Cố Thanh Khê lại trả lời một cách kiên định: “Chị dâu, người một nhà với nhau đừng nói như vậy, em muốn tất cả mọi người đều ăn với nhau, nếu không thì không ai ăn cả, em mười bảy tuổi rồi, đến bây giờ cũng chưa làm gì được cho gia đình cả, trong nhà phải vất vả để em được đọc sách, chỉ có một cái trứng gà, làm sao em có thể ăn hết một mình được? Nếu cha mẹ anh hai và chị dâu không ăn, em cũng không ăn, để lại cho người khác ăn đi!”
Lời này được nói ra, không còn lời nào để nói tiếp nữa, mọi người thấy vậy, cũng đều cầm lấy trứng gà của mình.
Cầm trứng gà, nhẹ nhàng lăn trên chiếc bàn cơm cũ kỹ, lột vỏ ra, phần lòng trắng trứng trắng mịn giàu dinh dưỡng lập tức lộ ra, mùi hương của đạm lập tức tỏa ra khắp nhà.
Cắn mấy miếng trứng gà, lòng đổ trứng mềm mại lập tức lộ ra, cắn thêm một ngụm nữa, mùi hương bắt đầu lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Thói quen ăn trứng gà của Cố Bảo Vận là, ông thích đặt lòng đỏ trứng gà vào trong cháo, dùng đũa chọc nát, khuấy lên, vì thế phía trên mặt cháo bột bắp vàng óng ánh lập tức xuất hiện lòng đỏ trứng, vàng óng, cúi đầu hút một ngụm, sẽ cảm nhận được lòng đỏ trứng, ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Bữa cơm này cả nhà đều ăn vô cùng ngon miệng, tuy rằng Liêu Kim Nguyệt cảm thấy đau lòng, nhưng mà ngẫm lại những lời nói vừa rồi của con dâu, thông qua lời nói, quả nhiên người ta cũng biết chuyện mình lén giấu trứng gà, hiển nhiên mặt già cũng có chút nhịn không được, ngẫm lại cuối cùng cũng là con gái của mình thông minh, vì thế, con dâu hẳn là cũng không còn sự oán hận nào.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Thanh Khê cũng không đi đọc sách, cô bắt đầu giúp đỡ làm các công việc trong nhà.
Vào mùa đông, bên ngoài đều đóng băng, ngoài ruộng không có việc gì, nhưng trong nhà lại có không ít việc.
Huyện Lan Lăng cách sông Đại Vận không xa, ven bờ sông Đại Vận mọc đầy cỏ lau, vừa đến cuối mùa thu, khi hoa lau trắng như tuyết bay theo gió, lá cũng chuyển sang màu vàng, nông dân của huyện Lan Lăng lập tức bắt đầu thu hoạch cỏ lau.
Cỏ lau ở nơi bọn họ được gọi là sậy, có rất nhiều tác dụng, chỉ riêng cỏ lau, sau khi được thu hoạch chất thành đống, sẽ chia cho mỗi người trong thôn một ít, người trong thôn sẽ để dành những chiếc lá của cỏ lau lại, để dùng từ từ.
Nói chung là cỏ lau được dùng để dệt thảm cỏ lau, thảm cỏ lau có rất nhiều công dụng, có thể trải lên giường để nằm, cũng có thể đắp lên xà nhà để làm mái xây nhà, cũng có thể mang đến thành phố để bán. Mấy năm nay không ai quan tâm đến việc cắt đuôi của cây cỏ lau nữa, chỉ cần lớn gan mang vào trong thành, nếu như may mắn có thể bán được một cái giá tốt.
Những người trong nhà Cố Thanh Khê đều có thể dệt thảm cỏ lau rất chắc tay, mùa đông không có việc gì, có thể chậm rãi dệt những tấm thảm này, thậm chí còn có thể dệt những hoa văn ở bên trên, đến lúc đó có thể mang đến thành phố để bán được một khoản tiền, sau đó có thể mua một ít sách cho Cố Thanh Khê.
Bây giờ Cố Thanh Khê cũng không đọc sách, cô ngồi dệt với anh hai và chị dâu, còn cùng nhau thảo luận để làm cho những tấm thảm trở nên đa dạng: “Thật ra chúng ta có thể dệt tinh tế hơn một chút, ví dụ như dệt thành một món đồ trang trí, mang đến những thành phố lớn để bán, không chừng có thể bán với giá cao hơn, so với việc bán thảm cỏ lau thì lời hơn nhiều.”
Những lời nói này của Cố Thanh Khê, cũng là dựa vào kiến thức của đời trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT