Hắt xì.
Tối hôm qua Trần Tử Huyên lề mề cho đến tận mười hai giờ khuya mới ngủ. Sáng sớm mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhân viên của IP&G đã gọi điện thoại cho cô, dặn dò cô nhất định phải đến sân bay đúng giờ. Hôm nay, cô và ba người mẫu còn lại phải gấp rút đến Hồng Kông để quay chụp.
Trần Tử Huyên cầm điện thoại mà ngẩn ra. Cô thực sự đã ném việc này ra sau đầu rồi.
"Ồ."
Cô đáp lại một tiếng, thành thật đi đánh răng rửa mặt.
"Trần Tử Huyên, cậu bị cảm à?"
Coi như cô có chút lương tâm, trước khi rời đi vẫn nhớ gọi điện thoại cho Chu Tiểu Duy. Có thể bởi vì giọng mũi của cô hơi nặng nề, ngược lại là Tiểu Chu quan tâm đến cô.
"Bây giờ tớ ngồi xe đến sân bay, hình như phải đi Hồng Kông ba ngày.".
ngôn tình tổng tàiTrần Tử Huyên vừa ngồi vào trong taxi vừa gọi điện thoại vừa phàn nàn: "Con hàng Lê Hướng Bắc kia sợ tớ bị đuổi việc nên còn đặc biệt phái người gọi điện thoại đánh thức tớ từ sáng sớm nữa."
Bây giờ đầu óc cô vẫn còn hơi lơ mơ, nhưng sau khi nghĩ lại, nhân viên của IP&G hình như không phải do Lê Hướng Bắc quản lý, IP&G có dịch vụ gọi người ta thức dậy sao?
Cô lại hắt xì một cái, lấy khăn giấy bịt mũi, thế là chẳng buồn truy cứu chuyện này nữa.
"Trần Tử Huyên chết bầm kia, đã nói là phàm ăn tục uống rồi mà. Có phải cậu biết Nguyễn Chi Vũ không đến tiệc tối cho nên cậu cũng chạy hay không? Đồ vô lương tâm cậu..." Chu Tiểu Duy ở đầu bên kia điện thoại đầy uất hận.
Nguyễn Chi Vũ cũng không đi dự tiệc tối?
Nghe thấy cái tên này, tâm trạng cô không được tốt cho lắm.
"Này, tối hôm qua cậu đi làm chuyện xấu xa gì vậy? Sao lại bị cảm? Cậu còn phải quay chụp thì có bị ảnh hưởng gì không?" Chu Tiểu Duy mềm lòng mà lo lắng cho cô.
"Tối hôm qua ở ban công bị gió lạnh thổi cả đêm..." Trần Tử Huyên nhớ đến những việc ngu ngốc mà cô đã làm đêm qua, giọng điệu trở nên trầm hơn: "Tớ nghi ngờ rằng 502 trên lầu là người mà tớ biết."
"Cái gì 502?"
“Không có gì đâu.” Biểu cảm Trần Tử Huyên phức tạp, không muốn tán gẫu đến chuyện này nữa.
"Đúng rồi, Đường Duật nói cho tớ biết, tối hôm qua cậu ở cùng với Bùi Hạo Nhiên. Anh ta có đưa cậu về nhà không?"
Lần này đến lượt Chu Tiểu Duy không muốn nói chuyện, giọng điệu có chút cứng ngắc: "Có, bọn tớ về sớm lắm."
Hai cô đều mang những nỗi lòng riêng. Trần Tử Huyên nói cô sắp đến sân bay rồi. Tiểu Chu mang thuộc tính bà quản gia lại nhắc nhở cô phải chú ý hơn đến an toàn ở bên ngoài, sau đó cúp máy.
Thường thì Chu Tiểu Duy đến nhà họ Bùi đúng giờ vào lúc sáu giờ sáng, sau đó làm cu li nấu bữa sáng cho hai cha con họ Bùi, tiếp đó lại đi đánh thức một lớn một nhỏ, đưa đứa nhỏ đến trường, sau khi gấp rút trở về còn phải trông chừng đứa lớn ăn xong uống thuốc, lau nhà rửa chén, lại chuẩn bị bữa tối cho bọn họ, một ngày nói chung là như thế này, bình thường và đơn giản.
Nhưng hôm nay, khi Chu Tiểu Duy lái chiếc chaly bé nhỏ của mình đến cửa nhà họ Bùi, cô ấy phát hiện một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ của phụ nữ đang đậu ở cửa. Hai chiếc xe đỗ cạnh nhau thật sự không đối lập cũng không cản trở nhau.
Chu Tiểu Duy xuống xe, liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao mới bên cạnh, vô cùng ghen tị.
Trong đầu cô ấy đang nghĩ tới ai sẽ lái một chiếc xe thể thao như vậy.
Lấy chìa khóa mở cửa, còn chưa bước vào đại sảnh, cô ấy đã phát hiện hai cha con Bùi Hạo Nhiên hôm nay không cần cô ấy thét gọi mà đã rời giường rồi, quả là một kỳ tích.
“Có phải hôm nay có khách đến đây không?” Cô ấy sải bước vào nhà họ Bùi một cách rất tự nhiên.
"Ai là khách?"
Một bóng người từ sau ghế sô pha bước ra, Quan Lôi nhìn về phía cổng với vẻ không hài lòng.
Chu Tiểu Duy đứng yên ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cô, cô Quan.” Cô ấy trầm mặc một lúc rồi mới gọi.
Quan Lôi hiển nhiên rất không hài lòng với cái xưng hô này của cô ấy, cằm nhếch lên có chút kiêu ngạo, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha ở trung tâm phòng khách, với phong thái uy nghiêm của một nữ chủ nhân.
"Nếu đã là bảo mẫu trong nhà, vậy cô còn đứng ngây người ở đó làm cái gì, còn không mau đi làm bữa sáng đi!"
Quan Lôi nói năng rất mạnh miệng. Chu Tiểu Duy không dám tranh luận với cô ta, cũng cảm thấy mình không có tư cách tranh luận với cô ta nên gật đầu rồi đi vào phòng bếp.
Bùi Hạo Nhiên và Bùi Ức đều đang ở trong phòng khách, cả hai đều quan sát nhưng không nói gì.
Trên mặt Chu Tiểu Duy không có biểu cảm gì, vẫn thuần thục nấu cháo, xào rau như thường lệ, bỗng nhiên đánh rơi một cái đĩa, làm loảng xoảng một tiếng. Âm thanh rất đột ngột trong căn phòng có bầu không khí quỷ dị này. Trong lòng cô ấy lo lắng, lập tức ngồi xổm xuống dọn dẹp các mảnh vỡ, không ngờ ngón tay lại bị mảnh vỡ làm xước một vết.
"Tại sao lại mời một người như vậy làm bảo mẫu ở nhà thế?"
Có một giọng nói truyền đến từ trong phòng khách, Chu Tiểu Duy vừa nghe xong liền cảm thấy có chút quẫn bách, động tác bối rối tăng tốc độ thu dọn.
Loại cảm giác này thật tồi tệ, như thể cô ấy đã làm điều gì đó sai trái, đến một nơi mà lẽ ra cô ấy không nên đến, xấu hổ vô cùng.
Bữa sáng ở nhà họ Bùi hôm nay thật sự rất vất vả: “Tôi ăn xong rồi mới tới đây, các người từ từ dùng bữa đi.” Cô ấy miễn cưỡng kiếm cớ cho mình, bởi vì cô ấy thực sự không muốn ăn chung bàn với cả nhà ba người bọn họ.
Bùi Hạo Nhiên không nói gì, vẫy tay để cô ấy đi làm việc khác.
"Bình thường dì đều ăn chung với cháu mà."
Bùi Ức vẫn còn là một đứa trẻ, dùng thìa nhỏ ăn đậu cô-ve của mình, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy với đôi mắt to đầy nghi ngờ.
Ngay từ đầu đã không ngồi cùng bàn, là Bùi Hạo Nhiên nói là lo lắng cô ấy nấu gì đó hại cho hai cha con bọn họ bị tiêu chảy, cần cô ấy "thử độc" trước, cuối cùng cũng không biết như thế nào mà quan hệ của cô ấy và hai cha con bọn họ càng ngày càng thân cận, càng ngày càng tự nhiên.
"Bảo mẫu làm sao có thể ăn cùng bàn với chủ nhà?"
Quan Lôi thuyết giảng một câu cho Bùi Ức, một giọng điệu coi như ôn hòa, nhưng nụ cười trên mặt Chu Tiểu Duy đã đông cứng lại, thật sự không thể giả vờ được nữa.
Quan Lôi nói rất đúng. Bình thường, bảo mẫu sẽ không ăn cùng bàn với chủ nhà, dường như cô ấy đã thực sự vượt qua ranh giới rồi.
Chu Tiểu Duy phát hiện rằng dù trước đây Quan Lôi hợm hĩnh và quyền lực đến mức nào, nhưng cậu nhóc Bùi Ức này vẫn rất thích Quan Lôi, nhất là khi hôm nay Quan Lôi chủ động đưa cậu bé đến trường, khuôn mặt tuấn tú của cậu bé càng đỏ bừng.
