Đêm khuya, giấc ngủ có hơi mơ màng, đùi phải bất chợt đau đớn, cơ thể Trần Tử Huyên bị căng chặt, lập tức tỉnh lại. Cô vươn tay bật đèn ngủ đầu giường lên, trong phòng bất chợt sáng như ban ngày.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, hai tay đỡ thành giường chậm rãi ngồi dậy, nhích một chút về phía mép giường, đồng thời đưa hai tay nhấc chân phải đang bị tê cứng lên, đặt xuống dưới giường.
Vào thời kỳ mang thai nửa đêm thường sẽ bị chuột rút...
Trước kia cô còn không biết phải xử lý như thế nào, cứ nằm trên giường rồi tự xoa bóp, tuy nhiên hiệu quả thực sự rất chậm. May mắn thay, khoảng thời gian trước Chu Tiểu Duy đã dạy cô từ từ ngồi dậy, hai chân duỗi thẳng đặt trên sàn nhà, vài phút sau sẽ đỡ hơn nhiều.
"Sao em còn chưa ngủ."
Trong căn phòng ngủ tĩnh lặng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Nguyễn Chi Vũ thấy căn phòng sáng đèn, vẻ mặt có chút không vui nhìn về phía cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Tử Huyên, đã 2 giờ sáng rồi."
"Hóa ra anh cũng biết là 2 giờ sáng!"
Trần Tử Huyên nghiêng đầu nhìn về phía anh, giọng điệu cũng không tốt lắm.
Muộn như vậy rồi mà anh mới nghỉ ngơi, vết rạn xương cũ vẫn còn chưa bình phục mà. Ông nội chưa về nên không có ai quản lý được anh cả sao?
Phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh trở lại, hai người đều không ai mở miệng cả.
Nguyễn Chi Vũ đi vào phòng tắm, vừa đi ra thì thấy cô vẫn ngồi ở mép giường, không chịu nằm xuống nghỉ ngơi, lập tức có hơi tức giận.
"Trần Tử Huyên, mang thai không được thức khuya." Anh cố gắng giảm âm lượng khi nói chuyện.
"Tôi biết, tôi chỉ là......"
Vẻ mặt cô có chút không được tự nhiên, cùng anh giằng co hai giây, sau đó mím chặt môi không muốn giải thích nữa.
Trần Tử Huyên tự mình hờn dỗi, quay đầu không nhìn anh, đùi phải khẽ cử động, thấy không còn đau đớn nữa nên lúc này mới chậm chạp thu chân lại, nằm lên trên giường.
Nguyễn Chi Vũ cũng rất mệt mỏi, cả đêm đọc báo cáo tài chính trên máy tính, cũng không muốn ồn ào với cô. Anh nằm xuống bên kia, vươn tay tắt đèn, định nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Nguyễn Chi Vũ..."
Người phụ nữ bên cạnh ngập ngừng gọi tên anh.
"Nguyễn Chi Vũ, anh ngủ chưa?"
Trần Tử Huyên nhỏ giọng hỏi, thật ra cô cố ý hỏi, trong lòng có chút giằng xé, nếu như Nguyễn Chi Vũ không muốn để ý đến cô, vậy thì cô cũng giả bộ lạnh nhạt không để ý đến anh.
Người đàn ông bên cạnh không trả lời cô, chỉ đột nhiên vươn tay tới nắm lấy tay phải của cô. Bàn tay cô thon dài mềm mại, mười ngón tay đan vào nhau.
Sau vụ tai nạn xe cộ, vai phải của anh bị thương cho nên chỉ có thể nằm ngửa mà ngủ chứ không thể nằm nghiêng sang bên cạnh ôm cô như trước. Chuyện này cũng khiến Nguyễn Chi Vũ có chút không quen.
"Gần đây tương đối nhiều chuyện, Trần Tử Huyên, đừng có lộn xộn với tôi."
Giọng nói trầm thấp của anh nhuốm màu mệt mỏi, có lẽ là do đêm khuya thanh vắng, âm thanh nhẹ nhàng này nghe có vẻ không còn mạnh mẽ có lực như ban ngày.
Trần Tử Huyên cử động cơ thể, chủ động lại gần anh. Cô đã ngủ trước nửa đêm, bây giờ ngược lại tinh thần rất sáng láng.
Giọng nói có chút không phục, nói: "Tôi không lộn xộn."
"Nguyễn Chi Vũ, tôi muốn nói chuyện với anh, anh đợi lát nữa rồi đi ngủ được không?"
"Ừ."
Từ sau khi lãnh chứng đến bây giờ, đối với Nguyễn Chi Vũ mà nói, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng họ cùng nằm trên giường trò chuyện. Bình thường cô cũng bám người như vậy.
"Tôi biết anh bề bộn nhiều việc, mà tôi ở nhà cũng không có việc gì để làm. Sau này tôi có thể giúp anh sắp xếp trang phục được không?" Càng nói, cô càng có tinh thần: "Hơn nữa, bác sĩ nói trước khi sinh cần phải thường xuyên vận động điều độ, như vậy sẽ giúp cho thai nhi phát triển tốt..."
"Tôi vốn chỉ muốn vào bếp hỗ trợ làm việc, nhưng nơi đó không dành cho tôi." Nói tới chỗ này, giọng điệu của Trần Tử Huyên nghe có chút chán nản.
Mà người đàn ông ở bên cạnh cô lại cười nhẹ ra tiếng.
"Anh cười cái gì vậy, tôi chỉ là một làm một người vợ tốt thôi."
Trần Tử Huyên bực tức duỗi chân phải đá vào hông anh.
Nguyễn Chi Vũ đã sớm giác ngộ rồi, anh cưới cô gái này về, cả đời này chắc sẽ không bao giờ có tiềm năng trở thành một người vợ đức hạnh đâu.
Trần Tử Huyên lại nghĩ đến chuyện khác, cả người cô lại càng lúc càng lại gần anh hơn, giọng nói còn có chút lấy lòng. "Nguyễn Chi Vũ à, tôi muốn tu bổ lại vườn hoa. Làm người làm vườn ấy, việc này tôi có thể làm được, tôi đặc biệt giỏi cầm kéo lớn đấy."
"Không được." Anh từ chối ngay.
Đã sớm đoán được, bởi vì người làm vườn trong nhà cũng đã từ chối cô giống như vậy. Trần Tử Huyên tiếp tục làm phiền anh, giọng điệu nhẹ nhàng thương lượng.
"Tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tự làm tổn thương mình, anh cứ tin tưởng tôi đi, tôi biết mình phải chăm sóc con trai mà. Nguyễn Chi Vũ, tôi chỉ thích cầm kéo lớn..." Đến cuối câu, cô cất cao giọng lao, trực tiếp mang theo giọng điệu trêu đùa.
"Muốn làm người làm vườn, hãy đi nhổ cỏ đi."
Đàm phán thất bại, Nguyễn Chi Vũ không chịu nhượng bộ.
Ngoài cửa sổ là bóng tối, buổi đêm yên tĩnh vào rạng sáng, ánh đèn đủ màu sắc nhộn nhịp của khu trung tâm xa xôi lấp lánh bên ngoài, náo nhiệt huyên náo. Ngược lại sự yên tĩnh ở nơi này làm cho anh cảm thấy rất tốt.
"Vợ à, bây giờ tôi có thể đi ngủ chưa?"
Tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ không tệ, cố ý trêu chọc hỏi thăm cô một câu.
Da mặt Trần Tử Huyên bất giác đỏ bừng lên, bởi vì một tiếng gọi "vợ" của anh thuận miệng như vậy.
Vai phải của anh bị thương nên không tiện, Trần Tử Huyên bèn đưa tay kia kéo chăn lên cho anh.
"À đúng rồi, Nguyễn Chi Vũ, ông nội đã qua Seattle gần một tháng rồi, hay là ngày mai anh gọi điện cho ông đi..."
Thật ra thì Trần Tử Huyên đã muốn hỏi thăm chuyện của ông cụ từ lâu rồi, lần trước khi cô đến bệnh viện ở Seattle, ông nội đã mắng cô một cách kỳ lạ. Không phải vì lần đó ông nói chuyện khó nghe, mà là giọng điệu của ông cụ dường như rất oán hận.
Nếu như không có cô, nó sẽ không sao cả. Ngày đó sắc mặt của ông cụ Nguyễn rất hung dữ, nói với cô những lời kỳ lạ như vậy.
