy cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình máy tính, sau đó lại đưa tầm mắt nhìn về phía bọn họ, lễ phép đáp lời: “Không có ghi chép.”

“Cô đã là hội viên ở đây rồi, sao còn không nói sớm mà ở đó giả bộ nữa.” Jack hạ thấp giọng nói với vẻ bất mãn.

Trên mặt vị Chủ tịch Tống mới xuất hiện lộ vẻ ngượng ngùng: “Xem ra hôm nay tôi là anh hùng hụt rồi.”

Jack lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười nịnh hót: “Chủ tịch Tống, cô Trần đây đầu óc có hơi chậm chạp, cô ấy vốn hay ngơ ngác kiểu đó… Anh đừng trách cô ấy, cô ấy nhất định không phải cố ý đâu.”

Trần Tử Huyên vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, hai lỗ tai cô nghe rõ rành mạch người khá đang quở trách mình, cô thật sự muốn lên tiếng phản bác.

Có điều cô thật sự không cố ý, bởi vì cô cũng không biết là ai để cô thành hội viên.

Mấy người nhanh chóng bước vào hội trường chính, nơi đây tổ chức một party nhỏ, từng tốp năm tốp ba ngồi thành một vòng nhỏ rồi nói chuyện phiếm uống rượu với nhau, ngọn đèn vàng trên đỉnh đầu ấm áp, thực ra lại có vài phần ủy mị.

Bữa tiệc gặp mặt này thật sự không có mấy chuyện lung tung láo nháo nào đó, cả trai lẫn gái tụ tập lại với nhau nhiều hơn để nói vể một số bộ phim truyền hình mới ra mắt, không có sự đụng chạm thân mật, giống như một cuộc tụ tập bạn bè cao cấp.

“Trần Tử Huyên, cô đúng là lợi hại, cô đã kết hôn rồi mà còn với được đến Lê Hướng Bắc, quả là tôi đã xem thường cô.”

Hàn Lộ bưng một ly rượu Cocktail đưa cho cô, lời nói ra cũng chất chứa vài phần bội phục bên trong: “Người đàn ông đó là ai?”

“Tôi và Lê Hướng Bắc chỉ là bạn bè.” Trần Tử Huyên nhận ly rượu Cocktail cô ta đưa, tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Bạn bè?”

Lòng thù địch của Hàn Lộ đối với cô không phải quá lớn, cô ta nghe xong lập tức nở nụ cười: “Cô đang nói giỡn với tôi à, cô cũng đâu phải mới ra xã hội tiếp xúc va chạm lần đầu, thái độ của Lê Hướng Bắc đối với cô như vậy mà cô nói chỉ là bạn bè sao?” Ai tin tưởng được chứ.

“Tôi nghe nói có một bộ phận bạn gái của Lê Hướng Bắc là anh ta không ngủ cùng, anh ta chắc hẳn cũng không chạm vào cô, khó trách, khả năng một người phụ nữ đã có chồng như cô khiến anh ta nhất thời tò mò. Đàn ông đều như thế cả, luôn muốn tìm kiếm những thứ mới mẻ.”

Dứt lời, cô ta khẽ nâng mắt, ánh mắt mang theo sự ám muội ấy nhìn về phía người đàn ông: “Bên kia, vị Chủ tịch Tống đó có vẻ thật sự có ý gì đó với cô, đáng tiếc… Cô có đang cân nhắc việc đá người đàn ông hiện tại của mình đi không?”

“Nói thật cho cô biết, tôi đã hỏi thăm thử rồi, điều kiện vị Chủ tịch Tống kia cũng không tệ lắm, mặc dù không phải người thuộc dòng dõi danh giá, quyền thế như Lê Hướng Bắc kia, nhưng anh ta là người dựng nghiệp ở nước ngoài từ hai bàn tay trắng, người phụ nữ nào có cách giữ được anh ta chắc cũng may, anh ta chắc hẳn sẽ trở thành một người chồng tốt, người bố tốt.”

Người chồng tốt, người bố tốt?

Trần Tử Huyên có hơi buồn chán, cô liếc mắt nhìn vị Chủ tịch Tống đối diện kia một cái.

Chủ tịch Tống đứng đối diện thấy các cô cứ nhìn về phía mình, anh ta cười mỉm, từng bước đi tới chỗ các cô, nói: “Hai người đẹp, các cô đang nói gì ở đây vậy?”

Hàn Lộ nở nụ cười thoải mái hào phóng: “Chủ tịch Tống, chúng tôi đang nói về anh đấy.”

Chủ tịch Tống lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi lại: “Vậy sao, các cô đang nói gì về tôi?”

“Chúng tôi đang nói Tử Huyên mặc dù đã kết hôn, nhưng quan hệ gia đình rất kém, khả năng còn dẫn đến trường hợp ly hôn nữa kìa. Nếu có thể gặp được một người đàn ông như anh sớm hơn thì tốt rồi.”

Hàn Lộ nói như vậy cũng coi như đem cô đi giao bán.

Vị Chủ tịch Tống gần bốn mươi tuổi này dường như thật sự rất có hứng thú với Trần Tử Huyên, anh ta nói chuyện vô cùng thận trọng: “Thực ra, bản thân tôi năm năm trước cũng từng vướng vào một cuộc hôn nhân, có điều tôi không thể hòa hợp với vợ nên đã ly hôn. Tỷ lệ ly hôn ở nước ngoài cũng tương đối cao, và suy nghĩ của mọi người cũng rất hiện đại chín chắn, nếu ở bên nhau mà không hạnh phúc thì tốt nhất nên ly hôn.”

Trần Tử Huyên vẫn luôn trầm mặc, đặc biệt là khi nghe thấy hai chữ ly hôn.

“Cô Trần, nếu cô gặp khó khăn gì thì có thể nói với tôi…”

“Đúng vậy, nếu cô thật sự không còn tình cảm với người đàn ông ở nhà kia thì không cần phải dây dưa với anh ta nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian.”

Hàn Lộ nói với giọng vô cùng hào hứng, muốn tận lực mai mối cho bọn họ, nhìn thấy cô không còn đeo nhẫn cưới lại càng khẳng định chắc nịch tình cảm của cô đã tan vỡ.

Trần Tử Huyên chỉ cảm thấy bọn họ quá phiền, lại nghĩ tới nhiều chuyện khác, sắc mặt cực kỳ phức tạp.

Cô cầm ly rượu Cocktail trên tay lên nhấp một ngụm, dấu son môi đỏ của cô dính lên kính pha lê trong suốt của ly rượu, dưới ánh đèn, sắc môi có phần hấp dẫn lòng người.

Chủ tịch Tống nhìn ngón tay trắng nõn của cô, sau đó lại chuyển hướng nhìn lên đôi môi đỏ mọng, lúc ngẩng đầu nhìn về phía mặt cô, ánh mắt anh ta có chút mơ màng, khuyên một câu: “Có một số người đàn ông vì yêu thể diện mà không cam lòng, không chịu ly hôn với cô, quấn lấy cô và khả năng sẽ làm ra một số chuyện cực đoan, cô nhất định phải cẩn thận, nếu có bất kỳ hành vi bạo lực nào xảy ra…”

“Trần Tử Huyên, tôi có hành vi bạo lực gia đình với em không?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên, trầm thấp nặng nề, nghe không rõ đang vui hay giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play