Dù gì cũng là mẹ con ruột, không ai có thể thay đổi được mối quan hệ huyết thống này.
"Hôm nay Quan Lôi đột nhiên nói muốn đến đây thăm Bùi Ức."
Khi trong nhà chỉ còn lại Chu Tiểu Duy và Bùi Hạo Nhiên, Bùi Hạo Nhiên đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu lên và đột nhiên nói với cô ấy một câu.
Chu Tiểu Duy không phản ứng lại, sau đó gật đầu, ừ một tiếng.
Thật ra cô ấy cũng không biết phải trả lời như thế nào. Quan Lôi là mẹ ruột của Bùi Ức, dù họ có ly hôn thì cô ta vẫn có quyền đến thăm.
Chu Tiểu Duy quay trở lại nhà bếp để dọn dẹp, sau đó đi đến phòng chứa đồ để lấy xô và cây lau nhà, v.v. Khi Bùi Hạo Nhiên ra khỏi phòng làm việc một lần nữa, anh ta liền thấy cô ấy đang đeo găng tay, đeo khăn quàng cổ, thậm chí trên đầu cô ấy còn có một chiếc mũ công việc, như là muốn hoàn thành lượng công việc của nửa năm tới vậy.
“Bữa sáng của cô.” Anh ta đưa một hộp bánh quy qua.
Chu Tiểu Duy kinh ngạc mà nhìn, không nhận lấy.
Bùi Hạo Nhiên lại bật cười: “Mau ăn đi, cô không ăn thì lấy sức đâu mà làm việc cho tôi.” Sau đó anh ta dúi thẳng hộp bánh quy vào tay cô ấy.
Cô ấy cầm lấy nó nhưng không có động tác gì.
Bùi Hạo Nhiên quay đầu sang một bên, có chút không được tự nhiên mà bổ sung một câu: "Không hết hạn đâu."
Chu Tiểu Duy ngước mắt lên nhìn anh ta một lúc, phồng mặt lên, ủ rũ đáp: “Tôi biết rồi.” Sau đó, cô ấy không thèm nhìn anh ta, tháo găng tay ra, ngồi nhấm nháp bên bàn cà phê.
Từ lâu cô ấy đã biết những chiếc bánh quy này vẫn chưa hết hạn sử dụng, người này chỉ là không vừa ý cô ấy, khiến trước đó cô ấy ăn cũng không ăn được yên.
"Đừng đối sử tốt với tôi như vậy..." Cô ấy vừa cúi đầu nhai, vừa thì thào tự nói.
Hôm nay Bùi Hạo Nhiên cũng có việc phải đi ra ngoài, hình như anh ta cũng đã quen uống thuốc dạ dày sau bữa sáng, thu dọn tài liệu xong, lại liếc nhìn Chu Tiểu Duy đang bận dọn dẹp nhà cửa, ánh mắt dừng lại một giây trên ngón tay cô ấy.
Giọng điệu anh ta thản nhiên: "Tôi đi ra ngoài."
"Vậy anh đi thong thả, trên đường cẩn thận."
Bùi Hạo Nhiên liếc mắt nhìn cô ấy một cái nữa rồi ừ một tiếng, lái xe đi.
Bốn giờ chiều, Trần Tử Huyên lại gọi điện thoại cho cô ấy, đại khái là để báo cáo hôm nay công việc của cô không suôn sẻ, cộng thêm chuyện ban ngày cảm lạnh bị vị đạo diễn hà khắc kia mắng cô.
"Tớ thật sự không hiểu được nữa. Tớ bị cảm lạnh thì có liên quan gì đến ông ta đâu? Cứ giống như tớ bị bệnh thì ông ta sẽ bị trừ tiền lương vậy." Trần Tử Huyên rất buồn bực.
Chu Tiểu Duy ở đầu bên kia điện thoại có chút lơ đễnh, Trần Tử Huyên cũng nhận thấy được hôm nay cô ấy không có tâm trạng, bèn quan tâm hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Chu Tiểu Duy nói với một giọng buồn tẻ: "Trần Tử Huyên, tớ dự định từ chức, không làm nữa..."
Ngoài cửa, một bóng người đúng lúc trở về. Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên rất bình tĩnh, giọng nói bên trong phòng khách loáng thoáng truyền đến.
"Tử Huyên, tớ không muốn nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của người khác, lại càng không muốn làm người thứ ba. Nhưng ở chung một chỗ với bọn họ, tớ sẽ không thể nhịn được mà thích anh ấy... Tớ nghĩ tốt hơn hết là tớ nên rời khỏi nhà họ Bùi."