Trần Tử Huyên không hiểu lời này có hàm ý gì. Có rất nhiều điều cô muốn hỏi, nhưng bọn họ lại không muốn để cô tham dự vào...
Lần trước ông nội lạnh nhạt với cô, còn có Giang Hoa Nhân tát vào mặt cô. Những chuyện này không ai dám nói bậy bạ cả. Cô cũng cố ý tìm Lê Hướng Bắc yêu cầu anh ta không được nói chuyện đó với Nguyễn Chi Vũ, tránh cho người ta khỏi nói cô kích động tình thân.
Cô không dám gọi điện cho ông cụ, Nguyễn Chi Vũ gọi điện tới hỏi thăm, ông nội hẳn là rất vui.
Người đàn ông bên cạnh cô im lặng không lên tiếng, Trần Tử Huyên có chút sốt ruột.
Cô kéo lấy tay trái của anh, nói: "Có phải anh đã làm chuyện gì chọc cho ông tức giận không. Ông cụ có lúc tương đối bướng bỉnh, anh phải dỗ dành ông. Cho dù ông làm gì thì nhất định cũng là vì muốn tốt cho anh..."
"Chuyện này không cần em quan tâm."
Tuy nhiên, Nguyễn Chi Vũ đột nhiên lạnh giọng nói.
Trần Tử Huyên có chút tức giận, nói: "Anh làm chuyện gì cũng muốn ông nội phải gánh vác cho mình sao, ông muốn làm gì thì anh cứ thuận theo tâm ý của ông thôi..."
"Trần Tử Huyên, việc chính của em bây giờ là an tâm dưỡng thai chờ sinh, những chuyện khác em không cần phải quan tâm!"
Rõ ràng là một đêm yên tĩnh ấm áp, nhưng vì đề tài này mà tâm trạng của cả hai người đều rất phiền não.
Trần Tử Huyên quấn chặt bên kia của tấm chăn, quay lưng về phía anh.
Đáy lòng có chút giận dỗi.
Sáng hôm sau, cô tự nhiên thức dậy lúc bảy giờ, theo thói quen vươn tay phải ra, nhưng cô lại phát hiện bên cạnh trống không, anh đã dậy rồi.
Cô bò dậy, tức giận nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh mình một lúc lâu.
Vốn dĩ cô còn cho rằng Nguyễn Chi Vũ lại bận rộn ra ngoài làm việc, khi xuống lầu cô nghe thấy bác Phương nói, Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên đã tới đây từ rất sớm, bọn họ đang ở trong phòng làm việc.
"Ồ." Trần Tử Huyên ngồi vào bàn ăn, vừa ăn sáng vừa đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu nhìn về phía bác Phương, nói: "Đúng rồi, hôm nay cháu có chuyện phải đi ra ngoài..."
Bác Phương nghe thấy lời này của cô, vẻ mặt hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Đã biết, bác sẽ nói cho cậu ấy."
Khoảng 12 giờ trưa, người giúp việc đến gõ cửa thư phòng, nhắc Nguyễn Chi Vũ xuống lầu ăn trưa.
"Thiếu phu nhân đâu rồi?"
Nhóm người Nguyễn Chi Vũ đi xuống phòng ăn, bác Phương đã dọn thức ăn ra sẵn, chỉ đợi bọn họ đến rồi ngồi thôi.
"Nói Trần Tử Huyên xuống ăn cơm với chúng tôi."
Lê Hướng Bắc nhìn quanh không thấy bóng dáng của cô.
Bác Phương bưng đĩa cá hấp cuối cùng lên, đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ bên kia, do dự một lúc, sau đó đành phải nói thật.
"Thiếu phu nhân hôm nay đến bệnh viện khám thai, sáng nay cô ấy đã đi ra ngoài cùng người giúp việc rồi."
Khám thai?
"Sao không nói với tôi." Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ có vẻ không vui, hôm nay vừa vặn anh ở nhà mà.
Lần này vẻ mặt bác Phương có chút khó nói, cười khổ đáp: "Thiếu phu nhân bảo tôi nói với cậu, cô ấy nói... cô ấy nói, chuyện của cô ấy, không cần anh quan tâm."1
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy những lời này, sắc mặt tối sầm lại.
Trần Tử Huyên, người phụ nữ này thật đúng là thù dai mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT