Tiêu Thắng Thiên móc một chiếc túi vải từ trong áo ra: “Cho cô cái này, cô ăn đi."
Cố Thanh Khê kinh ngạc nhìn sang, túi vải phồng lên, nhìn thứ đựng bên trong giống như quả trứng, hình như có tới bốn năm quả gì đó.
Tất nhiên là cô không chịu nhận: “Đây là cái gì, tôi không nhận đâu."
Nhưng Tiêu Thắng Thiên thô lỗ giằng lấy chiếc túi võng đỏ đựng bánh cao lương từ tay cô, nhanh tay mở miệng túi ra, nhét túi vải kia vào: "Nói cho cô là cho cô, không được phép từ chối."
Sau đó, anh buộc miệng túi lưới lại rồi nhét trở về tay cô.
Cố Thanh Khê hơi luống cuống nhìn anh, cắn môi nói: "Tôi thật sự không thể nhận được, anh vẫn nên giữ lại để mình ăn đi, anh —— "
Cô muốn nói là, hoàn cảnh hiện tại của anh cũng không dư dả gì, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô không nói ra nữa, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, bởi dù sao anh vẫn còn trẻ.
Tiêu Thắng Thiên: "Làm sao, cô xem thường tôi đúng không? "
Cố Thanh Khê bị nói trúng tim đen, vội lắc đầu phủ nhận: "Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ cảm thấy không dưng anh đưa cái này cho tôi, làm tôi thấy rất áy náy, không thể yên tâm nhận được."
Nhưng Tiêu Thắng Thiên nhìn sang chỗ khác nói: "Ngày hôm đó ở bên bờ sông… là tôi không đúng, mấy quả trứng này coi như là lời xin lỗi của tôi với cô, đã được không?"
Giọng nói cứng ngắc ngưng trệ.
Cố Thanh Khê: "Nhưng tôi đã quên mất chuyện đó rồi."
Tiêu Thắng Thiên lớn tiếng nói; "Cô quên tôi không quên!"
Anh nói hơi lớn tiếng, dọa cô bị giật nảy mình, ngây ngốc nhìn anh.
Tiêu Thắng Thiên xấu hổ quay mặt đi: "Được rồi, cô mau nhận đi, là tôi không tốt được chưa. "
Cố Thanh Khê nhìn anh rất lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu: "Tôi không nghĩ anh xấu, anh là người tốt. Nhưng trứng gà —— "
Tiêu Thắng Thiên lớn tiếng cắt ngang lời cô: “Cậu mà không nhận trứng là tôi ném đấy."
Cố Thanh Khê: "...vậy tôi nhận."
Tiêu Thắng Thiên: "Vậy còn được, cậu đi tới trường đi, tôi đi đây."
Nói xong, anh cũng không nhìn Cố Thanh Khê nữa, nhảy lên xe đạp định đạp xe rời đi.
Cố Thanh Khê đeo cặp sách, hai tay cũng xách theo hai túi đồ lớn, cứ vậy nhìn Tiêu Thắng Thiên định rời đi, cô vội gọi anh lại: "Chậm đã."
Tiêu Thắng Thiên dừng lại: "Cái gì?"
Anh không quay đầu lại, đến nhìn cũng không nhìn cô, chỉ hạ một chân xuống đất, chống xe đạp hỏi.
Vừa rồi Cố Thanh Khê chỉ vô thức muốn gọi anh lại, như có lời muốn nói với anh.
Nhưng đến khi gọi anh rồi, cô lại không biết nên nói gì.
Tuy cô cũng thích nói chuyện với anh, nhưng nếu hỏi cô có lời gì muốn nói với anh, cô lại không thể nghĩ ra.
Cô trầm mặc rất lâu, nhìn bóng lưng cao lớn của cậu thiếu niên kia, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: "Tiêu Thắng Thiên, tôi hỏi anh một câu."
Tiêu Thắng Thiên: “Ừ?"
Cố Thanh Khê: "Anh đứng ở con đường chỗ cửa thôn, là đang đợi tôi à?"
Nghe cô hỏi xong, Tiêu Thắng Thiên im lặng rất lâu không nói gì.
Cố Thanh Khê nhìn anh từ phía sau, chợt thấy vành tai của anh mơ hồ đỏ lên.
Cố Thanh Khê cắn cắn môi, trái tim đập như trống chầu.
Đời trước anh đối xử với mình rất tốt, không phải là trong lòng cô cưa từng mơ hồ suy đoán, chỉ là thân phận chênh lệch quá xa, cô không dám nghĩ đến, cũng chưa kịp nghĩ tới.
Bây giờ, rất nhiều suy nghĩ chợt hiện lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT