Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Đôi khi lấy hết can đảm để làm một việc, nhưng mọi thứ lại không phát triển theo mong đợi của mình, lòng can đảm giống như một quả bóng, phát nổ rồi biến mất.

Gió đêm thổi qua mái tóc dài, anh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.

"Đúng vậy, thật đẹp." Anh bỗng nhiên thâyd thoải mái, nhìn chằm chằm Nhan Khê, quay đầu nhìn trăng mùa thu phía chân trời, "Người xưa thường thích lấy anh trăng mùa thu gửi gắm tình cảm, không biết trong ngàn vạn năm qua, nó đã mang trên mình bao nhiêu kỳ vọng của con người."

"Trên thực tế, nó chỉ là một hành tinh gồ ghề và không biết phát sáng," Nhan Khê để tóc của mình ra phía sau tai, "Có câu nói rằng khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, từ xưa đến nay mọi người không thật sự thích mặt trăng, họ chỉ thích sự huyền ảo của nó thôi, tôi cũng là một trong số họ."


Nguyên Dịch khiếp đảm, anh thật sự bất ngờ vì bản thân mình cũng hèn mọn muốn mượn ánh trăng để tỏ tình.

Thật may mắn vì vẫn chưa nói ra những lời này, Nhan Khê sẽ không biết sự khiếp đảm vừa đáng thương vừa buồn cười trong lòng anh.

"Nè!" Bàn tay trắng nõn vẫy vẫy trước mặt Nguyên Dịch, "Xem đến mê mẩn luôn rồi?"

Nguyên Dịch phục hồi lại tinh thần, chỉ vào mặt trăng thuận miệng nói: "Cô xem trên mặt trăng có phải có một cái bóng không?"

"Đừng chỉ" Nhan Khê ngăn ngón tay của anh, hai tay chắp lại bái lạy mặt trăng hai cái, quay đầu cười tủm tỉm nói với Nguyên Dịch, "Mặt trăng không thể chỉ, chỉ sẽ bị cắt tai."

Nguyên Dịch: "Cô đi đâu nghe chuyện mê tín này vậy, nhiều năm rèn sách đỗ sông hết rồi?"

"Ai nha, thà tin còn hơn không." Nhan Khê ngửa đầu nhìn mặt trăng, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, "Khi còn bé mẹ tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện, nói bóng tối trên mặt trăng, có một bà lão làm giày dưới gốc cây." Nội dung cụ thể của câu chuyện cô đã không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ rõ bà lão làm giày vải, bởi vì khi còn bé cô cảm thấy bà lão thật đáng thương, một mình ở nơi xa như vậy, không có người bên cạnh, cho nên vẫn nhớ đến bây giờ.


"Tôi nhớ lúc trước cô nói, bác gái là một hoạ sĩ tài giỏi?" Nguyên Dịch thì không hiểu, là một người đam mê nghệ thuật, kể sự tích về mặt trăng cho con gái, cũng nên kể về Hằng Nga thỏ ngọc, sao có thể kể về một bà lão làm giày?

"Đúng vậy" Nhan Khê kiêu ngạo gật đầu, "Mẹ tôi có để lại một số tác phẩm, giá của chúng cao tới bảy con số, rất nhiều nhà phê bình khen ngợi bà ấy là thần nữ vẽ tranh sơn dầu trên vải, nói bà ấy là hy vọng của thế hệ họa sĩ mới."

Nhìn biểu tình đắc ý cùng kiêu ngạo của đối phương, Nguyên Dịch nhịn không được nở nụ cười: "Cô cũng rất tài giỏi."

Nhan khê nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to tựa hồ chứa hình ảnh phản chiếu của mặt trăng, xinh đẹp đến mức khiến Nguyên Dịch mê mẫn: "Chẳng lẽ vì đêm nay ánh trăng đặc biệt đẹp, tôi cảm thấy giờ phút này cô có chút dịu dàng."


Gió thổi mái tóc dài của cô, từng sợi tóc che đi gương mặt trắng nõn, Nguyên Dịch muốn đưa tay giúp cô giữ chúng, nhưng vừa mới giật đầu ngón tay, Nhan Khê liền tự nhiên lắc đầu, quăng tóc ra sau, tóc còn vỗ lên mặt Nguyên Dịch.

"A, thực xin lỗi, gần đây tôi quên cắt tóc, tóc dài khi nào cũng không biết." Nhan Khê đến gần nhìn, thấy trên mặt Nguyên Dịch có chút đỏ, tưởng là tóc mình quét trúng, muốn đưa tay giúp anh xoa xoa mặt, nhưng nghĩ thấy không tiện, đành phải hai tay chắp lại xin lỗi đối phương, "Tôi thật sự không cố ý."

Nữ nhân này sẽ giả bộ đáng thương, còn dựa gần như vậy, làm cho lòng người phát hoảng!

"Tôi, tôi không sao." Nguyên Dịch ho khan một tiếng, lấy mu bàn tay cọ cọ mặt, "Đi, tôi dẫn cô đi nơi khác ngắm."

Khi đi qua một con đường đá xanh, anh quay đầu lại nói với Nhan Khê, "Nơi này có chút trơn, cẩn thận dưới chân, đừng để bị ngã."
Nhan khê đi hai bước, liền lảo đảo một chút, Nguyên Dịch bất đắc dĩ nhìn cô: "Lời tôi vừa nói coi như vô ích."

"Buổi tối thị lực của tôi có chút không tốt, chỗ này ánh sáng hơi tối." Nhan Khê đảo quanh, "Nếu không, nếu không anh dắt tay tôi đi?"

Nguyên Dịch nhìn chằm chằm cô chừng mười giây, mặt không chút thay đổi vươn tay ra: "Nắm lấy."

May mắn chỗ này ánh sáng không quá tốt, hắn cho dù mặt đỏ lên Nhan Khê cũng sẽ không nhìn thấy. Bàn tay mềm mại đặt vào trong một bàn tay rộng lớn, hơi lạnh nhưng mềm mại, Nguyên Dịch không dám nắm quá chặt, nhưng lại không nỡ nắm quá lỏng, đêm thu có chút lạnh lẽo, thế nhưng toàn thân lại khô nóng.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Đi vài bước, tay kia của Nhan Khê kéo tay áo anh: "Bước chân của anh nhỏ một chút, tôi không đuổi kịp."
"Yêu cầu thật nhiều." Nguyên Dịch nhẹ nhàng oán giận một câu, nhưng bước chân lại nhỏ đi rất nhiều, khi đi ngang qua một tòa đình viện bạch ngọc kiều, Nhan Khê loáng thoáng nghe được tiếng tỳ bà truyền tới, còn có giọng nữ nửa xướng nửa ca, giai điệu còn rất dễ nghe.

"Gió thu lộng ánh trăng, chiếu lạnh bờ hồ, ngoài đình cô nương dựa vào cửa trông mong, không biết phu quân nơi biên cương khi nào trở về…"

Nhan Khê dừng bước, nhìn ánh đèn trên mặt hồ phản chiếu, chợt nghe cô gái thay đổi giọng, nghe tin tướng quân chết trận, thê tử còn đang hy vọng hắn trở về, hát đến trăm chuyển ngàn hồi, phiền uất đầy lòng.

"Thích?" Nguyên Dịch thấy Nhan Khê hứng thú với bài hát này, "Nếu không tôi bảo người tới đây hát cho cô nghe?"

"Không cần." Nhan Khê nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, không nhắc Nguyên Dịch buông tay, cười lắc đầu nói, "Nếu gọi người tới đây, có thể sẽ không còn loại ý vị này."
Nguyên Dịch không nói tiếp, bài hát này ngụ ý không tốt, kỳ thật hắn cũng không muốn Nhan Khê nghe.

