Số lương khô này là khẩu phần lương thực trong sáu ngày của cô, vậy nên cô phải lên kế hoạch mỗi ngày ăn bao nhiêu. Thông thường, hàng sáng bọn họ sẽ bỏ lương khô vào trong một chiếc túi lưới rồi buộc chặt, bỏ vào trong lồng hấp lớn trong nhà bếp, chờ đến buổi trưa nhà bếp hấp nóng, mọi người lại chạy tới tìm túi của mình.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, Cố Thanh Khê tiện thể tán gẫu chuyện nhà với Bành Xuân Yến, cô muốn tìm về một số cảm giác quen thuộc.
Bành Xuân Yến hỏi: "Cậu lại mang lương khô tới giúp Cố Tú Vân hả?"
Cố Thanh Khê gật đầu: "Ừ. Chị ta không trở về, nên tôi mang lên giúp chị ta."
Bành Xuân Yến nhếch môi xì ra tiếng: "Cô ta ngấm ngầm nói có lẽ cậu đã lấy đồ của cô ta."
Cố Thanh Khê: "Vậy sau này tôi không mang giúp chị ta nữa. "
Bành Xuân Yến liếc nhìn Cố Thanh Khê, rồi mới nói: "Vậy mới đúng, bằng không tôi cũng thấy bực thay cho cậu đấy, ai thèm đồ của cô ta chứ, cô ta nghĩ ai cũng là đồ ngốc à!"
Cố Thanh Khê chỉ lắng nghe mà không nói gì.
Cô thầm nghĩ, mình năm mười bảy tuổi quả là rất tốt. Sống lại một đời, cô không làm người tốt mãi được, lần này cô mang giúp Cố Tú Vân là do mình mới sống lại, phải từ từ làm quen lại từ đầu, nhưng sau này cô sẽ không làm giúp nữa.
Các cô gái trẻ tuổi thường không bỏ được sĩ diện, nhưng người sống lại một đời như cô tự nhiên bỏ được, dù có phải xích mích cô cũng không cần cố kỵ.
Nhất thời nhắc tới lý do mình về nhà lần này, Cố Thanh Khê lại nói mình muốn đi tới thư viện, muốn tìm mấy quyển sách, cũng phiền Bành Xuân Yến giúp mình chuyện này, Bành Xuân Yến nhanh chóng đồng ý: "Được, trưa mai học xong, tôi cùng đi với cậu."
Thư viện trong huyện được gọi là thư viện, nhưng thật ra nơi đó không mở cửa công khai cho người ngoài vào, cũng không có quy định hay luật lệ gì cả, chỉ có người quen biết mới có thể đi vào trong xem sách.
Cậu của Bành Xuân Yến là nhân viên quản lý thư viện đó, Bành Xuân Yến lợi dụng mối quan hệ này để được vào đó đọc sách thường xuyên, thỉnh thoảng lúc Cố Thanh Khê rảnh rỗi, cô cũng đi tới đó theo Bành Xuân Yến.
Hai người vừa nói chuyện, vừa dọn sách ra chuẩn bị đi tới phòng tự học.
Lần này sống lại một đời, Cố Thanh Khê vốn hơi thấp thỏm khi trở lại ngôi trường đã hơi xa lạ với mình này, bây giờ có cơ hội cùng đi với Bành Xuân Yến, cô thấy yên lòng hơn rất nhiều. Lúc bọn họ tới phòng học cũng không có quá nhiều người, học sinh chờ mãi tới cuối tuần về nhà đều sẽ trở về trường muộn hơn, còn người dù không trở về nhà cũng sẽ lười biếng nằm ngủ ở trong ký túc xa. Vậy nên trong phòng học chỉ có dăm ba chiếc đèn dầu sáng rỡ.
Cô cẩn thận lần theo ký ức tìm được vị trí của mình ngồi xuống, lục lọi trong ngăn bàn tìm được bao diêm và đèn dầu, cô đánh diêm lên thắm đèn dầu, tập trung đọc sách dưới ánh đèn dầu mờ ảo này.
Các câu hỏi kiểm tra ở thời đại này vẫn còn khá đơn giản, tất cả đều nhằm vào kiểm tra những kiến thức cơ bản nhất, chứ không quanh co lắt léo như đề thi sau này. Chẳng hạn như Cố Thanh Khê ngẫu nhiên cầm bài kiểm tra toán học tuần trước lên xem, đọc thấy trong bài kiểm tra có một câu hỏi là " Nếu phải cử ra lớp trưởng, lớp phó trong bốn ứng cử viên ABCD, sẽ có bao nhiêu cách chọn?", hãy viết ra rất cả các khả năng. Cố Thanh Khê vẫn có thể làm được câu hỏi tính xác suất đơn giản này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT