Hắn duỗi tay cầm lấy món ăn Nam Nhiễm nói, sau đó đút vào miệng cô, cánh tay còn lại thì đặt trên đùi, nhẹ nhàng nắm chặt đầu gối, khiến bản thân cố gắng bình tĩnh hơn nhưng lại vẫn không biết nên làm thế nào.
Hắn luôn nghĩ đây là mơ.
Đặc biệt là lúc bị vị công chúa kiêu căng này cột vào giường rồi nói muốn ngủ với hắn.
Luôn nghĩ đây là mơ.... mơ thấy công chúa gọi mình là dạ minh châu, ôm hắn hôn hắn, hơn nữa bản thân hắn cũng có chấp niệm với công chúa, rễ tình từ từ nảy mầm, bất luận là công chúa làm cái gì bản thân cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Phảng phất như bọn họ đã sống bên nhau rất lâu.
Rõ ràng chỉ mới ngủ cùng công chúa năm ngày nhưng bản thân lại dường như đã quên hết những chuyện trước kia vô duyên vô cớ bị mang ra phạt trượng.
Trong đầu chỉ nhớ đến dáng vẻ kiêu căng của vị công chúa này mỗi lúc lôi lôi kéo kéo y phục của hắn, sờ khắp người hắn rồi ôm chặt lấy hắn.
Hiện tại nhìn công chúa ngã vào trường kỷ, dáng vẻ lười biếng, móng tay được sơn màu đỏ tươi chỉ vào từng đĩa điểm tâm khác nhau bắt hắn phải đút cho nàng, hắn lại phát hiện bản thân không hề có gì gọi là bài xích với hành động của cô.
Cánh tay đang cầm thức ăn của hắn dừng lại giữa không trung, mí mắt buông xuống, nữ nhân này tính tình thất thường, dù sao cũng phải cảnh giác.
Nghĩ như vậy, sống lưng hắn càng thẳng hơn, hơi thở quanh người càng thêm lạnh nhạt.
Nam Nhiễm vươn đầu ngón tay ra, ở đàng kia nắm lấy góc áo của hắn câu kết làm bậy, ý đồ muốn viết cái gì đó.
Nhưng khi thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Hàn Tư giống như không hề nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, thậm chí so với trước đây còn lạnh lùng hơn vài phần, Nam Nhiễm liền hừ nhẹ một tiếng, hai hàng lông mi đen run rẩy che khuất đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Nếu không phải thể lực của cô bị áp chết thì nhất định cô sẽ đè cái tên dạ minh châu không chịu nghe lời này lên giường, có điều....
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: [ký chủ, hình như việc thể lực của cô bị áp chế có liên quan tới chuyện cô có được trái tim.]
Nam Nhiễm vừa nghe hệ thống nhắc tới tim của mình, trong lòng liền vui vẻ.
A! Cô sắp được có một quả tim của riêng mình rồi!
Chậc.
Nghĩ như vậy, cảm xúc âm u đang trào dâng lên trong lòng Nam Nhiễm dần dần biến mất, cũng không còn để ý đến chuyện lực lượng của mình biến mất nữa.
Lúc cô nhìn Hàn Tư, hai mắt càng sáng hơn.
Nam Nhiễm thò tay qua định sờ người hắn.
Hệ thống mỗi lần nhìn ký chủ làm động tác này liền nhịn không được xấu hổ muốn che mặt.
Càng nhìn càng cảm thấy ký chủ giống một tên lưu manh.
Đáng tiếc, cô còn chưa chạm vào người hắn, hai tay đã bị Hàn Tư ấn lên trường kỷ.
Hắn vừa giũ vừa tiếp tục đút điểm tâm cho Nam Nhiễm.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khoảng một canh giờ trôi qua.
Toàn bộ đồ ăn trên bàn gần như đã bị ăn hết.
Hắn đang định bỏ đi thì vừa mới đứng dậy đã phát hiện y phục của mình bị vị công chúa điện hạ ngang ngược này nắm chặt trong tay, còn cô vì ăn uống no đủ nên đã ngủ quên mất.
Bất quá, cánh tay nắm chặt quần áo của hắn dùng sức không nhỏ, dáng vẻ dù có ngủ cũng không muốn cho hắn rời đi.
Hắn định đứng dậy nhưng nhìn cảnh tượng này, hắn hơi dừng lại sau đó ngồi xuống trường kỷ, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt, vận công ngồi thiền.
Vẻ mặt lạnh nhạt giống như không hề bị ai quấy rầy.
Cơn gió của chiều thu thổi qua mang theo hơi lạnh.
Thời tiết ở Phong Nguyệt quốc không có quá nóng.
Mùa thu ở Phong Nguyệt quốc cũng chính là mùa mưa, rất nhiều thời điểm sẽ có mưa phùn rải rác, sau đó thì lại từng trận mưa lớn kéo theo sau vì thế trong không khí lúc nào cũng mang theo khí lạnh và hơi nước.
Gió thu thổi qua hành lang dài, người đang ngồi thiền trên trường kỷ đột nhiên mở mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nữ tử đang ngủ trên trường kỷ.
Hình như thời tiết râm mát này không ảnh hưởng gì tới cô, quần áo trên người bởi vì tư thế ngủ của cô mà hơi lộn xộn, có vài chỗ bị hở ra để lộ xương quai xanh trắng nõn, áo ngoài đỏ rực chậm rãi rơi xuống đất cho đến khi có một bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng đè lên, ngăn không cho nó rơi xuống tiếp.