Rất nhiều ý niệm chợt lóe lên trong đầu Cố Thanh Khê, nhưng lúc nghiêng đầu sang, nhìn Tiêu Thắng Thiên trước mắt, cô chỉ thờ ơ hỏi: "Cauak xem bài thơ đó ở chỗ nào?"
Thời đại này khác xa với thời đại sau.
Người ở thời đại sau muốn xem gì có thể vào thư viện tìm, thư viên không có thì lên mạng tìm, chỉ cần tùy tiện tìm kiếm là sẽ ra luôn, là thời đại tin tức phát triển tài nguyên phong phú.
Nhưng ở thời đại này, cơn sóng dữ kia mới qua chưa đầy hai năm, người nhà quê muốn tìm một mảnh giấy có chữ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng có một số tạp chí báo giấy, nhưng tất cả những thứ đó đều mang đậm sắc thái của thời đại, sẽ không có mấy câu như Kiêm gia thương thương cho bạn xem.
Tiêu Thắng Thiên hơi cứng đờ mặt lại, nói: “Hồi còn sống, bà nội tôi dạy tôi."
Anh bổ sung thêm: “Trí nhớ của bà cụ rất tốt, bà dùng nhánh cây vạch trên đất, dạy cho tôi rất nhiều điều. "
Cố Thanh Khê chợt hiểu ra, ông nội của Tiêu Thắng Thiên từng đi ra nước ngoài, nghe nói bà nội của anh cũng là đại gia khuê tú hơi có lai lịch, trong bụng có mực, chắc bà ấy âm thầm dạy cháu trai.
Cố Thanh Khê tò mò hỏi: "Bà nội anh còn dạy anh cái gì nữa?"
Tiêu Thắng Thiên suy nghĩ rồi nói: “Từ năm ba tôi đã không thể tiếp tục đi học, bình thường ở nhà rảnh rỗi, bà nội sẽ dạy tôi học. Tôi còn biết cả tiếng Anh tiếng Pháp. "
Cố Thanh Khê kinh ngạc hỏi: "Thật không? Vậy anh thử nói hai câu đi."
Hai hàng lông mi đen như mực của Tiêu Thắng Thiên hơi rung động, nhìn vẻ mặt tò mò của cô, anh dửng dưng nói ra hai chữ: “Không nói. "
Cố Thanh Khê: “Anh nói đi mà, tôi đang tò mò."
Đoán chắc người dân mấy thôn làng xung quanh đây nhắc tới Tiêu Thắng Thiên, đều nghĩ anh là kẻ lỗ mãng du thủ du thực, nên nếu giờ vị này đột nhiên bắn ra mấy câu tiếng Anh tiếng Pháp, chắc mọi người đều bị dọa cho giật mình.
Tiêu Thắng Thiên hừ nhẹ nói: “Cô bảo tôi nói thì tôi sẽ nói à, tôi có phải là khỉ trong rạp xiếc đâu, cậu có đưa tiền không?"
Nói xong, anh quay đầu lại, tiếp tục đạp xe đi về phía trước.
Nhớ tới vẻ mặt vừa nãy của anh, Cố Thanh Khê không khỏi buồn cười, nhưng lại phải cố gắng nín cười.
Cô ngồi ở phía sau nhỏ giọng nói: “Giờ mọi thứ đã dần thay đổi rồi, không nhắc tới mấy thứ thành phần kia, thật ra anh có thể tiếp tục đi học, với học vấn của anh, anh có thể học cấp ba giống tôi. Năm ngoái nhà nước đã cho mở lại kỳ thi tuyển sinh đại học đúng không, có khi anh còn có thể thi đại học nữa đấy."
Cô nghĩ, Tiêu Thắng Thiên chắc chắn là người rất thông minh, nếu anh đi thi đại học, không chừng anh có thể thi đỗ trường đại học tốt nhất, như vậy tiền đồ về sau của anh ——
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Khê chợt cảm thấy không còn ý nghĩa gì cả, Tiêu Thắng Thiên thi đỗ đại học có còn là Tiêu Thắng Thiên làm mưa làm gió trên danh sách giới nhà giàu đó nữa không? Thi đỗ đại học có ý nghĩa gì với anh không?
Tiêu Thắng Thiên của tương lai không học đại học, nhưng thỉnh thoảng lúc mở kênh tài chính trên ti vi lên, cô vẫn nghe thấy có người nhắc tới anh, còn nói anh giảng bài cho sinh viên trường Ivy League gì đó nổi tiếng ở nước ngoài.
Cố Thanh Khê cong khóe môi, lẳng lặng đưa ra kết luận: Những người giống như Tiêu Thắng Thiên là một con rồng, là rồng thì dù có ở trong ao người ta vẫn là rồng, dù thế nào cũng không bị mắc cạn, nên người ta có học đại học hay không, cũng không cản trở anh đi giảng bài cho sinh viên trường Ivy League gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT