Chu Tiểu Duy hóa đá đứng ngây ở một góc, trơ mắt nhìn một đám người thô bạo tông rớt cửa lớn nhà cô ấy, sau đó Đường Duật thản nhiên ôm Trần Tử Huyên bước vào như chốn không người. Chẳng trách cô ấy cảm thấy khung cảnh trên đường rất quen thuộc, thì ra là đường về nhà cô ấy.
"Nè, mấy người, mấy người làm gì vậy?” Tốt xấu gì cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ, tôi là chủ nhà đó!
Một đám bác sĩ và y tá bận rộn tới lui trong căn nhà trọ nhỏ rộng bảy mươi mét vuông của cô ấy, còn Đường Duật thì bế Trần Tử Huyên đang ngủ say lên giường trong phòng khách, Chu Tiểu Duy lập tức chạy vào nhà, bất mãn nhìn mấy người này, rốt cuộc là họ đang âm mưu chuyện gì, chăn ga gối đều bị thay mới cả, hửm, cả nệm cũng đổi cái khác luôn rồi.
"Mai mốt cô ấy sẽ ở lại đây."
Đường Duật đứng cạnh giường, xoay người sang, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào mặt cô ấy, hiếm được một lần mở miệng giải thích.
Chu Tiểu Duy mặt không biến sắc, xem ra sẽ ở lâu đây.
Trần Tử Huyên ở nhà cô ấy, cô ấy không có ý kiến gì, nhưng tại sao người đàn ông Đường Duật này lại không báo trước cho cô ấy biết một tiếng, đúng là độc tài mà...
Trần Tử Huyên từng nói Đường Duật rất dịu dàng, hay bị người khác bắt nạt, xem ra, còn phải nhìn xem đối mặt với anh ta là ai mới được, nghĩ lại đúng là quá đáng giận.
"Cô ơi, mấy thứ trong tủ đồ cô còn xài nữa không?"
Mấy y tá dọn vào nhà rất nhiều đồ dùng y khoa, bởi vì nhà cô ấy là dạng nhà trọ cỡ nhỏ, phòng khách chỉ rộng khoảng mười sáu mét vuông, nghe nói còn chẳng lớn bằng nhà vệ sinh ở nhà họ Nguyễn, nên họ định dọn dạch tủ quần áo của cô ấy, biến nó thành nơi cất chứa dược phẩm dự bị.
"Đừng tự ý ném đồ đặc của tôi, để tôi tự dọn."
Mấy thứ Chu Tiểu Duy đặt trong tủ đều là chút đồ cũ không đáng nhiêu tiền nhưng lại không nỡ vứt bỏ. Cô ấy là người nghèo, đâu có giống người ta tay to chân to, cần kiệm mới là đức tính tốt.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô ấy vẫn không hiểu, Đường Duật có nhiều bất động sản như vậy, tại sao cứ nhất quyết phải tới cái ổ nhỏ của cô ấy, đương nhiên cô ấy cũng không dám hỏi thẳng.
Mấy vị bác sĩ này tay chân rất linh hoạt, động tác lưu loát, đầu giường cắm một cây treo truyền dịch, lấy ra mấy dịch truyền, dùng kim tiêm đầu nhỏ cắm vào tĩnh mạch bên tay trái của Trần Tử Huyên, sau khi kiểm tra lại lần hai mới quay sang nhỏ giọng dặn dò Đường Duật vài câu rồi nhanh chân rời đi.
"Bảo Bảo cần một nơi mà cô ấy quen thuộc và an tâm để tĩnh dưỡng."
Sau khi những người kia ra khỏi nhà, Chu Tiểu Duy thình lình nghe thấy Đường Duật nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Duy nghe thấy có người gọi cô gái bạo lực như Trần Tử Huyên đây là Bảo Bảo, hơn nữa còn gọi một cách lưu loát như vậy. Có lẽ vì giọng nói của Đường Duật trầm thấp, lành lạnh cũng rất êm tai, nên từ Bảo Bảo này nghe không hề buồn nôn, chỉ là cô ấy bỗng thấy hơi xấu hổ.
