Vừa nói hắn vừa truyền linh khí trên người mình vào trong cơ thể của Nam Nhiễm giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu.
Mị quả, bên ngoài được bao bọc bởi lớp vỏ màu đỏ tươi trông vô cùng hấp dẫn, hương vị thơm ngọt vừa phải nhưng lại không có ai dám ăn loại quả này.
Chỉ cần ăn một miếng thịt mị quả thôi cũng có thể khiến cho một con báo thành niên chết vì hoan ái quá kịch liệt.
Nữ nhân này lại ăn hết một quả.
Nếu không phải hắn phát hiện kịp thời thì e rằng cô sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Nam Nhiễm dùng sức lôi kéo y phục của Quân Lâm, vừa cởi vừa nghẹn ngào nói: "Nóng muốn chết! Đau muốn chết!"
Cái cảm giác nóng rát này khiến cô nhịn không được muốn rơi nước mắt, hơn nữa cả người còn giống như đang bị đem đi chưng cách thủy.
Quân Lâm nhìn dáng vẻ này của Nam Nhiễm, hai mắt cụp xuống, thả lỏng cánh tay đang giữ tay cô ra để mặc cô làm ra hành vi không kiêng nể tùy ý lôi kéo y phục của hắn.
Hắn ôm chặt người vào lòng, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành: "Lát nữa sẽ không đau." Dứt lời hắn liền ôm cô biến mất khỏi gốc cây.
Lúc hai người đi khỏi đó thì y phục trên người của cả hai đã không còn chỉnh tề như ban đầu.
Y phục của Nam Nhiễm bị chính cô tự mình cởi ra, còn y phục của Quân Lâm thì lại bị cô xé rách.
Một đêm này với khung cảnh này cùng hương thơm nhàn nhạt còn đọng lại đã báo hiệu sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
....
Nam Nhiễm ra khỏi tẩm điện của Quân Lâm đã là chuyện của mười ngày sau.
Không biết trong mấy ngày qua đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ biết sau khi Nam Nhiễm đi khỏi tẩm điện, mối quan hệ giữa hai người đã có vài sự thay đổi nhỏ.
Trước đây đều là Nam Nhiễm đuổi theo Quân Lâm khắp nơi, lúc nào cũng nghĩ cách để mang người về địa lao của mình.
Nhưng từ khi Nam Nhiễm ăn phải mị quả rồi ở trong tẩm điện của Quân Lâm mấy ngày thì Nam Nhiễm không còn đi đến tẩm điện của Quân Lâm nữa, hoàn toàn có thể nói là đi đường vòng, lâu lâu nhắc tới Quân Lâm trước mặt cô thì Nam Nhiễm liền tức giận, không còn bộ dáng yêu thích không buông giống trong quá khứ.
Trong hơn nửa năm qua, Nam Nhiễm trên cơ bản chỉ xuyên qua xuyên lại giữa hai nơi một là địa lao hai là hậu viện của Tô Yên, cố ý tránh mặt Quân Lâm. Chính vì thế hai người hơn nửa năm vẫn chưa gặp lại.
Hôm nay, Nam Nhiễm vừa xuất hiện ở hậu viện của Tô Yên, đang định đến dưới gốc cây Hợp Hoan để nghỉ ngơi thì vừa mới bước tới ngã rẽ đã thấy Quân Lâm đang đứng dưới bóng cây Hợp Hoan.
Hắn giống như lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, cả người đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tùy tiện liếc mắt một cái đã thu hút sự chú ý của cô.
Nam Nhiễm theo bản năng bước lên hai bước đi về phía hắn.
Bất quá, mới bước được hai bước, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cô yên lặng chống tay lên eo, cảm giác vô lực lại lần nữa ập tới khiến cô phải giơ tay còn lại lên chống lên vách tường bên cạnh.
Sau đó cô xoay người, đỡ tường định rời đi.
Hiện tại cô không muốn nhìn thấy dạ minh châu.
Thứ này không có gì tốt!
Nhưng lúc cô mới đến Quân Lâm đã phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Hắn định đứng đó chờ cô lại gần hắn ai ngờ vừa liếc mắt đã thấy cô muốn bỏ chạy.
Mí mắt hắn giật giật vài cái.
Vốn hắn còn đang tưởng thời gian này cô quá bận nên mới không đi tìm hắn, khiến hắn chờ không nổi phải tìm tới tận đây nhưng ai ngờ nữ nhân này mới nhìn thấy hắn đã bỏ chạy.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô hắn mới ý thức được nữ nhân này đang cố tình tránh mặt hắn.
Ngay một giây sau thân ảnh của hắn đã biến mất sau đó xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm cứ như thế một đường thẳng tắp lao đầu vào ngực Quân Lâm.
Hắn duỗi tay ôm lấy cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT