Bất hạnh không đến một cách đơn lẻ. Khi một người đang sa sút, tất cả những điều tồi tệ sẽ xông đến cùng với nhau.
Cô mang hai túi rác xuống tầng một của tiểu khu và ném chúng đi, khi lên xuống thang máy, nhiều nam cư dân đi ngang qua liếc mắt nhìn cô không dưới một lần. Trần Tử Huyên cảm thấy chột dạ, biểu cảm của cô suốt quãng đường đều hết sức lúng túng.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu hoa cà bên trong. Mùa đông lạnh giá, thật may là não của cô không bị hỏng, vẫn nhớ mình phải mặc một chiếc áo khoác len dài, phiên bản len màu xanh đậm của Hàn Quốc, nước da của cô trông trắng trẻo hơn, đôi môi hồng hào, đôi mắt cũng sáng hơn. Rõ ràng là xinh đẹp nhưng bản thân cô lúc này đang rất phiền muộn.
Không tiền, không điện thoại di động... không đồ lót.
Và cũng quên mang chìa khóa ra ngoài.
Không biết những chuyện xui xẻo này có xảy ra với người thuê nhà khác hay không. Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm vào bàn chân trắng nõn và mềm mại của mình, mang dép tông luộm thuộm đi đi lại lại trong tiểu khu, không khỏi thở dài.
Vô cùng xấu hổ, thậm chí cô còn tự hỏi làm thế nào mà mình đã sống sót qua ngần ấy năm chứ.
Có thể là cảm mạo và sốt nhẹ nên trí não không nhanh nhạy cho lắm.
Đây là lần đầu tiên Trần Tử Huyên cài hết cúc áo khoác một cách thận trọng như vậy, sau đó mới tìm đến quản lý bất động sản để nhờ giúp đỡ.
Nhưng đúng là vận xui đến nhà rồi.
"Thưa cô, tôi mới tới đây, không biết chìa khóa dự phòng ở đâu, hay là cô đợi một lát đi."
Cô nhìn về phía anh chàng quản lý mới này: “Đại khái là phải chờ tới khi nào?” Cô vô thức vòng tay ôm ngực siết chặt áo khoác, xấu hổ nói: “… Phiền anh gọi điện thoại hỏi một chút, hiện tại tôi rất bất tiện.”
Cậu em trai người ta không biết cô có điều gì bất tiện, nhưng người đẹp có việc muốn nhờ, tức khắc cậu ta sẽ giải quyết càng sớm càng tốt, còn rất ngượng ngùng hỏi cô có muốn ngồi đợi trong phòng nghỉ không.
"Không cần, cám ơn."
Cô quyết định trở về căn hộ của mình và chờ đợi.
Nhìn thoáng qua lối vào thang máy, mười giờ tối, một nhóm nhân viên văn phòng vừa trở về sau buổi tối đang chờ thang máy. Trần Tử Huyên lý trí mà quyết định rẽ vào góc và đi thang bộ.
Không muốn chen lấn với người khác, cô cúi đầu liếc xuống ngực một cái rồi lại thở dài.
Cầu thang hơi có bụi, chắc do không có nhiều người qua lại, dì dọn dẹp cũng lười. Lúc này chỉ có mình cô ở trên cầu thang, tiếng bước chân vang vọng, đèn cảm ứng phía trên đèn hành lang sáng lên từng chút vì tiếng bước chân của cô, rất yên tĩnh.
Trần Tử Huyên phải leo bốn tầng lầu, dù sao thì cô cũng đang nhàn rỗi, cứ cúi đầu chậm rãi bước đi.
Đầu óc cô còn đang nghĩ ngợi lung tung, vừa rồi vừa nghe thấy tiếng anh trai mới tới kia gọi điện thoại. Quản lý bất động sản cũ đã đi ăn tối, xem ra sớm nhất một tiếng sau mới có thể trở về: "Nghĩa là mình phải đợi lúc ít nhất một giờ ở bên ngoài..." Hơi buồn một chút.
Ngộ nhỡ mấy ông chú đó vui quá mà quên về, đêm nay rất có thể cô phải nhìn chằm chằm vào ván cửa suốt đêm nay.
“Hay là mượn điện thoại của hàng xóm nhờ Tiểu Chu đến giúp nhỉ?” Cô luôn nghĩ đến Tiểu Chu nhà cô vào những thời điểm quan trọng.
Cô đang suy nghĩ miên man, bước đi không thèm nhìn đường, trên trán đột nhiên đụng phải ai đó.
Chợt giật mình ngẩng đầu lên.
"Anh…"
Trần Tử Huyên cảm thấy đầu óc mình càng thêm đờ đẫn, đèn cầu thang ngả vàng và hơi mờ, hiện tại cô không rõ anh là ảo ảnh hay thật.
“Đi đứng nghiêm túc.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, giọng điệu khó chịu rất quen thuộc, trầm thấp nặng nề.
Bộ não của Trần Tử Huyên như chợt lóe lên, không biết là sợ hãi hay là sốc, cô hoảng sợ hét lên: “Anh, sao anh lại ở đây?” Đồng tử cô phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị của anh.
Nguyễn Chi Vũ không để ý tới cô.
Anh quay lại, sải bước tiếp tục đi lên cầu thang.
Trần Tử Huyên sững sờ một giây, nhìn thoáng qua căn hộ 402 của mình ở bên trái, mà anh lại bước lên trên...
"Nguyễn Chi Vũ, anh chính là đồ thần kinh ở 502 à!"
Cô nhớ tới cái gì đó, giọng điệu phức tạp, lấy ba bước làm hai bước mà đuổi theo anh.
Lúc này, người đàn ông đứng trước cửa phòng 502 xoay người nhìn về phía cô, tỏ vẻ khá bất mãn với câu “đồ thần kinh” của cô. Anh khẽ cau mày nhìn cô, ánh mắt trong đêm tối vô cùng sắc bén.
Trần Tử Huyên do dự dừng lại ở cầu thang, cách anh khoảng năm mét, không đi về phía trước nữa.
"Tại sao, tại sao anh lại sống ở đây?"
Ánh nhìn chăm chú của anh khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cô vẫn lớn gan hỏi.
Trần Tử Huyên hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh. Trước đó cô còn nghi ngờ người ở trên lầu là người quen. Cô đã nghĩ có thể là anh hay không, lúc đó cô chỉ đoán, nhưng giờ cô đang thực sự nhìn thấy anh một cách rất chân thực.
Trong lòng cô trào dâng một nỗi niềm, không biết nói là cảm xúc gì, vừa hồi hộp vừa phân vân xen lẫn chút… vui sướng.
Tuy nhiên, anh không nói gì, chỉ lấy chìa khóa ra và mở cửa.
“Nguyễn Chi Vũ, tại sao anh lại sống ở đây?” Vẻ không đếm xỉa của anh khiến cô nóng lòng hỏi dò.
Cô không tin cậu Nguyễn đến căn hộ nhỏ ở một khu phố cũ kỹ mà không có lý do gì, anh chỉ cần viết một dự án là có thể lấy được tiểu khu này. Trong đầu cô có một ý tưởng, nhưng cô không dám tưởng tượng.
Mọi thứ giờ đã khác, giờ cô chỉ là một người bình thường. Cô không dám và cũng không tự tin tưởng tượng nếu anh là vì cô.
"Nguyễn Chi Vũ, tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Dường như có một loại sự thật, chỉ cách một lớp màn che, cô rất muốn biết, hét to tên anh với hai mắt đỏ bừng.
Rõ ràng người bị bao vây là anh, nhưng tại sao cô mới là người căng thẳng và lo lắng chứ?
Người đàn ông đẩy cửa phòng 502, mặt không chút thay đổi, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô.
Tuy nhiên, anh bước vào phòng, dừng chân một chút, quay người lại, đôi mắt sắc bén vẫn còn trong sáng và xa lạ như vậy: "Cô muốn quảng cáo của IP&G sao?"
Trần Tử Huyên hoàn toàn trở nên im lặng.
Nếu như nói vừa rồi cô bị buộc đến mức đỏ mắt, thì câu hỏi lạnh nhạt của anh lúc này thật sự là rất trào phúng.
Cô thì để ý cho lắm vào, nhưng anh có quan tâm gì đâu.
Cô không hiểu tại sao anh lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, dường như cô chưa bao giờ hiểu được anh, không hiểu được suy nghĩ của anh, và cô sẽ không bao giờ hiểu được anh.
Trần Tử Huyên rất yên lặng mà nhìn anh. Người đàn ông này dường như đang ở rất xa cô.
“Nếu cô muốn quảng cáo của IP&G, vậy cô vào cùng tôi.” Giọng anh lạnh hơn và cáu kỉnh hơn.
"Vào làm gì?"
Biểu cảm của Trần Tử Huyên rất máy móc. Đột nhiên, cô không muốn lại gần anh.
Cô cảm thấy anh thực sự xa lạ, cô không muốn gặp anh, cũng không muốn tin anh lại trở nên lãnh đạm như vậy. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của anh, trong lòng cô lại không khỏi vui mừng và muốn chạy đến, sau đó là mất mát và đau lòng nhiều hơn.
Nguyễn Chi Vũ có vẻ không thích biểu cảm như vậy của cô cho lắm, giọng điệu của anh rõ ràng đã mang theo sự tức giận, nhắc nhở cô: "Cô Trần, cô cảm thấy một nam một nữ có thể làm gì ở cùng một phòng?"
"Gần đây cô lăn lộn trong đoàn không tệ chút nào. Dựa vào mối quan hệ của Lê Hướng Bắc mà lọt vào top bốn... Trần Tử Huyên, chắc hẳn cô hiểu rõ quy tắc mà, cô còn chưa học được kỹ năng của những người phụ nữ đó à?"
Châm chọc trắng trợn.
Cô không biết phải phản ứng như thế nào. Trần Tử Huyên chỉ biết cứng cả người.
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh đang sải bước thẳng vào trong căn hộ 502, tiếng bước chân hơi trầm, lại hơi nặng.
Cô cho rằng anh chỉ đang mỉa mai cô như lần trước mà thôi. Thương tổn trên ngôn ngữ, cô không giỏi trong việc phản kích. Cô chỉ biết kìm nén, sau đó xoay người trở về nơi chốn thuộc về mình.
"Lê Hướng Bắc có bảo vệ cô như thế nào cũng vô dụng. Nếu đêm nay cô không vào, buổi sáng ngày mai cô sẽ lập tức bị đánh rớt."
"Nguyễn Chi Vũ, anh đừng có quá đáng!"
Trần Tử Huyên bị áp bức đến mức nóng nảy, liều lĩnh lao vào, giọng nói tức giận vang lên trong căn hộ 502 xa lạ và tối tăm này.
Anh không bật đèn, chỉ có ngọn đèn nhỏ màu vàng ngoài hành lang chiếu lên chút ánh sáng. Anh đứng trong phòng, dáng người hào hoa phong nhã bị bóng tối kéo dài như ác ma. Tựa hồ đoán được cô sẽ bị chọc giận, khi cô chạy vào đúng lúc nhào vào vòng tay của anh.
Trần Tử Huyên cảm giác mình thật không có chí khí. Khoảnh khắc ôm lấy anh, tất cả cảm xúc đều hóa thành tro bụi.
Thực ra, cô rất nhớ anh, luôn nhớ anh.
Động tác của Nguyễn Chi Vũ rất trực tiếp, không có bất kỳ màn dạo đầu nào, trực tiếp cởi ra rồi lên giường.
Hai người họ vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, đã một thời gian dài không làm rồi.
Ngôn Tình NgượcTrần Tử Huyên không nói rõ được tâm tình mình như thế nào, như thể linh hồn của cô đã trống rỗng, chỉ cảm thấy người đàn ông trên người cô đang di chuyển rất gấp gáp và thô lỗ.
Trong lòng vướng mắc điều gì đó, cô có chút tức giận, vươn tay muốn đẩy anh ra, không muốn cho anh thực hiện được.
Nhưng cô càng đẩy, anh càng dùng sức dây dưa.
Đến cuối cùng, Trần Tử Huyên mệt mỏi, không biết làm sao mà ngủ thiếp đi. Nhưng khi nhắm mắt lại, cô chợt nảy ra một ý tưởng vô cùng nực cười.
Một hồi hoan ái, làm, không bằng không làm.
Ngoài cơn đau ra thì không còn cảm giác nào khác. Mà anh... Toàn bộ buổi tối, dường như rất dùng sức, dùng sức mà dây dưa, như đang chấp nhất điều gì đó...