*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cacao

Dân dĩ thực vi thiên.*

* Con người lấy thức ăn làm đầu

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, là người thì vẫn phải ăn cơm.

Mùi lúa mạch chưng cua bay ra từ trong nhà bếp, Thẩm Hạo đột nhiên liên tưởng đến tình tiết thường thấy trong phim cổ trang, trước khi phạm nhân tử hình bị chém đầu, cai ngục sẽ cho hắn ăn một bữa ngon. Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, gió lớn thổi đi. Không chút do dự đem chính mình vừa mới thành niên quay về nhi đồng, Thẩm Hạo nhanh chóng chặt đứt ý nghĩ không may mắn kia.

Rất nhanh, sữa bò nóng và lúa mạch chưng được bưng lên, Thẩm Hạo phí hết sức lực mới miễn cưỡng mới vứt hết đám hình ảnh buồn nôn vừa nhìn thấy ra đầu, tuy là đang ăn mỹ thực, lại cảm thấy nhạt như nước ốc.

"Em làm cái mặt gì vậy?" Thẩm Mộc ghét bỏ nói: "Làm như là đang ăn cám ấy."

"Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!"

"Cả nhà anh không phải có cả em à." Thẩm Mộc uống một hớp sữa bò: "Lại nói, cám đâu phải chỉ mỗi heo ăn."

"..."

Thẩm Hạo không hiểu lắm: "Anh, sao anh có thể bình tĩnh như thế? Gặp phải tình huống như này, là ngươi thì đều kinh hoảng mới phải chứ?" Dù sao bên ngoài cũng là người chết mà.

"Anh rất hoang mang."

"Thật?"

"Thật."

Thẩm Hạo nhìn cái mặt bình tĩnh kia, cạn lời.

Coi như là diễn, anh cũng diễn một chút đi chứ!

Có lẽ là do vẻ mặt bình tĩnh của anh trai cho hắn một chút an ủi, ăn xong điểm tâm, Thẩm Hạo cảm thấy nội tâm dần bình tĩnh lại. Nói cho cùng, hắn chỉ là một học sinh mới vừa thành niên, quan hệ xã hội đơn giản, kinh nghiệm xử sự ước chừng bằng không, không hoảng hốt không hỗn loạn là không thể.

Lại nói, rõ ràng chỉ cách nhau có một tuổi, mà trên phương diện đối nhân xử thế, sao lại kém anh trai xa vậy chứ?

Hắn đương nhiên không biết, ở trong mơ Thẩm Mộc đã không biết nhiêu lần học tập trọn bộ giáo trình "Chế tạo thần".

"Đúng rồi, ba mẹ đâu?"

"Anh gọi điện thoại, bên chỗ bọn họ vẫn chưa có mưa máu, nhưng cũng không ai dám ra ngoài."

"Mưa này còn kỳ thị khu vực à?"

"Nếu như chỉ có trận mưa này thì tốt rồi, quốc gia sẽ không dễ sập như vậy, chỉ sợ còn có cái khác." Thẩm Mộc dọn bàn, đứng bên cửa sổ: "Còn nhớ bài viết kia không? Ngấm mưa xong sẽ phát sốt, sau khi tỉnh lại liền biến thành tang thi, mà bên ngoài tuy rằng ít người, nhưng vẫn còn người, trật tự xã hội cũng không bị phá vỡ."

Thẩm Hạo ngó đầu ra nhìn, quả nhiên, bên ngoài nên dắt chó thì dắt chó, nên đi dạo thì đi dạo, tất cả đều tốt đẹp như ngày hôm qua.

Hắn đột nhiên có loại ảo giác vừa xuyên không: "Vậy cái trước cửa chúng ta kia?"

"Trường hợp đặc biệt, ít nhất là đối với tiểu khu này, hơn nữa nhà chúng ta ở tầng trên cùng, phỏng chừng không có mấy người phát hiện." Thẩm Mộc suy nghĩ nói: "Anh đã nhìn kỹ mặt người kia, không quen, có thể là từ nơi khác đến, nhóm người ngày hôm qua bị dính mưa đại khái vẫn còn trong quá trình chuyển hóa."

Thẩm Hạo bị đả kích.

Trong lúc hắn bị tình cảnh như phim kinh dị thực thể hóa bên ngoài kinh sợ đến mức tâm can nhảy rầm rầm, anh hắn thế mà còn quan sát tang thi kia là cái dạng gì? Đúng là người so với người tức chết người, hàng so với hàng chỉ có vứt mà. Thẩm Hạo cao sơn ngưỡng chỉ*, đối với anh trai kính nể như nước sông cuồn cuộn chảy dài không dứt.

* Ngưỡng mộ núi cao. Một ẩn dụ cho sự ngưỡng mộ đối với nhân vật cao quý

Hắn kéo kéo tóc: "Một nhà Trịnh thúc sát vách cũng đi ra ngoài du lịch, chẳng trách."

"Đợi đã!" Thẩm Hạo đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Nếu như nói còn chưa đến độ lưu vong tận thế, vậy thứ trước cửa nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Đúng nha, bị bẩn rồi.

Thẩm Mộc nâng cằm suy tư trong giây lát, lấy điện thoại gọi bảo an của tiểu khu.

"Vâng, không sai, bên ngoài có cái thi thể rất kỳ quái, anh đã xem Resident Evil chưa? Nó có thể di chuyển, còn có thể sẽ cắn người, tốt nhất là mang cả vũ khí tới giải quyết nó. Thật, tới xem một chút thôi cũng được, nếu như là nói đùa đêm nay mời anh ăn một bữa lớn. Đúng rồi, có thể tiện đường mua giúp ta một ít lương khô không? Càng nhiều càng tốt."

Thẩm Hạo trợn to mắt: "Sao có thể làm như vậy?"

Hắn còn chưa nghĩ thông chính mình có nên lao ra đại chiến tang thi hay không, mà anh trai đã dùng phương pháp bình thường như vậy, cũng quá là... không có tí không khí tận thế nào!

Em còn muốn thế nào nữa?

Thẩm Mộc nhìn em trai ngốc của mình, thở dài, nhéo má hắn một cái, đi ra.

Anh bật máy tính.

Cũng không biết mạng internet có thể duy trì đến khi nào.

Mang theo loại phiền muộn này, Thẩm Mộc tìm thấy video hot nhất trên baidu, bất ngờ chính là giải thích về mưa đỏ.

Một người được gọi là chuyên gia mặt mày nghiêm túc ngồi trước máy quay, dưới những câu hỏi nhiệt tình của người dẫn chương trình, thận trọng mà giải thích hiện tượng này, một đống lớn thuật ngữ chuyên nghiệp nện xuống, biểu thị chuyện này chẳng có liên quan gì đến tận thế cả, chỉ là vấn đề môi trường thôi.

Đạn mạc biểu thị tiếng lòng của dân mạng:

"Lại là do tầng ozone thủng gây ra?"

"Tầng ozone gánh nồi đến còng lưng."

"Ha ha, chuyên gia gọi thú."*

* Sử dụng để châm biếm những người phát biểu cho chính quyền vì lợi ích của họ hoặc coi thường quyền lực của chính họ. Các học giả phát biểu sự thật (kể cả những người đi đến kết luận vì nhận định sai). Chính vì những lý do này mà nhiều người ở Trung Quốc đại lục không tin tưởng vào các học giả và cơ quan học thuật trong nước.

"Siêu thị dưới lầu lên giá, TMD."

"Mở to mắt mà trông đi các anh em, nếu tận thế đến thật thì tiền còn không bằng giấy."

"Nghe nói chưa, tang thi thật sự xuất hiện! Đám anh của ta tận mắt nhìn thấy, không quan tâm mấy người có tin hay không, ta tin "

"Cả nhà bọn ta đều đang nghiên cứu Resident Evil Survival bản chép tay đây, hi vọng hữu dụng."

"Lúc này tự nhiên bà dì đến thăm... Hu hu hu, sẽ không vì mùi máu mà bị nhìn chằm chằm chứ."

"Thắp nến "

"Chia buồn "

"Này em gái, trước tiên nên tích trữ thêm ít BVS đi..."

Thẩm Mộc nhìn một cái, tất cả đều là phun tào thảo luận, chuyên gia và người dẫn chương trình phảng phất như bối cảnh không hề có công dụng thực tế, video chẳng có chút tác dụng duy trì ổn định nào, chỉ hoạt động để cho dân mạng giao lưu bình phẩm mà thôi. Anh suy nghĩ một chút, liền đến xem bài viết tiểu thuyết tận thế kia, admin thế mà có cập nhật mới.

Trong chương mới, lại một lẫn nữa xuất hiện dị tượng, tiếp sau khi mưa máu toàn quốc, lại đến thiên cẩu gặm nhật.

Gọi tắt là nhật thực.

Mặt trời vẫn treo trên bầu trời, trước mắt chưa nhìn ra dấu hiệu gì.

Rốt cuộc là trùng hợp hay là tiên đoán?

Bình luận là một tràng hỗn loạn, cầu cứu, cúng bái, hỏi vấn đề, chửi đổng, chúng sinh bách thái, có thể nhìn ngó một, hai.

Thẩm Mộc đột nhiên nghĩ đến gì đó, vượt tường lên diễn đàn nước ngoài, xem xong một lần, thấp giọng mắng một tiếng. Mưa máu cái gì, quả nhiên không phải hiện tượng đặc biệt chỉ riêng Hoa quốc —— nhân loại tận thế, là toàn cầu sao?

Thẩm Hạo còn chưa kịp quên sạch Tiếng Anh ngồi một bên, lao lực mà phiên dịch từng chữ trên diễn đàn, sắc mặt chợt tái nhợt: "Anh, em cảm thấy không đúng lắm."

"Ừm."

Thẩm Mộc lôi ra hai cái túi du lịch: "Để ngừa vạn nhất, trước tiên thu dọn đồ đạc đi."

Thẩm Hạo chần chờ: "Quân đội không tới cứu chúng ta sao?"

"Có thể sẽ, cũng có thể không." Thẩm Mộc nhàn nhạt nói: "Người khác muốn lấy mạng ra đánh cược khả năng này anh không ý kiến, nhưng em là em trai anh, phải nghe anh."

"Xì."

Thẩm Hạo khẽ xì một tiếng, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.

Đến bây giờ, hắn vẫn có loại cảm giác không chân thật, nếu như muốn chính hắn lên tinh thần vì tương lai mà mưu tính, đại khái là ngoài tầm với, mà có một anh trai lý trí có thể ỷ lại, cũng không tồi.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, đồng thời buông đồ trên tay xuống chạy đến cửa chống trộm, trước tiên xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài ngoại trừ tang thi, còn có thêm một bảo an trẻ tuổi.

Vẻ mặt hắn lộ ra kinh dị, nhưng càng nhiều hơn là bình tĩnh, trên tay cẩm gậy tonfa*, một gậy một gậy mà đánh lên đầu tang thi, phát ra tiếng vang nặng nề. Con tang thi chỉ còn lại nửa cái đầu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vung tay chân lên giãy dụa, nhưng cũng không thể làm khó bảo an, bảo an trẻ tuổi động tác ổn định mà đập nó.



Tang thi bất động.

Bảo an cũng không ngừng động tác, lại đánh thêm một lúc, đánh đến khi đầu nát bét, liền đánh gãy cột sống, tiếp theo là tứ chi, lúc này mới dừng tay, lau mồ hôi.

Thẩm Hạo nhỏ giọng nói: "Thật hung."

Thẩm Mộc quả quyết nhấn like: "Thật là một cách làm thông minh." Ai biết điểm yếu đồ chơi này đến cùng là ở đâu, tiểu thuyết chỉ có thể tham khảo, cũng không thể lấy làm biện pháp.

Anh mở cửa.

Thẩm Mộc giơ giơ tay, cười đến xán lạn: "Cảm ơn Lý ca, anh tan làm chưa? Có muốn tới ăn bữa cơm không?"

Lý Hòa Quang cười khổ: "Để anh tắm trước đã."

Vị bảo an này là lính giải ngũ, trước khi xuất ngũ là thủ hạ dưới trướng chú hai Thẩm Mộc, công việc bảo an cũng là chú hai Thẩm giới thiệu, rất quen thuộc với hai anh em. Dùng một từ để khái quát, là người mình.

Lý Hòa Quang cẩn thận né qua đám bẩn thỉu trên đất và trên cửa, bước vào, đổi giày, thả túi xuống liền xông thẳng vào phòng tắm. Thẩm Mộc ở phía sau gọi: "Lương khô của ta đâu?"

"Ở trong túi đấy, tự lấy đi!"

Túi da màu đen bị mở ra, Thẩm Hạo sáng mắt lên, nhanh tay lẹ mắt mà rút ra thanh đao, huýt sáo: "Cool!"

Đây là dao quân dụng.

Lưỡi dao sáng như tuyết, còn đặc biệt thiết kế rãnh lấy máu, sắc bén cùng lạnh lẽo là đại danh của nó, chỉ mới nhìn qua, đã có thể cảm giác như thấy được Tử thần mỉm cười, còn có nhiệt huyết sôi trào.

Thẩm Mộc lấy lương khô ra, liền lật qua lật lại ba lô, tìm được một hai ba bốn năm sáu bảy... thanh đao, nhất thời đen mặt.

Lý Hòa Quang tắm xong, trực tiếp dùng khăn tắm quấn một vòng trên eo rồi đi ra, thấy hai đứa nhỏ đang khoa tay múa chân với đao của hắn, lập tức nở nụ cười: "Thế nào? Các nàng có phải là rất đẹp hay không?"

"Soái kinh người!" Thẩm Hạo đáp.

"Cho nên tiền lương của anh đều dùng để mua chúng nó?" Thẩm Mộc nhìn hắn, sâu xa nói: "Chẳng trách cô gái lần trước anh xem mắt kia nói anh ngay cả một bữa cơm tây ra dáng cũng không mời nổi... Chút tiền lương bảo an kia đều đổ vào chỗ này?"

Lý Hòa Quang sờ sờ đầu, cười ngu vài tiếng.

Thẩm Mộc lườm hắn một cái: "Thôi, trước mắt xem như đây là lựa chọn chính xác."

Lý Hòa Quang buồn bực nói: "Đánh tang thi mà nói, vũ khí lạnh càng dài càng tốt, nghe nói bị vật này cắn hoặc bắt được sẽ xảy ra vấn đề."

"Không sai, nếu chỉ có tang thi mà nói."

Đúng đấy, ai biết sau này còn xuất hiện cái gì nữa?

Mọi thứ bây giờ, giống như là yên lặng trước giông bão vậy.

Thẩm Hạo không nhịn được nói: "Có lẽ sau này sẽ tốt hơn thì sao? Đám tang thi này ngu kinh khủng, còn không tai họa bằng một nhóm phần tử khủng bố đâu."

"Có lẽ thế."

Dứt lời, mặt trời liền biến mất.

Bốn giờ chiều, thiên cẩu gặm nhật.

Sắc mặt ba người đều tái nhợt.

Thẩm Hạo đột nhiên vọt lên như đạn bắn, chạy như bay đến trước máy tính bình luận dưới bài viết: "Tên admin miệng quạ đen nhà ngươi! ta *beep* *beep* cả nhà ngươi —— "

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả:

Admin: Trách ta chắc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play