Đến nơi đèn sáng chiếu tốt, Nguyên Dịch mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng vẫn buông tay: "Chỗ này cô có thể nhìn thấy chứ?"

"Ừm" Nhan Khê gật gật đầu, cười ngọt ngào với Nguyên Dịch, "Cám ơn anh, Nguyên tiểu nhị."

"Xuy."

Nguyên Dịch quay đầu, "Tôi đưa cô về phòng."

Nhan Khê sờ cằm nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, xem ra cỏ gần hang không dễ ăn lắm, thái độ của đối phương, rõ ràng đang coi cô như bạn bè. Cô chợt nhớ tới trên mạng có một câu nói, gọi "Tôi coi anh như bạn bè, anh lại muốn ngủ với tôi", lương tâm ít ỏi nói cho cô biết, suy nghĩ hiện tại của cô rất nguy hiểm, rất cầm thú.

"Phòng của tôi ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Nguyên Dịch đứng ở cửa, nói với Nhan Khê đang đứng bên trong cửa, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Nhan Khê cười nhìn anh, không đóng cửa.

Nguyên Dịch thở dài, bất đắc dĩ giúp cô kéo cửa lại, phụ nữ đi chơi cùng một người đàn ông lại không biết đề phòng chứ? Nếu hắn là người xấu, cô phải làm như thế nào đây?

Bàn ghế trong phòng tất cả đều được làm bằng gỗ, kết cấu thập phần thanh nhã, thậm chí ngay cả màn che cũng đặc biệt chú trọng, sau khi rửa mặt xong, Nhan Khê nằm trên giường, có loại ảo giác mình là hoàng thất công chúa.

Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong phòng, Nhan Khê ôm chiếc chăn thổ cẩm ngủ say.

Nguyên Dịch ở phòng bên cạnh lại có chút không ngủ được, nghĩ đến khoảng cách giữa Nhan Khê và mình chỉ có một bức tường, hắn liền cảm thấy tất cả buồn ngủ đều biến mất, mở nhóm chat ra, liền nhìn thấy Trương Vọng trong nhóm ghét bỏ cách theo đuổi phụ nữ của hắn.
Nguyên: Ha ha.

Trương Vọng: Nguyên tiểu nhị, cậu còn chưa ngủ à?

Nguyên: Nếu tớ ngủ, làm sao thấy được cậu lời oán giận của cậu?

Trương Vọng: ...

Từ Kiều Sinh: Anh Dịch, cách của Vọng Tử đưa ra thế nào, anh có thành công tỏ tình với Đại Hà không?

Nguyên: Ai nói anh sẽ tỏ tình với cô ấy?

Từ Kiều Sinh: Xem ra tỏ tình thất bại.

Trương Vọng: ...

Dương Dục:...

Chu Hàn:...

Nhan Khê nghe thấy tiếng gõ cửa, mờ mịt đi tới cửa mở ra, thấy Nguyên Dịch ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài, trong tay còn cầm một bộ quần áo, "Sao dậy sớm vậy?"

"Nếu cô còn không thức dậy, sẽ bị trễ giờ làm." Nguyên Dịch nhìn vào mái tóc lộn xộn của cô, đưa quần áo tới, "Tôi chờ cô ở bên ngoài."

"Quên mất hôm nay phải đi làm." Nhan Khê ôm quần áo, thống khổ đi vào toilet.

Đánh răng rửa mặt thay quần áo, trang điểm đơn giản, tổng cộng mất chưa đến 20 phút, Nhan Khê mở cửa, nói với Nguyên Dịch đứng ở hành lang: "Cám ơn, bộ quần áo này rất vừa vặn."
"Vừa là tốt rồi, không tốn tiền vô ích." Nguyên Dịch vụиɠ ŧяộʍ nhìn thêm hai lần, còn rất xinh đẹp. :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play