Áo sơ mi trắng càng làm tăng thêm vẻ tự phụ trên người anh.

Đôi môi mỏng chậm rãi mở: "Nếu đi rồi thì chẳng phải sẽ không nghe được em ở sau lưng anh nói thân thể anh không tốt."

Nam Nhiễm quay đầu nhìn anh.

Thân thể dạ minh châu vốn dĩ không tốt, không đúng sao?

Chẳng lẽ chuyện này đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn?

Đang nghĩ ngợi thì tầm mắt Hoắc Xu dừng lại trên cuốn kịch bản trong tay tiểu trợ lý.

Anh còn chưa nói gì, tiểu trợ lý đã vội vội vàng vàng giải thích: "Đây, đây là tôi muốn giúp Tiểu Nhiễm đối kịch. Ngài, ngài muốn không?"

Vừa nói tiểu trợ lý vừa tự động đưa kịch bản trong tay cho Hoắc Xu, hai cái chân cô ta run lẩy bẩy. Nói giỡn, ở sau lưng nói người ta không tốt, còn để chính chủ nghe được... a a a!

Con mẹ nó rốt cuộc đây là chuyện gì thế! Chỉ hi vọng Hoắc tổng đại nhân đại lượng không chấp nhặt với nhân vật nhỏ bé như cô ta.


Tiểu trợ lý âm thầm cân nhắc cầu xin trong lòng.

Chuyên viên trang điểm đã sớm kiếm cớ ra ngoài, nói cái gì mà còn diễn viên khác cần dậm phấn nên vội vã rời khỏi.

Cả phòng trang điểm chỉ còn lại ba người bọn họ.

Hoắc Xu mở kịch bản ra.

Kịch bản mới tinh giống như từ trước đến giờ chưa từng có ai đụng vào nó.

Anh vừa mở kịch bản vừa ngẩng đầu, tầm mắt nhàn nhạt liếc qua người Nam Nhiễm, thấy cô mặc một bộ trang phục cổ đại, cả người yêu kiều, anh mở miệng: "Chỗ nào?"

Nam Nhiễm giơ một ngón tay lên chỉ tập kịch bản kia: "Trang 37, cảnh thứ 16."

Hoắc Xu duỗi tay, lật từng tờ từng tờ một.

Anh đọc sơ lược toàn bộ cốt truyện một lần.

Đây là cảnh diễn sau khi Đậu Y Phòng trở thành Mỹ nhân của Đại vương Lưu Hằng, cũng là lần đầu tiên thị tẩm. Bộ phim này thuộc thể loại chính kịch lịch sử, bên trong không có bất kì cảnh diễn thân mật nào. Vừa lên giường thì trời đã tối, mới ôm nhau một cái liền chuyển cảnh.


Thậm chí Đại vương Lưu Hằng và Đậu Y Phòng còn không ôm nhau được mấy lần.

Cảnh quay này, cốt truyện này, đúng là nhạt nhẽo làm người khác không muốn xem. Cả bộ phim hoàn toàn dựa vào nhân vật Đậu Y Phòng do Nam Nhiễm đảm nhận từ việc âm mưu cung đấu cho tới khi buông rèm chấp chính, đến cuối cùng lúc con trai của nàng chết, nàng vẫn buông rèm nhϊếp chính như cũ.

Hoắc Xu đọc kịch bản, cả phòng trang điểm chìm trong yên tĩnh.

Qua một hồi lâu mới nghe anh lãnh đạm nói một câu: "Mỹ nhân, nàng tên gọi là gì?"

Đoạn này là khi Đại vương Lưu Hằng giả bộ phong lưu thử tâm Đậu Y Phòng. 

Bất quá lời này nói ra từ miệng Hoắc Xu, ngữ điệu lạnh lẽo giống như đang bàn chuyện quốc gia đại sự, không hề có cảm giác thoải mãi, nhẹ nhõm.

Nam Nhiễm mở miệng: "Bẩm đại vương, thϊếp thân Đậu Y Phòng." Lúc trả lời, hơn phân nửa cơ thể cô dựa vào ghế, dáng vẻ biếng nhác giống như người không xương.


Hoắc Xu ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm một lát.

"Bởi vì thân thể anh không tốt nên ngay cả diễn kịch em cũng không muốn?"

Lời này của anh không khiến Nam Nhiễm có phản ứng, ngược lại làm tiểu trở lý bên cạnh hoảng đến sắp khóc. Cô ta cúi gầm mặt, nỗ lực đem bản thân thành một tiểu trong suốt.

Nam Nhiễm nghe anh nói, thấy anh giống như rất có hứng với việc tập kịch bản nên lập tức đứng dậy, duỗi tay sờ sờ trâm hoàn trên tóc vài cái.

Sau đó, cô đi tới trước mặt Hoắc Xu, đôi môi phấn hồng cong lên nở nụ cười thật tươi rồi dùng giọng nói mê người nói: "Thϊếp thân, Đậu Y Phòng."

Cô vừa nói vừa đi qua ngồi cạnh anh, tiếp theo đôi tay trắng nõn chống lên sô pha, đầu dán sát vào người anh.

Có lẽ do biên độ động tác của cô có hơi lớn nên một lọn tóc rũ xuống, cộng thêm hai hàng lông mi dài run rẩy và cặp mắt sâu không thấy đáy kia làm cho gương mặt cô nhìn qua trong càng thêm mê hồn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play