Sau đó cô ấy vội xoay người rời khỏi phòng cho khách. Chu Tiểu Duy bỗng cảm thấy mình hệt như cái bóng đèn, quấy rầy người ta ở bên nhau, nghĩ ngợi một lúc, cô ấy vẫn nên vào phòng bếp làm lao động tay chân thì hơn. Tuy cô ấy khá bất mãn khi nhà mình lại bị người khác dùng vũ lực xông vào, nhưng ít nhất nếu ở nhà mình, Trần Tử Huyên sẽ thấy yên lòng hơn đôi chút, quyết định này của anh ta thật rất tốt.
"Đường Duật cũng sẽ ở lại đây sao?"
Trong lúc vo gạo, Chu Tiểu Duy bỗng nghĩ tới một vấn đề, rốt cuộc phải nấu cho mấy người ăn đây.
Đường Duật xem như định cư ở nhà cô ấy rồi, nhưng bởi vì nhà trọ của cô ấy khá nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ, nên Đường Duật chủ động nói sẽ ngủ ngoài phòng khách.
Chu Tiểu Duy vốn định lấy cái chăn mua được trong đợt giảm giá lần trước đi giặt sạch sẽ sau đó đưa cho anh ta, không ngờ thói ưa sạch của người này lại nặng tới vậy, anh ta lập tức gọi người mua đồ cao cấp tới, ngay cả sô pha ở nhà cô ấy cũng bị đổi thành cái mới.
Chén đĩa trong nhà, thậm chí là bàn ghế, toàn bộ đều được thay mới, Chu Tiểu Duy bỗng có cảm giác đây không còn là nhà cô ấy nữa.
Quá xa xỉ! Một bộ đồ ăn thôi mà có giá hơn mười tám nghìn tệ, làm cô mỗi lần rửa chén đều căng như dây đàn, chỉ sợ dù mẻ một góc nhỏ thôi cũng đủ khiến cô đau lòng tới chết.
Chu Tiểu Duy bị ép buộc hưởng thụ những món đồ xa hoa xa xỉ này suốt ba ngày, mà trong ba ngày này, do tác dụng của thuốc nên Trần Tử Huyên rất ít khi thanh tỉnh, đôi lúc cô sẽ mở to mắt, mê mang nhìn trần nhà, con ngươi dại ra. Nhưng hình như Đường Duật lại chẳng khẩn trương gì cả, có lẽ giống như những gì bác sĩ dặn, hiện tại thứ Trần Tử Huyên cần nhất là nghỉ ngơi, ngủ nhiều một chút sẽ có ích cho việc cơ thể tự điều tiết.
Mấy ngày nay Đường Duật đều cùng ăn cùng ở với cô ấy. Có thể sống chung với nam thần khiến lúc đầu Chu Tiểu Duy còn cảm thấy được thương mà sợ, nhưng dần dà cô chợt phát hiện mình lầm to rồi.
Hành tung của người này vô cùng quỷ dị, hoàn toàn không thể giải thích theo lẽ thường. Hơn nữa hôm qua cô ấy để ý thấy Đường Duật cứ nhìn chằm chằm vào mặt tường phía sau tủ TV ngoài phòng khách, Chu Tiểu Duy bỗng có dự cảm không tốt, chẳng lẽ anh ta muốn mua luôn phòng trọ sát vách, sau đó tìm đội thi công tới nối thông hai căn phòng, vậy cũng quá điên cuồng rồi.
Có thể là nghĩ tới lúc thi công sẽ rất ồn ào nên sau đó, anh ta không còn rối rắm về bức tường đáng thương này nữa, Chu Tiểu Duy tỏ vẻ cô ấy thật sự rất vui mừng.
Đường Duật một ngày nói chuyện với cô ấy không bao giờ vượt quá hai câu, công việc chủ yếu của anh ta là chăm sóc Trần Tử Huyên, Chu Tiểu Duy từng lén lút đứng ngoài của phòng cho khách nhìn anh ta pha thuốc truyền dịch, lúc này cô ấy mới nhớ ra Trần Tử Huyên từng nhắc tới Đường Duật là tiến sĩ y khoa, sau đó cô ấy lại nghĩ tới Lê Hướng Bắc từng kể rằng Đường Duật là người làm mưa làm gió trong ngành tài chính, hơn nữa nghe đồn kiến thức về tâm lý học của anh ta cũng rất sâu sắc...
Đường Duật thật sự là một người... Vô cùng kỳ quái.
Chu Tiểu Duy cũng không biết phải định nghĩa anh ta thế nào, dù sao nếu ở cùng một chỗ với người như Đường Duật, dù là bạn bè hay đối thủ đều sẽ cảm có cảm giác áp lực gấp đội, tự thấy hổ thẹn.
"Tôi ra ngoài mua đồ ăn."
Cuối cùng, Chu Tiểu Duy cảm thấy bản thân vẫn chỉ là người trần mắt thịt mà thôi, ngàn vạn lần đừng luẩn quẩn trong lòng mà so sánh với con người nghịch thiên này, vẫn nên thành làm lao động chân tay thì hơn.
Cô ấy cầm ví tiền và di động ra cửa, khu nhà của cô không quá lớn, tổng cổng cả thảy cũng chỉ hơn năm trăm hộ. Sau khi ra khỏi thang máy, cô ấy lấm lét nhìn trái ngó phải, không biết có phải là ảo giác của hay không nhưng cô ấy có cảm giác mấy ngày gần đây an ninh trong khu nhà chặt chẽ hơn nhiều.
Hôm qua cô ấy còn đặc biệt tìm Đường Duật hỏi xem có phải anh ta phái người tới đống đô ở đây không, Đường Duật chỉ trả lại một chữ không, vậy rất có thể là người của tiểu khu công nghiệp bỗng có lương tâm phát hiện. Vậy cũng tốt, ít nhất đám người nhà họ Trần không thể tùy tiện xông vào ra oai.
Tới bãi đỗ xe, vừa định lấy chìa khóa mở chiếc Thiên Tân của cô ấy ra thì di động bỗng vang lên.
Tầng hầm tương đối thoáng đáng, nên tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục nghe có chút u ám.
"Ai vậy ta?"
Chu Tiểu Duy ngồi vào vị trí ghế lái, vội vàng lấy di động từ trong túi xách của mình ra. Mấy tháng nay cô ấy vẫn luôn ở trong tình trạng thất nghiện nên trên cơ bản cũng chẳng có vòng xã giao gì cả.
Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, cô ấy chột dạ, không muốn bắt máy.
"Đừng nói là có hóa đơn quên trả nha...”
Trên thực tế, chút tiền gửi ngân hàng của cô ấy đã sắp bị đào rỗng rồi. Mấy tháng trước, từ khi bị tập đoàn IP&G đuổi việc, cô ấy vẫn chưa tìm được công việc mới thích hợp. Miệng ăn núi lở, nguồn sống thì chặt đứt, vốn tìm việc làm chính là chuyện quan trọng hàng đầu đối với cô ấy, nhưng nhìn tình trạng của Trần Tử Huyên bây giờ, cô cũng không quá yên tâm, chỉ đành thắt lưng buộc bụng, mỗi ngày đi mua đồ còn phải nghĩ xem nên tiết kiệm chi tiêu thế nào.
Trần Tử Huyên bây giờ khẳng định không trông cậy vào nổi, cũng đâu thể trực tiếp tới tìm Đường Duật đòi tiền, cô ấy thật sự không biết phải mở miệng thế nào, bèn quyết định đợi tới lúc cô ấy không còn lấy ra nổi một trăm đồng lại tính tiếp, tránh cho thức ăn mua về quá mức tồi tàn, hơn nữa Trần Tử Huyên lại còn rất kén ăn.
Chu Tiểu Duy nhịn không được khinh bỉ, cô thật sự rất khó nuôi.
Chẳng biết trước kia Nguyễn Chi Vũ hầu hạ cô thế nào nữa, chắc chắn là tổn hại nặng nề.
Nghĩ tới nhà họ Nguyễn, lòng cô ấy bỗng lạnh xuống, khi nào thì Nguyễn Chi Vũ mới trở về...
Có lẽ vì gọi Chu Tiểu Duy tới ba lượt mà cô ấy vẫn không chịu bắt máy, nên đối phương hết hy vọng, không gọi nữa, chuyển sang nhắn tin.
Cô ấy nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn vang lên một tiếng ting, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm chột dạ, vội cúi đầu, nhanh chóng đọc lướt thông báo trên màn hình.
Sau đó, Chu Tiểu Duy lập tức phấn chấn hẳn lên: "Oa, ai chuyển tiền cho mình thế!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT