Bác gái lớn cười đưa cho Cố Thanh Khê một chiếc túi nilon lớn, nói: “Đây là mười sáu gói mì khô vàng, bác đã nói trước cho Tú Vân biết về mấy gói mì này, con chỉ cần giao cho con bé là được.”

Cố Thanh Khê nghe xong, trong lòng cô cũng hiểu được ý của bác gái lớn.

Mì khô vàng được làm từ bột bắp, so với cao lương thì ăn ngon hơn, cũng quý giá hơn, nhà của bác gái lớn gửi mì khô vàng, còn cô mang theo cao lương, bác gái lớn sợ cô sẽ tráo hai cái lại với nhau trước khi đưa cho chị họ.

Nhưng cô làm sao có thể làm vậy chứ, đều người trong gia đình với nhau, hơn nữa cũng không phải chị họ sẽ không trở về nên không thể làm chứng, việc bác gái lớn nói như vậy khiến cho người nghe cảm thấy rất không thoải mái.

Liêu Kim Nguyệt nghe những lời mà chị dâu mình vừa nói xong, hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ sâu xa ở bên trong đó, dĩ nhiên bà cũng không thể nhìn nổi việc con gái bị ủy khuất, bèn cười nói: “Nếu như chị cảm thấy không yên tâm, thì chị có thể nhờ người khác đưa giúp, Thanh Khê nhà tụi em ngốc nghếch, đầu óc lơ mơ, lỡ như con bé nhầm lẫn gì đó, thì lại thành lỗi của gia đình bọn em.”

Lời này khiến cho bác gái lớn cuống lên: “Không cần, không cần, Thanh Khê chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì sai đâu, chị cũng nhắc nhở để phòng hờ thôi.”

Khi bác gái lớn rời đi, Liêu Kim Nguyệt đổ một thau nước rửa nồi về phía bác gái lớn rời đi xong mới chịu bỏ qua.

Cố Thanh Khê không quan tâm đến những chuyện này, cô dọn dẹp cặp sách một chút, chuẩn bị đi đến trường.

Liêu Kim Nguyệt lấy một cái bao nilon lớn ra, nhét vào bên trong một đống cao lương màu đỏ, túi nilon bị banh ra hết cỡ, trở nên căng phồng.

Cố Thanh Khê nhìn bà treo chiếc túi lên tay lái chiếc xe đạp, bèn nói: “Mẹ ơi, con không đi xe đạp để đến trường đâu.”

Liêu Kim Nguyệt nhíu mày: “Tại sao?”

Cố Thanh Khê thoáng nhìn về phía anh trai và chị dâu, cười nói: “Nhà chúng ta chỉ có một chiếc xe đạp, nếu con lấy đi, để ở trường học suốt một tuần, thì sẽ rất lãng phí, không bằng để lại nhà mình, nếu như chị dâu cần phải về nhà mẹ để, hoặc là anh trai với ba phải mang thảm lên huyện để bán, đều có thể dùng!”

Trần Hồng Hà nghe những lời này, trên mặt lập tức hiện vẻ cảm động, nhưng mà cô ấy lại vội nói: “Chị không cần cái này để về nhà mẹ đẻ.”

Cả mặt của Liêu Kim Nguyệt trở nên đen thui: “Vậy con lên huyện bằng cách nào?”

Cố Thanh Khê: “Con đã nói với bạn học ở thôn bên cạnh rồi, người nhà bạn ấy sẽ chở bạn ấy bằng xe bò, nên con sẽ đi nhờ xe của bạn ấy.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng đeo cặp, lại xách chiếc bao nilon lớn đựng bánh cao lương đỏ: “Được rồi, cha mẹ, anh hai, chị dâu, em đi đây, người ta đã nói sẽ chờ con rồi, nếu như con đi trễ khiến người ta phải chờ đợi thì không hay.”

Cố Kiến Quốc thấy vậy, vội đẩy xe đạp ra: “Để anh chở em đi.”

Cố Thanh Khê: “Cũng được ạ.”

******

Cố Kiến Quốc chở Cố Thanh Khê đến cửa thôn bên cạnh, bèn dừng lại.

Cô nói với Cố Kiến Quốc rằng mình sẽ tự đi đến nhà của bạn học, Cố Kiến Quốc cũng không nghĩ nhiều, nhìn cô đi vào trong thôn bên cạnh xong, cũng lập tức đạp xe trở về.

Cố Thanh Khê bước hai bước xong, bèn trốn vào đằng sau một cây cổ thụ, nhìn theo anh trai đạp xe đạp trở về.

Chiếc xe đạp đòn dông cũ kỹ, đi trên những con đường gập ghềnh ở nông thôn, phát ra âm thanh rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play