Cộc cộc cộc, đột nhiên đúng lúc này bên ngoài có người dồn dập gõ vào cửa kính xe, Hạ Vân Lệ ở trong xe tái mặt.
Cô ta hốt hoảng đóng máy tính xách tay lại, dùng tay phải nhanh chóng rút ổ USB ra nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó hạ cửa kính xuống.
"Cô ơi, xe của cô không thể cứ đậu trước bệnh viện thế này được."
Là nhân viên bảo vệ của bệnh viện, anh ta định mắng cho người trong xe một trận nhưng thấy chủ xe là xon gái, hơn nữa vẻ mặt còn rất hốt hoảng thì giọng điệu lại dịu lại.
"Trong bệnh viện có chỗ đậu xe, cô có thể tìm thấy lối vào khi đi vòng sang bên trái, sau này đừng chặn xe ở cổng bệnh viện nữa."
Hạ Vân Lệ cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Tôi biết rồi." . Ra chương nhanh nhất tại _ ТRU МTRUYEИ.vN _
Sau khi nhân viên bảo vệ rời đi, cô ta mới thả lỏng USB trong tay ra, sắc mặt vẫn rất căng thẳng.
"... Đứa bé chưa chết."
Người trong video nói người khác không biết chuyện này, cô ta không muốn gây rắc rối, cũng không muốn nhà họ Nguyễn biết chuyện.
Trần Tử Huyên không còn liên quan gì đến nhà họ Nguyễn nữa, cô ta cũng không thể để Trần Tử Huyên quay lại được.
Nên làm gì với cái USB này đây?
Tên bác sĩ họ An này đang làm việc cho ai?
Đột nhiên cô ta nghĩ đến một chuyện khác, cả người cứng lại, cô ta lập tức rút mấy tờ giấy đặt ở đầu xe ra rồi như điên như dại lau USB nhiều lần cho đến khi chắc chắn rằng mình không để lại dấu vân tay.
Đường Duật.
Cô ta có thể làm như không thấy với ca phẫu thuật kỳ lạ này, cũng có thể không để ý tới tên các sĩ họ An kia, nhưng Đường Duật sẽ không để yên.
Một khi Đường Duật xác định ổ USB bị mất, anh ta nhất định sẽ tìm ra đến cùng.
Hạ Vân Lệ lái xe qua một bên, sau đó lại sải bước vào bệnh viện, điều khác biệt là lần này tốc độ của cô ta vừa vội vàng vừa có chút lộn xộn.
Khi đến khoảng đất trống ở cửa sau khoa nhi, sau khi quan sát không thấy ai, cô ta lập tức nhét USB vào chỗ cũ.
Giống như chưa từng thấy qua.
Cô ta quay lưng bỏ đi, tự nhủ rằng mình không biết gì cả.
Hai đứa trẻ đó là huyết mạch của nhà họ Nguyễn.
Nếu video này bị người khác biết, nhất định sẽ gây ra một hồi sóng gió, cô ta nhanh chóng đi khỏi, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.
Cho đến khi ngồi vào xe lần nữa, cô ta mới hít một hơi thật sâu, khởi động xe, rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Tại sao Hạ Vân Lệ ở trong thành phố mà lái xe nhanh như vậy?"
Tình cờ khi Lê Hướng Bắc đang lái xe đến bệnh viện và tình cờ đối diện với cô ta.
Mặc dù thường ngày cậu chủ Lê chỉ biết ăn chơi đua đòi nhưng được cái là mắt rất tinh: "Sắc mặt của Hạ Vân Lệ rất kỳ quái, cô ta bị sao vậy?"
Anh ta hỏi, nhưng thật không may là người đàn ông ngồi ở ghế sau đã phớt lờ anh ta.
Lê Hướng Bắc cũng đã quen, bây giờ Nguyễn Chi Vũ đã không xem anh ta là bạn bè nhiều năm nữa rồi, trong lòng lúc này chỉ đang coi anh ta là người qua đường mà thôi, Lê Hướng Bắc nở nụ cười tự giễu.
Mãi cho đến khi Lê Hướng Bắc đậu xe xong, mới mở miệng nói tiếp: "Trần Tử Huyên thật sự đang ở bệnh viện ư?"
Người đàn ông ngồi ở ghế sau bước ra ngoài, vẫn không để ý tới anh ta mà sải bước thẳng đến phòng cấp cứu tối hôm qua, Lê Hướng Bắc không còn cách nào khác đành phải đuổi theo.
Lê Hướng Bắc có chút khó hiểu, Nguyễn Chi Vũ rõ ràng đã quên Trần Tử Huyên, sao anh vẫn tìm được Trần Tử Huyên.
"Bệnh nhân đã tự xuất viện mà không có sự cho phép."
Lúc Lê Hướng Bắc còn đang nghĩ mình phải hung hăng mắng Trần Tử Huyên thì cô y tá lại nói cô đã bỏ chạy.
“Không phải nói hôm nay cô ấy còn phải truyền năm chai nước sao, sao đã bỏ chạy rồi!” Sắc mặt Lê Hướng Bắc trầm xuống, tức giận chửi bới.
Cô y tá bị anh ta tức giận mắng có chút ấm ức, nhưng thực ra lúc này Lê Hướng Bắc đang mắng người đã bỏ trốn kia.
Nguyễn Chi Vũ không nói gì, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.
"Đúng rồi, vừa rồi... vừa rồi có một cô gái tới tìm anh."
Nhìn thấy hai người đàn ông này mặc quần áo cao cấp, cô y tá cũng không dám lơ là, nghiêm túc nói mọi chuyện với Nguyễn Chi Vũ, sau đó chỗ này cũng không có việc của cô ta nữa nên cô ta như được đại xá, lập tức chạy đi.
"Hạ Vân Lệ này cũng nhanh nhạy thật, còn biết Trần Tử Huyên nhập viện trước cả tôi." Lê Hướng Bắc đang không vui nên giọng nói có chút khó chịu.
“Với tốc độ lái xe của cô ta vừa rồi, chắc chắn sẽ bị phạt." Hạ Vân Lệ vốn luôn bình tĩnh mà lại đi với tốc độ như vậy thực sự rất kỳ quái.
Chẳng mấy chốc bọn họ cũng rời khỏi bệnh viện, cũng lười suy đoán Hạ Vân Lệ bị kích thích gì, cũng không nhàn rỗi đi dạo quanh bệnh viện.
"Tối qua cậu đã đi đâu?"
"Có phải đã gặp ai không?"
Lúc này trước cửa căn hộ nhỏ của Chu Tiểu Duy, cô ấy ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó liên tục hỏi: "Chân cậu bị làm sao vậy?"
Trần Tử Huyên đứng ngoài cửa, tùy ý để Chu Tiểu Duy quan sát mình từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, cô khàn giọng nói: "Tớ đói bụng."
Chu Tiểu Duy nghe xong cảm thấy vô cùng tức giận.
Chết tiệt, bọn họ cả ngày lo lắng cho cô mà cô không có chút tự giác nào, tự dưng chạy về, hỏi một đống không trả lời, bây giờ còn dám nói đói bụng!
Chu Tiểu Duy rất tức giận: "Trần Tử Huyên, tớ nói cho cậu biết, tớ không phải Nguyễn Chi Vũ, chiêu này của cậu vô dụng với tớ, cậu mau chóng thành thật nó cho tới biết, nếu không cứ đứng ngoài cửa đi, đừng hòng bước vào nhà tớ!"
"Tớ muốn lấy một số thứ và tìm một nơi để chuyển đi."
Trần Tử Huyên làm như không thấy cô ấy tức giận, không biết sống chết mà nói thêm một câu, sau đó còn muốn dọn đồ chuyển đi.
Chu Tiểu Duy vừa tức giận vừa hổ thẹn: "Cậu thực sự muốn chuyển đi sao?"
"Là bởi vì mấy lời của mẹ tớ sao, cậu không cần để ý tới mẹ tớ, mẹ tớ nói chuyện chẳng bao giờ dùng não, cậu đừng chấp nhặt với bà ấy. Đây là nhà tớ thuê, tớ có quyền quyết định..."
“Tớ muốn thuê một căn nhà và bắt đầu một cuộc sống mới.” Lời của cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại rất chắc chắn.
Vẻ mặt của Chu Tiểu Duy có chút đấu tranh, sau đó kéo cô vào nhà.
"Trần Tử Huyên chết tiệt, cậu có biết ngày hôm qua cậu đột nhiên đi khỏi, điện thoại lại tắt khiến bọn tớ không biết làm sao, lại sợ cậu nghĩ quẩn..."
Cơn giận của Chu Tiểu Duy bình thường đều không quá hai mươi phút, thực ra là do cô ấy đang lo lắng.
"Ý cậu là bây giờ cậu muốn sống cuộc sống của mình sao? Vậy tớ, dì Cố, còn có Đường Duật thì sao? Bao nhiêu nhà như vậy cậu không ở, lại cứ nhất định phải đi thuê nhà, Trần Tử Huyên, có phải cậu đang làm mình làm mẩy không!"
Chu Tiểu Duy mắng thì mắng nhưng việc khác cũng không dừng lại, cô ấy chạy nhanh vào phòng bếp đem sữa nóng cùng bánh mì trong lò vi sóng đặt lên bàn, dùng sức trừng mắt cảnh cáo cô.
Trần Tử Huyên đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, bị mắng cũng không phản bác mà chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn.
Chu Tiểu Duy hơi không quen: "Này, vừa rồi cậu nói muốn đi thuê nhà là thật sao?"
“Đúng vậy.” Đang uống sữa nên giọng cô đầy giọng mũi.
Chu Tiểu Duy trừng mắt nhìn cô: "Đi ra ngoài một buổi tối không chỉ bị què chân mà còn bị cảm, Trần Tử Huyên, cậu cảm thấy ở một mình cậu có thể sống sót sao?"
Chu Tiểu Duy chế nhạo, nhưng Trần Tử Huyên nghe xong lại dâng lên cảm xúc khác.
Cô đặt sữa trong ly xuống, cúi đầu tự lẩm bẩm nói: "Nếu không sống được, tớ sẽ bảo Đường Duật thôi miên tớ, anh ấy có thể quên tớ thì tớ cũng có thể quên hết mọi chuyện ở đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT