*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cacao
Tiền đề hàng đầu để hợp tác là hai bên có hiểu biết nhất định về nhau, nhưng cho dù bây giờ cách thời gian người trưởng thành nên đi ngủ còn xa, Thẩm Mộc cũng không có ý định nói chuyện với Chu Lâm, đối phương hiển nhiên cũng thế.
Thẩm Mộc tiếp tục đọc sách, Chu Lâm lấy ra một cái laptop từ trong ngăn kéo, ngồi trên giường bắt đầu làm việc.
Thời gian vô thanh vô tức trôi đi.
Lúc kim giờ chỉ số 11, Thẩm Mộc đóng sách lại, đứng lên trả nó về giá sách —— lúc này anh theo bản năng nhìn thoáng qua một người khác trong phòng ngủ, độ cao biến đổi, làm anh nhìn thấy màn hình laptop.
Dò mìn.
Quả thực không thể quen thuộc hơn.
Thẩm Mộc:……
Vốn tưởng rằng trong tình cảnh gian nan như này, thời điểm sống mái với nhau chạm vào là nổ, làm người dẫn đầu một đoàn đội Chu Lâm hẳn phải cắm đầu vào tư liệu trong laptop suy nghĩ kế hoạch, trù tính an bài bố trí, trăm triệu không nghĩ tới —— Đã nói làm việc nghiêm túc cơ mà?
Tầm mắt dừng bên trên có chút lâu, Chu Lâm nhạy bén nhận ra, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Cậu buồn ngủ rồi? Nhớ phải đánh răng, có bàn chải đánh răng mới trong ngăn kéo, cái không khóa ấy.”
Thẩm Mộc đánh răng xong đi ra, ánh mắt dừng trên giường.
Chỉ có một cái chăn mỏng.
Hắn đi đến bên cạnh người nào đó đang chơi game, đang muốn nói vài vấn đề giấc ngủ, lúc mở miệng lại thay đổi: “Đừng ấn, chỗ đó là bom!”
Chu Lâm đã ấn xuống.
GAME OVER.
Chu Lâm mặt không đổi sắc, lấy cặp kính từ đầu giường đeo lên: “Vừa rồi nhìn không rõ lắm.”
Thẩm Mộc hờ hững: “Đây là kính không độ.”
“……” Chu Lâm hiếu kỳ nói: “Sao lại phát hiện?”
“Tôi lừa anh thôi.”
“……”
Chu Lâm phảng phất như thấy trên mặt Thẩm Mộc in một hàng chữ: Tùy tiện nói một câu cũng chẳng mất tiền. Không ngờ, làm một tên tội phạm lừa đảo, hắn ta thế mà bị một thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh lừa. Càng nghĩ càng thú vị, Chu Lâm nhịn không được cười rộ lên, đưa laptop qua, thân thiện nói: “Chơi game?”
Hắn ta giới thiệu: “Ngoại trừ dò mìn, còn có xếp bài, pinball*, còn có một vài game download một người chơi, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp, Cổ Kiếm Kỳ Đàm, Kichiku Megane**, cho ngươi một trăm cái mạng cùng Mr.Killer yêu đương*** các loại…… Tôi chưa xem kỹ, nói không chừng cậu sẽ thích.”
Thẩm Mộc nghe ra gì đó: “Nguyên chủ của cái máy tính này là nữ?”
Chu Lâm mỉm cười: “Cái phòng ngủ này cũng là của cô ấy.”
Thẩm Mộc như có như không đáp: “Ồ.”
Người nào đó chờ mong anh lộ ra dị sắc tỏ vẻ thật đáng tiếc, mắt thấy thiếu niên mở tủ quần áo ra, ôm lấy thảm lông trải giường vừa tìm được, hỏi: “Gần chỗ này có phòng nào không có người ở không?”
Chu Lâm lại cao hứng lên: “Đều có người ở rồi.”
Có thể ngủ trên giường, tự nhiên so với ngủ trên xe thoải mái hơn, có được đáp án này Thẩm Mộc cũng không nhiều lời, ném thảm lông lên giường, lôi một cái gối ôm ra làm gối đầu, lại lấy một cái chăn khác kéo dài từ đầu bên này đến đầu bên kia, chia toàn bộ giường thành hai nửa.
Chu Lâm không chịu cô đơn nói: “Tư thế ngủ của tôi không tốt lắm đâu……”
“Anh thật sự thích nam?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Mộc lười truy cứu thật giả, đưa lưng về phía người nào đó mở lòng bàn tay.
Một màn vốn thuộc về Thần Tuyển đại lục, lặng lẽ xuất hiện.
Không có đất không có nước, hạt giống đỏ tươi trái với lẽ thường mà nảy mầm sinh trưởng, trong một cái hô hấp đã trở thành một cây xanh um tươi tốt, cành lá xanh biếc, rất là khả quan.
Cảnh tượng quen thuộc ——
Ở trong giấc mơ, Thẩm Mộc đã nhìn vô số lần, mà ở thế giới này, là lần đầu tiên xuất hiện.
Phảng phất như nghi thức nào đó, như tuyên cáo nào đó, Thẩm Mộc có thể rõ ràng cảm giác được, thực vật trong tay truyền đến cảm xúc không muốn xa rời và thần phục, còn có Hughes không biết tồn tại trong thân thể anh hay trong linh hồn anh, nhìn chăm chú.
Bất luận là chuyện gì đều phải trả giá đại giới.
Thân thể mất đi một phần sức lực, mệt mỏi dũng mãnh kéo đến, ngược lại, tất cả thông tin về thực vật trong tay, đều ánh vào trong óc.
Chu Lâm đứng ra xa chút, con ngươi lập loè ánh sáng bị mắt kính che đi: “Đây là dị năng của cậu?”
Thẩm Mộc nhẹ nhàng ném một cái, thực vật nhờ không khí lưu động sinh ra gió, lơ lửng ở giữa giường, thân lá xòe ra chia làm hai bộ phận rõ ràng, thấy độ dài vẫn còn chưa đủ, tự thân vận động tiếp tục sinh trưởng lan tràn, thẳng đến khi chiều dài thích hợp mới dừng lại.
Tựa hồ đối với thành quả của chính mình rất vừa lòng, nó vươn cành cây mềm mại, thử đáp lên cổ tay Thẩm Mộc, thấy anh không có ý phản đối, nhanh chóng quấn một vòng quanh đó, lúc này mới bất động.
—— Cho dù là người đứng xem, cũng có thể nhìn ra được tâm trạng cao hứng từ một loạt động tác này của thực vật.
Chu Lâm không thể tưởng tượng được nói: “Nó…… thành tinh rồi?”
Phải biết rằng, ở viện nghiên cứu, chính là tập hợp nhân tài mũi nhọn trong ngành sinh vật học, mấy ngày này nghiên cứu mạt thế và dị năng không ít, nhưng mặc kệ là thành quả của viện nghiên cứu, hay là những gì hắn ta tận mắt nhìn thấy, hiện giờ dị năng đều nhỏ yếu đến đáng thương, ví dụ như dị năng hệ hỏa của chính mình, trước mắt chỉ có thể dùng như cái bật lửa.
Vốn tưởng rằng những người khác cũng không hơn kém được bao nhiêu, nhưng người trước mắt này, là một thiên phú dị bẩm.
Tình cảnh này giống như một người vẫn còn dậm chân ở giai đoạn máy tính chỉ có trò pikachu, một người khác đã nói chuyện với AI.
Chu Lâm cảm thấy cần phải đánh giá năng lực của Thẩm Mộc cao thêm một bậc.
Trước đó, còn có một chuyện muốn hỏi rõ ràng: “Đây là cây gì?”
“Đây là hoa.”
“Hoa?”
“Hoa danh Tuyết Kiến.”
“Ý là mùa đông mới nở à?”
“Không phải. Từng xem Aliens chưa?”
Chu Lâm có loại dự cảm không lành: “…… Cậu muốn nói gì?”
Thẩm Mộc đi đến chỗ tủ quần áo, anh nhớ vừa rồi vẫn thấy mấy bộ quần áo sạch sẽ, mà trong lúc anh đi lại, cành cây quấn trên cổ tay anh cũng kéo dài theo, như cao su dẻo vậy.
Tìm được một bộ quần áo ngủ thoải mái, Thẩm Mộc vào phòng vệ sinh thay, giọng nói cách một cánh cửa truyền đến, là loại trong trẻo rất dễ làm người sinh hào cảm, nhưng nội dung lời nói lại không hợp tí nào: “Đây là thực vật ký sinh, nó sẽ đưa hạt giống vào trong cơ thể mẹ đã chọn sẵn, sau khi hấp thu đủ dinh dưỡng thì trực tiếp mọc ra từ trên cơ thể mẹ đã trở thành vỏ rỗng, nở ra những đóa hoa xinh đẹp.”
“…… Thấy máu, Huyết Kiến?”(血xiě)
“Tên này không được người thích, sau đó liền đổi thành tuyết trong băng tuyết.”(雪xiě)
“……” Vấn đề căn bản không nằm chỗ này được không?
Thẩm Mộc mở cửa, thiếu niên mặc một thân màu vàng nhạt có vẻ càng nhỏ hơn so với tuổi thật, thoạt nhìn có vài phần đáng yêu, cành cây xanh biếc mọng nước trên cổ tay, giống như một cái vòng tay bằng ngọc.
Nhưng Chu Lâm không cách nào thả lỏng cảnh giác.
Hắn ta khắc chế xúc động muốn đứng ra xa hơn chút nữa, nói: “Đây không phải thực vật trên Trái Đất phải không?”
“Anh biết tất cả thực vật có trên Trái Đất?”
“……”
“Ồ.”
Thẩm Mộc gật gật đầu hiểu rõ, không tiếng động trào phúng, ngồi trên mép giường ngáp một cái, nằm xuống giường bọc mình vào trong chăn.
Chu Lâm…… Chu Lâm không dám ngủ trên giường.
Mặt mũi và mạng, đương nhiên là cái sau quan trọng hơn.
Hắn ta quyết đoán ôm laptop ra khỏi phòng, ngay cả chăn gối cũng không mang, trực tiếp chạy đi tìm chỗ ngủ.
Thẩm Mộc đợi một lúc lâu sau, xác định Chu Lâm sẽ không trở lại, vì thế khóa trái cửa, chuyển cái cây sang một bên, duỗi chân duỗi tay chiếm trọn giường, ngủ luôn.
Những ngày có giường ngủ thật tốt.
Phim đêm nay có tập mới.
Đúng vậy, giấc mơ lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa có thay đổi rất lớn.
Một loại biến hóa làm người ta cảm giác mình đã bỏ lỡ vài tập phim.
Trong Thần Điện, thiếu niên áo bào trắng thoạt nhìn đã mười sáu tuổi, chiều cao tăng lên không ít, khuôn mặt cũng rút đi dấu vết ngây ngô, trở nên trầm tĩnh mà thánh khiết —— Đúng vậy, chính là cái loại thánh khiết kiểu bối cảnh tự mang thánh quang đó —— Thẩm Mộc xoa xoa đôi mắt, lại chớp chớp vài cái, mới xác định chính mình không nhìn nhầm.
Nếu ở giữa không có Hughes và việc phát sinh trong lời của cậu, Thẩm Mộc sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nhưng hiện giờ, lại tràn đầy cảm giác không tốt.
Xem ra, trong lúc vị tự nhiên chi thần trưởng thành, thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn không bình thường, đến nỗi tính tình đại biến.
Khả năng bị phản bội là rất lớn.
A Phiêu Mộc treo trên xà nhà, nhìn thiếu niên giảng đạo, vẻ mặt thần quan và nữ tu sĩ dưới bậc thang thành kính vô cùng, phảng phất như tùy thời đều có thể vì thần mà dâng lên sinh mệnh.
Cảnh tượng như vậy tựa hồ có một sức cuốn hút không lời, cho dù sinh ra dưới lá hồng kỳ, lớn lên trong chủ nghĩa vô thần, cũng không khỏi đắm chìm trong không khí của nơi này.
Thưởng thức trong chốc lát, Thẩm Mộc bay xuống dưới, đến trước mặt mỗi người quan sát vẻ mặt đối phương, ý đồ từ trong mắt đối phương nhìn ra “Một mạt tinh quang” “Sắc thái u ám” “Điên cuồng ẩn bên trong” v.v..., nhưng có lẽ bị vẻ thành kính biểu lộ ra che giấu, anh không nhìn ra ai là Judas.
Nếu có Chu Lâm am hiểu vi biểu tình ở đây, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Thẩm Mộc từ bỏ nhóm người này, bay bay trước mặt thiếu niên áo bào trắng trong chốc lát, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, một bên lại nhìn xung quanh, đáng tiếc cũng chẳng nhìn ra cái gì.
Theo như lời Hughes nói, lúc này hẳn là cậu cũng ở bên cạnh mới đúng.
Chẳng lẽ là “Tôi nhìn không thấy cậu, cậu lại nhìn thấy được tôi”?
Thật không xong.
Thẩm Mộc nghĩ, bay vào sâu trong Thần Điện.
Không biết có phải vì Hughes có thể vô thanh vô tức đi theo phía sau hay không, Thẩm Mộc đánh mất suy nghĩ đi tham quan phòng ngủ của thiếu niên, vòng qua thư viện.
Quả nhiên, nhiều thư tịch hơn rồi.
Đáng tiếc chính là, làm một linh hồn, Thẩm Mộc không cách nào tiếp xúc với vật thể, nói cách khác, anh chỉ có thể thấy các thông tin như tên sách và tác giả trên gáy sách, không có cách nào lấy xuống, càng đừng nói đến mở ra đọc.
Vẫn biện pháp cũ, chờ.
Sau khi A Phiêu Mộc phát ngốc không biết bao lâu, một thần quan trung niên đi vào.
Mục tiêu của thần quan rất rõ ràng mà đi theo một phương hướng, lẳng lặng đứng trước kệ sách trong chốc lát, bàn tay hướng đến một quyển sách, lại như bị bỏng mà rụt về.
Trên sách này có ma pháp à?
Thẩm Mộc liên tưởng đến sách trong Harry Potter, tò mò nhìn.
Suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là thần quan đang do dự mà thôi, ông hít sâu một hơi, tiến lên một bước, thần sắc dần kiên định, lại lần nữa vươn tay tới, lưu loát lấy quyển sách xuống, sau đó vội vàng rời đi, kim tuyến trên áo choàng theo bước chân lớn mà cuồn cuộn không ngừng, giống như nội tâm không ngừng phập phồng của ông.
《 Lịch sử ma pháp cổ đại 》.
Tên sách đứng đắn như vậy, có thể ghi lại cái gì cấm kỵ à?
Thẩm Mộc bay phía sau thần quan, chuẩn bị xem trộm.
Sau đó anh liền tỉnh.
Nhìn đồng hồ, đã là sáng sớm.
Bị kẹt ở tên thần quan này?
Thẩm Mộc lạnh mặt ngồi dậy, quăng cái gối.
Anh phát ngốc một lát, tiếng đập cửa vang lên, theo sau là giọng nói tràn đầy năng lượng của Lương Xán: “Rời giường!”