“Trần Tử Huyên, cô đã làm gì mấy người bọn họ vậy?” Lúc ăn tối, lúc tám giờ, sau khi đạo diễn giải thích ngắn gọn về lịch trình làm việc cho ngày mai, mọi người cùng nhau tụ tập ăn tiệc buffet ở sảnh tầng ba của khách sạn. Nhưng rõ ràng Trần Tử Huyên đã bị bài xích rồi.

Sau khi Lê Hướng Bắc nói chuyện với mấy nhà sản xuất và đạo diễn xong, đi đến một góc thì nhìn thấy cô đang vùi đầu ăn một mình.

"Cô lại làm chuyện thương thiên hại lý gì thế?"

Các người mẫu nữ kia rõ ràng đã nhất trí đối ngoại.

Trần Tử Huyên cảm thấy bữa tiệc buffet ở khách sạn này không ngon nên bỏ dao nĩa xuống.

Lau khóe miệng bằng một tờ giấy sạch, cô vừa thờ ơ nói với anh ta: "Mấy người bọn họ đang thảo luận về kỹ năng giường chiếu và khả năng tình dục của Nguyễn Chi Vũ. Tôi muốn tham gia thảo luận sâu với bọn họ, kết quả bọn họ bỏ đi rồi."

Lê Hướng Bắc choáng váng, bị một tia sét giáng xuống cháy khét từ trong ra ngoài.

Tất cả mọi người có mặt đều nhìn thấy Trần Tử Huyên rõ ràng là người của cậu ấm Lê, bọn họ dù có bất mãn thế nào cũng không dám trút giận lên người cô.

Tuy nhiên, ngoài tên đạo diễn: "Phụ nữ đã có chồng thì nên kiềm chế hành vi cử chỉ một chút, quả thực là không biết điều gì cả, hừ!"

Trần Tử Huyên nheo mắt lại, nhìn vị đạo diễn râu ria kệch cỡm kia hừ một tiếng, lại đi nghênh ngang qua bên người bọn họ, biểu cảm của cô đột nhiên trở nên nhăn nhó.

Xưa nay Lê Hướng Bắc luôn là một người tốt tính, hơn nữa đã thấy rất nhiều đạo diễn quái đản như vậy, nhưng không hề để tâm đến mấy chuyện tầm phào này, quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Tử Huyên có thể là vì chưa ăn no, đường huyết thấp, thực sự sợ cô nhất thời xúc động mà bùng nổ.

Cậu chủ Lê lập tức bịa ra chuyện giả dối để lừa dối cô: “Nghe nói ông đạo diễn này bị vợ cắm sừng nên tâm lý có hơi biến thái.” Anh ta ra vẻ thần bí ghé sát vào cô, nói cứ như thật.

Trần Tử Huyên suy nghĩ nửa giây rồi buông một câu: "Đáng đời."

Thật ra, cô vốn dĩ muốn hỏi, đạo diễn có râu này trông có hơi quen mắt, có vẻ như trước đây từng đến nhà họ Nguyễn làm khách, nhưng cô cũng không quá chắc chắn.

Ngày hôm sau, lịch trình của bọn họ vẫn rất kín kẽ, nhưng tin tốt là khi điểm bốn giờ chiều, việc quay chụp của người kéo chân sau Trần Tử Huyên cũng đã thuận lợi hoàn thành, cuối cùng, đạo diễn râu ria vung tay, các cô được giải tán.

"Cảm giác lần quay chụp này rất kỳ quái, đã nói là chỉ chọn một đoạn phim quảng cáo dài năm mươi giây, rồi đều để cho mỗi người chúng tôi lên sân khấu luyện tập, giống như đang chuẩn bị rất nhiều, chưa bao giờ thấy xử lý như vậy."

Buổi chiều mọi người tan ca, chạy về khách sạn tắm rửa thay quần áo mới, rảnh rỗi đến nhà ăn của khách sạn uống cà phê, tán gẫu.

“Làm gì mà phải khiến cho tất cả mọi người chúng ta mệt như thế này chứ, lẽ ra ứng cử viên cuối cùng đã được chọn từ lâu rồi chứ, cứ bắt phải chạy theo.” Một trong những người mẫu nữ diện áo dài đen trễ vai trong thời tiết giá lạnh than thở.

“Hàn Lộ, cô là người tinh thông tin tức nhất, hiện tại là tình huống gì thế?” Nói xong, giọng điệu của người phụ nữ càng thêm khinh thường.

"Chắc không phải thật sự để cho ba người chúng ta làm nền cho người phụ nữ họ Trần kia chứ? Cô ta là ai vậy? Không phải là người phụ nữ mà Lê Hướng Bắc chơi đùa à? Thật là siêu khó chịu."

“Đạo diễn còn đang biên tập đấy, làm sao tôi biết được.” Quảng cáo lần này, Hàn Lộ là người thắng lợi nhiều nhất, dường như không quan tâm đến việc quay chụp này, ngược lại chỉ mím môi cười: “Tin tức, thật ra tôi có tin mới nhất..."

"Chủ tịch của IP&G đúng lúc đến đây đi công tác. Công ty chi nhánh đã ký hợp đồng với một nhà hàng rất nổi tiếng, nói là đêm nay cũng mời chúng ta đi ăn chung ở Trung Hoàn luôn."

Người phụ nữ khác ngồi cùng bàn cũng không thể ngồi yên, hào hứng hỏi: "Ý cô là Nguyễn Chi Vũ. Đêm nay chúng ta có thể gặp anh ta?"

Ở đây đang sôi nổi tán gẫu. Thang máy bên kia, người phụ nữ sải bước đi tới, mỉm cười tự tin nói: "Tối nay IP&G mời mọi người trong ekip của các cô đến Trung Hoàn ăn tối, hy vọng các cô vui lòng ghé qua."

"Cô, cô Hạ."

"Cô Hạ, xin chào."

Tất cả đều là kẻ thành tinh, lập tức đứng dậy từ trên ghế, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, có phần nịnh nọt.

"Cô Hạ, không ngờ lại có thể gặp trực tiếp cô, thật sự rất vui khi được gặp cô."

Mấy người phụ nữ chẳng mấy chốc đã ngồi xuống bàn. Hạ Vân Lệ là người phụ trách chính của sản phẩm mới này. Cô ta tự mình bay đến thị tra cũng không có gì kỳ lạ. Bất luận có phải thực sự vui vẻ hay không, trên mặt mọi người đều chồng chất tươi cười, hòa hợp vui vẻ.

Nhưng Trần Tử Huyên vừa mới xuống nhà ăn kiếm đồ ăn, lại liếc thấy vị giám đốc Hạ này, thực sự có thể nói là có ngạc nhiên nhưng chẳng vui mừng.

Toàn bộ hành trình, cô nhìn lướt qua bọn họ với vẻ mặt sa sầm. Tất nhiên Hạ Vân Lệ không mong muốn nhìn thấy cô. Những người mẫu này cũng rất bài xích cô. Thế cho nên hai bên thậm chí không có giao tiếp bằng mắt, như những người xa lạ.

Tất nhiên, các người mẫu và nhân viên trợ lý khác trong đoàn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, không ngớt lời khen ngợi giám đốc Hạ của IP&G.

"Làn da của cô đẹp thật đấy. Người mẫu như chúng tôi bay đi bay lại suốt cả ngày, chênh lệch thời gian lung tung hết cả lên. Bình thường chúng tôi đều phải dựa vào các sản phẩm chăm sóc da để che đi, hoàn toàn không có cách nào so sánh với vẻ đẹp tự nhiên của cô."

"Đúng vậy, cô Hạ, cô là người có học thức cao, có năng lực lại còn rất xinh đẹp. Thực sự ghen tị với cô đấy."

Mặc dù Trần Tử Huyên cố tình tránh xa bọn họ một chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy. Thật là buồn nôn.

Tuy nhiên, bọn họ nói là ghen tị với Hạ Vân Lệ cũng có chút thật lòng. Cậu chủ nhà họ Nguyễn trước đây rất lập dị, đặc biệt ghét có phụ nữ ở bên cạnh mình dây dưa. Hạ Vân Lệ hòa hợp với anh như vậy cũng có thể thấy thủ đoạn không đơn giản chút nào.

Hồng Kông quả là thiên đường dành cho phụ nữ, vì đây là thắng địa dành cho việc mua sắm. Tất cả các loại trang sức quốc tế, quần áo và mỹ phẩm đều có sẵn.

Khi đến Hồng Kông, nếu không mang thêm một phần quà lưu niệm cho bạn thân của mình thì thật là vô lương tâm.

Trần Tử Huyên luôn tỏ ra rất chậm chạp trong khía cạnh xã giao của phụ nữ. Cô ăn một miếng bánh mousse nhỏ, khi nhìn lên thì thấy cả đám phụ nữ đang gọi điện thoại điên cuồng, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa để tối nay cơm nước xong thì cả đám sẽ tụ tập đi phố buôn bán.

Hạ Vân Lệ cũng lấy điện thoại di động để gọi video với người bạn tốt của cô ta là Quan Lôi trên WeChat. Trần Tử Huyên cũng lấy điện thoại di động gọi cho Chu Tiểu Duy khi đang sải bước ra khỏi nhà ăn theo bản năng.

“Tiểu Chu, cậu có muốn quà lưu niệm không?” Cô Trần tác phong nhất quán, hỏi thẳng.

Còn Chu Tiểu Duy đang cần kiệm với công việc quản gia thì thở dài nói: "Hồng Kông không phải thiên đường của phụ nữ, nơi đó quả là quỷ dữ, là thiên đường của phụ nữ giàu có! Cậu đừng mua đồ cho tớ, tiết kiệm chút, cậu còn phải trả tiền thuê nhà đấy."

Có lẽ là nghe thấy Trần Tử Huyên đang nói gì đó trên điện thoại, khi đi ngang qua cô, Hạ Vân Lệ ngẩng đầu lên, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô.

Trần Tử Huyên cũng vô thức quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời, sắc mặt của cả hai người đều băng giá, không có vẻ hòa nhã.

Một người phụ nữ đúng lúc ghé sát vào tai Hạ Vân Lệ cười khinh thường: "Ngày hôm qua cô ta còn nói đã ngủ với vị kia của nhà họ Nguyễn, nói chuyện không cần nộp thuế thì chém gió thế nào chả được chứ. Chúng tôi cũng rất ghét cô ta."

Câu nói "ghét cô ta" quả thực không kiêng kỵ chút nào. Trần Tử Huyên đã đi qua rồi, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Hạ Vân Lệ vẫn ngồi cùng bàn với bọn họ, nhưng nụ cười trên môi dường như không thể nào nén được.

Lúc bảy giờ ba mươi tối, mọi người trong đoàn đã lên đường đến Trung Hoàn. Trung Hoàn xem như là khu vực phồn hoa nhất ở Hồng Kông, mọi người đều đầy hào hứng. Tuy nhiên Trần Tử Huyên không đi.

Cô quyết định ở trong phòng khách sạn, ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn, máy tính xách tay đang bật và màn hình đang lặp lại những yếu điểm kỹ thuật của lần quay mới nhất, tay phải còn cầm một gói bánh quy, cắn răng rắc, trông vô cùng không có hình tượng.

Ai mà thèm đi chứ, làm người ta ghê tởm thôi. Vả lại đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của cô cho lắm nên Trần Tử Huyên chỉ cần ăn bánh quy là có thể no bụng.

"Cô làm gì mà không đi!"

Không ngờ, đạo diễn râu ria còn đích thân gọi điện thoại cho cô, hơn nữa vô cùng nổi giận rống lên một trận: "Nuôi cho cô trở thành một người kén ăn như vậy thật là phiền phức chết đi được. Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi, cô mau lăn lại đây."

Cho đến khi cúp điện thoại, đầu óc của cô vẫn chẳng có phản ứng gì, sau một lúc lâu, Trần Tử Huyên mới lẩm bẩm: "Ai nói cho ông ta là mình kén ăn chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play