"Đại ca! Không phải chúng ta điều tra được cô ta có một chân với chủ tịch của Hoắc thị sao? Cứ trói cô ta lại trước, đến lúc đó không phải Tập đoàn Tài chính Hoắc thị tài đại khí thô kia sẽ mặc chúng ta xâu xé sao?" Vừa nói người trên nóc xe vừa nhảy xuống.

Sau đó là hai người, rồi ba người, bốn người. Càng ngày càng có nhiều người hơn, bọn họ dẫm lên thân xe nhảy xuống đất rồi đi vào ngõ nhỏ.

Nam Nhiễm vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của đám người kia, hai mắt đang híp hiện lên một tia sáng nhẹ.

Hệ thống nhìn một màn này trong lòng bỗng dưng có dự cảm không tốt. Tại sao nó lại cảm thấy ký chủ muốn làm chuyện phát rồ gì đó với đám người xấu nhỏ bé đáng thương kia nhỉ?

Từ trước đến giờ nó luôn là một hệ thống ghét ác như thù. Nó hận tất cả người xấu trên thế giới này. Sau đó nó được ký kết với ký chủ, đến lúc này, hệ thống mới phát hiện thì ra người xấu trên thế giới này khi đứng trước mặt ký chủ cũng chỉ là thứ vô dụng không chịu nổi một quyền.


Ngay lập tức tâm tình thánh mẫu của hệ thống bộc phát, nó cảm thấy mấy người xấu đó... thật đáng thương.

Khoảng một tiếng sau.

Một cái USB và một bức thư được đưa đến trụ sở Tập đoàn Tài chính Hoắc thị.

Chưa tới mười phút sau, trợ lý đã lái xe vội vội vàng vàng mang bức thứ này đến nhà cũ của Hoắc gia.

Nhìn từ bên ngoài thì ngôi nhà này cũng chỉ là một tứ hợp viện bình thường nhưng toàn bộ thiết kế bên trong đều được xây dựng theo phong cách phục cổ, hai lầu một trệt, tất cả đồ dùng nội thất đều được làm từ gỗ hoa lê, bên trên có điêu khắc họa tiết tinh tế, khắp nơi đều tản ra hơi thở trang trọng cổ xưa.

Trong phòng khách, một ông lão ngồi trên ghế chủ vị.

Ông lão đầu tóc hơi bạc, dáng người rất gầy, đồi mồi trải dài từ tay đến tận lưng, ông ấy mặc một bộ quần áo màu đen, tay chống quải trượng, dù đã lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ sắc bén của một người đứng trên cao lâu lăm, chứng minh công ấy đã từng huy hoàng thế nào.


Bên cạnh ông lão là một người đàn ông.

Anh mặc quần áo ở nhà, áo dệt kim màu trắng hở cổ, cả người tản ra khí thế mạnh mẽ, biểu tình lạnh nhạt, chân dài gập lên, ngồi ngay ngắn ở ghế bên cạnh. 

Người đàn ông là không phải Hoắc Xu thì là ai.

Bên cạnh Hoắc Xu còn có hai người vệ sĩ mặc đồng phục đang đứng, cơ bắp ở hai cánh tay cuồn cuộn, chứng minh cả hai đều là người biết võ.

Ngày hôm đó, ngay khi anh mới bước ra khỏi khách sạn đã nhận được điện thoại của bác sĩ chủ trị của ông nội, nói cái gì mà ông nội ngất xỉu, tính mạng nguy hiểm, ông nội muốn gặp mặt anh một lần. Sau đó, Hoắc Xu bị vệ sĩ bên người ông nội đưa về tổ trạch.

Mới về tới đã thấy ông nội nhà mình thở hồng hộc đánh Thái Cực Quyền, dáng vẻ chẳng giống người đang bị bệnh, tính mạng nguy kịch chút nào. Chính lúc ấy Hoắc Xu liền nhận ra bản thân bị lừa.


Đợi ông nội đánh Thái Cực Quyền xong, ông liền ném một sấp ảnh chụp vào mặt Hoắc Xu.

Người trong sấp ảnh chụp đó chính là Nam Nhiễm. Thậm chí từ nhỏ đến lớn cô sống thế nào cũng bị ông nội của Hoắc Xu đào ra.

Ông ấy rất không hài lòng với Nam Nhiễm, ông ấy hừ lạnh một tiếng.

"Có thể leo cửa sổ vào phòng bệnh tìm con, vừa nhìn đã biết là một người không có phép tắc."

Đương nhiên, ông ấy không chỉ không hài lòng Nam Nhiễm ở điểm này mà qua điều tra ông biết được nguyên nhân Hoắc Xu bị sốt phải nằm viện nhiều ngày chính là vì dầm mưa quá lâu, còn tại sao lại dầm mưa thì chính là do Nam Nhiễm một vừa hai phải thích nghịch nước mưa làm hại cháu nội bảo bối của ông phải nằm viện hơn nửa tháng.

Vất vả lắm Hoắc Xu mới được xuất viện. Kết quả cô gái kia lại nghịch mưa trước cửa bệnh viện làm hại Hoắc Xu phải đứng bên cạnh chờ một lúc lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play