Âm thanh phá khóa lạch cạch khi có khi không, Thẩm Mộc ném cây kéo, học theo Tập Na thắt dây. Dây thừng rất nhanh đã chuẩn bị xong, mấy người trèo qua cửa sổ, xe ở ngay dưới lầu, cửa xe việt dã khép hờ, khẳng định đã bị cạy ra, đồ vật bên trong cũng lành ít dữ nhiều.
Tay nghề đối phương rất điêu luyện, ít nhất từ đầu đến cuối anh đều không nghe thấy tiếng cảnh báo, thoạt nhìn đám người này vậy mà ngọa hổ tàng long. Hửm, mở cửa xe và cạy khóa sẽ không phải là cùng một tên chứ?
Thẩm Mộc vận đủ thị lực đi nhìn xe nhà mình, chiếc đại chúng này đã rất cũ rồi, đặt bên cạnh việt dã có vẻ mặt xám mày tro, nhưng điệu thấp có chỗ tốt của điệu thấp, ít nhất xe vẫn hoàn hảo, vật tư hẳn là không bị mất. Tốt xấu gì cũng là sedan*, cư nhiên không bị trộm? Tận thế không nên có loại xa xỉ này…… Phỏng chừng là muốn để lại xử lý sau.
* Sedan hay saloonlà một loại ô tô chở khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý.
Tập Na móc ra kính viễn vọng không biết lấy từ chỗ nào, nhìn ra bên ngoài vài lần: “Vật tư trong xe chúng ta mất rồi, làm sao bây giờ?”
Tần Ca sớm đã liệu trước: “Không thể không đánh rồi.”
Một khi chết người, mâu thuẫn liền lớn, nếu có thể lựa chọn, Tần Ca cũng không muốn làm vậy. Đáng tiếc không có cách nào, ai biết chỗ tiếp viện tiếp theo ở nơi nào? Đồ ăn là sinh mệnh. Cùng một đạo lý, dưới tình huống đối phương chiếm ưu thế áp đảo, cũng tuyệt đối sẽ không cam nguyện nhường vật tư, mà tội phạm trốn ra từ trong ngục giam, võ trang đầy đủ thì không đến mức, nhưng có mấy khẩu súng lại không phải việc gì khó.
Trời tối.
Phòng sinh hoạt không có điện, cũng không ai bật đèn, đoàn người chỉ dựa vào ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình di động chiếu sáng.
Dưới tình huống như thế, nếu tắt ánh sáng, khi đối phương vào cửa ngụy trang thành tang thi vật lộn với nhau, sẽ chiếm được ưu thế lớn, chỉ cần cào hoặc cắn đối phương bị thương, liền làm lòng người rối loạn, tạo cơ hội cho những người còn lại —— thiết lập dưới tình huống bên ta có đường lui.
Thẩm Mộc châm chước nói: “Tập tỷ, một cái xe khác đâu?”
Tập Na ngẩn ra, động tác buộc dây thừng không khỏi ngừng lại.
Tiếng phá khóa vẫn còn tiếp tục, âm thanh hỗn loạn của người bên ngoài nói chuyện với nhau, thời gian có lẽ còn dư lại vài phút, hoặc là còn dư lại vài giây, Thẩm Mộc cầm lấy kính viễn vọng, làm bộ làm tịch mà nhìn nhìn, nhanh chóng nói: “Xe đại chúng không sao, đồ ăn cũng đủ, không cần đánh bừa.”
Đúng vào lúc này, cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra!
Ánh đèn pin ngay sau đó chiếu vào, Tần Ca nghiêng người một cái, trốn vào trong bóng tối, bắn phát súng đầu tiên!
Thực chuẩn.
Thị lực cực tốt làm Thẩm Mộc có thể thấy rõ ràng bộ dáng người xa lạ từ ngoài cửa trên đầu có thêm một lỗ máu dữ tợn, anh phảng phất như ngửi thấy được mùi khói thuốc súng, trái tim đang nhảy lên đột nhiên mất đi tần suất như dĩ vãng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh……
“Cẩn thận!”
Bài trí trong phòng rất đơn điệu, Tập Na kéo hai thiếu niên bên cạnh tránh trong một góc sớm đã nhìn trúng, đưa lưng về phía hai người bày ra tư thái bảo hộ, xoay cổ tay, bất ngờ lại là một khẩu súng!
Bên cạnh là tiếng hít thở thô nặng, một bàn tay mướt mồ hôi chặt chẽ nắm lấy tay anh, là Thẩm Hạo.
Hắn vô cùng khẩn trương.
Nhận ra em trai lo âu, Thẩm Mộc ngược lại bình tĩnh hơn. Anh an ủi mà vỗ vỗ cánh tay Thẩm Hạo, cảm quan rõ ràng truyền đạt tất cả, đại não nhanh chóng vận chuyển: Nhóm tội phạm có sáu người, có ba người còn sống, hai người có sức chiến đấu, một người dưới lầu đang chạy lên, về phần bên cạnh xe…… không có người!
Hô hấp Thẩm Mộc chậm rãi đều đặn, thân thể hơi khom xuống, đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Kẻ địch còn lại rất nhanh đã không còn hơi thở, Tần Ca khẽ quát: “Đi!”
Lời còn chưa dứt, người đã như chim bay, hắn ta cầm một cái dây thừng —— Thẩm Mộc ở ngay bên cạnh hắn ta, cơ hồ là đồng thời nắm lấy một sợi dây thừng khác.
Tần Ca có hơi kinh ngạc, động tác lại không hề chậm lại, giống như một con khỉ dọc theo dây thừng trượt xuống.
“Tiểu Hạo lại đây!”
“A?”
Thẩm Mộc trực tiếp kéo em trai qua: “Leo xuống!”
Không anh, em còn chưa luyện leo núi bao giờ…… Ý niệm lướt qua trong đầu, Thẩm Hạo biết chuyện này quá khẩn cấp, lanh lẹ mà nhảy ra ngoài cửa sổ, khẽ cắn môi nắm lấy dây thừng leo xuống.
Trong hỗn loạn có trật tự.
Sau Tần Ca là Tập Na, Vương Võ ở phía sau; Sau Thẩm Hạo là Thẩm Mộc, Lý Hòa Quang ở phía sau, về phần hai cái người cô đơn Hạ Vũ và Dương Vĩ, tự nhiên là bị xếp sau cùng.
Tiếng bước chân từ dưới lầu càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng tới chỗ làm người bình thường cũng nghe thấy.
Lúc này, Tần Ca và Tập Na động tác nhanh nhẹn đã đáp xuống đất, một người đang trông chừng, một người đi lấy xe; mà Thẩm Hạo rốt cuộc không có kinh nghiệm, cho dù góp đủ dũng khí, cũng chỉ có thể chậm rì rì nắm chặt từng cái nút thắt để leo xuống.
Sắp không kịp xuống rồi.
Bất quá, thêm thời gian mình leo xuống, Tiểu Hạo hẳn là cách mặt đất không xa, độ cao kia, trực tiếp ngã xuống cũng sẽ không có chuyện gì…… Thẩm Mộc tự hỏi, khi Vương Võ ở dây bên cạnh chuẩn bị leo xuống, cũng đã cầm lấy dây thừng. Bỗng nhiên một cỗ lực mạnh mẽ đẩy hắn ta ra, thần sắc Hạ Vũ điên cuồng, cơ hồ là thét chói tai nói: “Tránh ra!”
Móng tay cô ta rất nhọn.
Cảm giác đau đớn vừa mới truyền đến thần kinh, Thẩm Mộc liền thấy cô nàng trước mặt ngã xuống.
Ngực bị đục một lỗ máu.
Thần sắc Vương Võ vẫn cứ ổn trọng như cũ, nhàn nhạt nói: “Nhanh xuống.”
Dương Vĩ run bần bật.
Trời biết, dưới dục vọng cầu sinh, vừa rồi gã cũng có xúc động muốn đẩy Thẩm Mộc ra, chẳng qua gã biết như vậy tuyệt đối chiếm không được chỗ tốt mới từ bỏ, không nghĩ tới Hạ Vũ làm, càng không nghĩ tới, cô ta đã chết. Chết nhanh như thế, dễ dàng như thế, không đáng giá như thế.
Loạn thế, mạng người như cỏ rác.
Lúc này Dương Vĩ mới chân chính minh bạch hàm nghĩa của những lời này.
Thẩm Mộc cũng không vô nghĩa, trực tiếp trèo ra cửa sổ leo xuống, leo được nửa đường, ngẩng đầu nhìn ra xa, phát hiện trượt xuống một sợi dây thừng khác chính là Lý Hòa Quang.
Trong lòng anh ẩn ẩn có ý niệm xẹt qua, lại không bắt được.
“Ai da!”
Thẩm Hạo bị đụng ngã xuống.
Cứ việc lòng bàn chân chỉ cách mặt đất không đến 1 mét, nhưng hắn vẫn thật cẩn thận mà leo, thẳng đến bị vật thể không rõ trực tiếp va chạm.
Mỗ vật thể không rõ: “…… Em còn có thể chậm hơn nữa không?”
Thẩm Hạo ngây ngô cười.
Thẩm Mộc lôi kéo em trai, cất bước chạy đến một bên trốn, chờ tập hợp với Lý Hòa Quang, ba người cùng nhau chạy tới chỗ đậu xe.
Nhìn thấy bọn họ, Tần Ca cười cười: “Sớm biết thế thì nên để các ngươi xuống trước, nơi này còn tính là an toàn.”
Tập Na chui ra từ trong xe việt dã: “Xe không hư, vật tư thì mất hết, xe các ngươi thế nào?” Thẩm Mộc làm bộ làm tịch mở cốp xe ra nhìn nhìn, lại kiểm tra ghế ngồi: “Không sao, đại khái là cái xe này quá không bắt mắt.” Trạm xăng cũng không chỉ có hai cái xe này, xe khác hoặc ít hoặc nhiều đều có chút vấn đề, hơn phân nửa là bị chủ vứt bỏ.
Tần Ca nghiêm túc nói: “Nói ngắn gọn. Chúng ta ngồi xe việt dã đi thế nào? Xe này là cải trang, tính năng thực không tồi.”
Thẩm Mộc trả lời phi thường quyết đoán: “Được.”
Kế tiếp không cần phải nói, là thời gian khuân vác.
Thờ điểm mấy người giành giật từng giây chuyển vật tư từ xe đại chúng lên xe việt dã, Vương Võ chạy tới: “Thiếu gia, động tĩnh có chút lớn, người tới rồi.”
Tần Ca như là lơ đãng nhìn thoáng qua đám người Thẩm Mộc: “Đi, bọn tôi chặn chúng lại.”
Tiếng súng vang lên.
Thẩm Mộc bừng tỉnh nhớ tới, lúc chiến đấu ở trên lầu, mấy khẩu súng đều gắn giảm thanh. Hình ảnh ánh vào mi mắt hiện lên trong đầu: Súng lục, bộ giảm thanh, kính viễn vọng nhìn đêm, bảo tiêu nhanh chóng quyết định giết người, bạn gái mà động tác có thể so với bảo tiêu…… Xâu chuỗi vào, thực không tầm thường.
Có lẽ là nguy cơ kích phát tiềm lực, mọi người thập phần hiệu suất, xắp xếp vật tư xong, Vương Võ nổ súng, Tần Ca và Tập Na nhanh chóng thoát khỏi kẻ địch chạy tới, lúc này Vương Võ đã ngồi trên ghế lái, ngồi lên liền lập tức lái xe đi, ngay cả cửa xe cũng là cả một đoạn đường sau mới đóng lại.
“Hô ——”
Thẩm Hạo thở ra một hơi, xe vừa vặn quẹo ra một hình chữ “Z” tiêu hồn, hắn nửa sống nửa chết ngã lên đùi anh trai, nói câu không thể hiểu được: “Không có thời gian giải thích, mau lên xe. Vương ca quả nhiên là lão tài xế mà.”
Thẩm Mộc vỗ vỗ đầu em trai, thấy hắn không ngồi dậy, liền đặt tay lên đầu hắn, câu được câu không mà vuốt lông.
Chờ đến khi xe vững vàng chạy, lúc Thẩm Hạo ngẩng đầu lên, kiểu tóc vì tính xú mỹ mà để dài đến tận tai của hắn, đã hoàn toàn biến thành tổ chim.
Tùy tiện cào cào hai cái, thông qua kính chiếu hậu nhìn hình tượng của bản thân, tự cảm thấy rất có phong thái phóng khoáng bất kham, lúc này Thẩm Hạo mới hỏi: “Đúng rồi, Hạ Vũ đâu?”
Trong xe chìm vào yên tĩnh kỳ dị.
Một lúc lâu sau, Lý Hòa Quang trầm giọng nói: “Tiểu Hạo, cô ta đẩy anh em ra đoạt dây thừng……”
Vương Võ tiếp lời: “Ta giết cô ta rồi.”
Mặt Thẩm Hạo biến sắc.
Trầm mặc lúc sau, hắn lắc lắc đầu, tầm mắt có chút thương cảm đặt lên người Thẩm Mộc, thất thanh nói: “Anh, anh bị thương?!”
Tầm mắt mấy người dừng trên cánh tay Thẩm Mộc.
Nơi đó, có một vết máu.
Màu máu đỏ tươi trên làn da trắng nõn hết sức chói mắt, Thẩm Hạo đại kinh tiểu quái, Thẩm Mộc lại lắc đầu phủ định: “Không phải máu của ta.” Anh nhận khăn giấy Tập Na đưa, lau khô máu, quả nhiên, phía dưới là cánh tay hoàn hảo, không hề có dấu vết bị thương.
Vương Võ trả lời: “Chưa thấy gã, có lẽ là chưa kịp xuống dưới.”
Nhẹ nhàng bâng quơ.
Vốn chính là bèo nước gặp nhau, hơi chút cảm thán hai câu, Thẩm Hạo liền dời lực chú ý, lấy khẩu súng Tần Ca phân cho Lý Hòa Quang qua nghiên cứu, yêu thích không buông tay.
Thẩm Mộc rũ mắt.
Dương Vĩ không chết, làm sao biết gã có cắt đứt dây thừng sau khi Vương Võ đi hay không? Kéo một cái đệm lưng mà thôi, con người đứng trước nguy cơ tử vong, làm ra chuyện gì đều không kỳ quái. Đáng tiếc.
Tầm mắt Thẩm Mộc dừng trên cánh tay.
Nơi đó, đã từng có một vết thương, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, dần dần khép lại —— như là từ trước tới nay chưa hề bị thương vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT