Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

"Bởi vì nguyên nhân công việc, kỳ nghỉ của tôi rất ít, tôi sợ sau này mời anh ăn cơm không nhiều lắm." Nhan Khê nhấp một ngụm mận chua trong cốc, "Huống chi tôi lo lắng bạn gái anh hiểu lầm quan hệ của chúng ta."

"Hiểu lầm chúng ta?" Nguyên Dịch đầu cũng không ngẩng lên nói, "Yên tâm đi, cô cùng tôi ở cùng một chỗ rất an toàn, sẽ không có người hiểu lầm."

"Cũng đúng" Nhan Khê gật đầu, "Tôi thích người đàn ông nhã nhặn, bạn tôi không có khả năng hiểu lầm, chủ yếu là lo lắng bạn bè của anh hiểu lầm, ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm sau này của anh."

"Không phải tôi đã nói với cô, tôi thích ngực to, chân dài?" Nguyên Dịch liếc Nhan Khê, ý vị thâm trường: "Nhưng cô..."

Ngực nhỏ thì sao? Tôi tiết kiệm vải cho đất nước ah, tiết kiệm năng lượng có hiểu không?


Nhan Khê da cười thịt không cười: "Tôi hiểu, anh thích người như Triệu Phi Phi." Đoạn thời gian trước còn có scandal giữa anh và nữ nghệ sĩ kia, nhưng còn chưa nói, bộ ngực Triệu Phi Phi quả thật rất lớn, là nữ thần gợi cảm trong lòng không ít trạch nam.

"Triệu Phi Phi là ai?" Nguyên Dịch không hiểu nhìn Nhan Khê, sao bỗng nhiên nhắc tới người khác?

"Chính là nữ thần gợi cảm với đôi chân dài ngực to" Nhan Khê nhướng mày, "Mấy tháng trước anh cùng cô ấy chọn nhà, còn từng lên trang nhất báo giải trí."

"Làm sao tôi có thể cùng nữ nhân xem nhà" Nguyên Dịch lập tức phản bác, "Tôi không nhàn rỗi như vậy." Hắn có chút hoài nghi nhìn Nhan Khê, "Cô vừa mới vào đài truyền hình không lâu?"

"Làm sao vậy?"

"Khó trách lại tin những tin tức giải trí lá cải này."

"Đúng vậy, không bằng Nguyên tiên sinh ngài kiến thức rộng rãi." Nhan Khê trong lòng trợn trắng mắt.


Nhận thấy Nhan Khê tựa hồ có chút mất hứng, Nguyên Dịch có chút bất đắc dĩ, người phụ nữ này thật kỳ quái, động một chút liền tức giận, anh là một đại nam nhân, không tiện so đo với cô.

Đợi nửa ngày, bít tết sắp ăn hết, cũng không thấy Nhan Khê mở miệng nói chuyện, Nguyên Dịch nói: "Lần sau tôi mời cô."

Nhan Khê ngẩng đầu nhìn anh: "Sao lại không biết xấu hổ để anh mời chứ, lần sau nghỉ lễ tôi đã hẹn bạn bè ra ngoài chơi, cho nên không thể nhận đãi ngộ của anh được."

"Không sao, chờ lần sau cô rảnh rỗi cũng giống như vậy" Nguyên Dịch cảm thấy mình vẫn còn rất rộng lượng, "Cô muốn ăn có thể nói cho tôi."

Thấy bộ dáng nghiêm túc của Nguyên Dịch, Nhan Khê cảm thấy đối phương đại khái không hiểu lý do này gọi là "khéo léo từ chối", cô chớp chớp mắt, "Nguyên tiên sinh, khi một người đàn ông nhất quyết mời một phụ nữ đi ăn tối, nếu như không phải có yêu cầu nhờ vả, chính là có ý tứ với cô ấy."


Nguyên Dịch:...

"Đừng suy nghĩ lung tung, tôi chính là..."

"Đúng vậy, anh thích mỹ nữ chân dài ngực lớn." Nhan Khê đứng lên từ trên ghế, "Anh ngồi một lát, tôi đi trả tiền."

Nguyên Dịch nhìn cô bước đi tao nhã đi về phía quầy thu ngân, ánh mắt bất giác rơi xuống bắp chân trắng nõn cân xứng của cô, kỳ thật chân người phụ nữ này... cũng rất dài rất đẹp.

Nhan Khê tính tiền xong quay đầu lại, Nguyên Dịch nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm cái đĩa rỗng trước mặt.

Máy lạnh ở quán này không đủ, hơi nóng.

Hai người đi ra khỏi phòng ăn, Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê đi giày cao gót, đi trên nền gạch in hoa văn tao nhã như nước chảy mây trôi, nhịn không được nói: "Gót giày cao như vậy, cô không sợ trẹo chân sao?"

"Nguyên tiên sinh nhất định chưa từng yêu đương với phụ nữ." Nhan Khê dừng bước, tựa tiếu phi tiếu nhìn Nguyên Dịch.
Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy nụ cười này tựa hồ đang trào phúng hắn, ngữ khí của hắn cao ngất: "Tôi không có đủ kiên nhẫn ứng phó nữ nhân các cô, lời này của cô là có ý gì?"

"Bởi vì đàn ông đã từng yêu đương, tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy với phụ nữ, bọn họ chỉ biết khen chân cô ấy thật xinh đẹp, hoặc là bước chân thật tao nhã." Nhan Khê khẽ nâng cằm lên" Đây cũng là nguyên nhân anh vẫn độc thân."

"Chê cười" Nguyên Dịch lạnh nhạt, "Nếu tôi muốn tìm một người phụ nữ, tôi có cần phải lãng phí tâm trí của mình không?"

"Lời này cũng rất có đạo lý, chỉ cần anh có tiền có địa vị, đừng nói anh là người, cho dù anh không phải người, cũng sẽ có người nguyện ý ở bên cạnh anh." Nhan Khê vẻ mặt bừng tỉnh, cười đến vẻ mặt vô tội, ánh mắt như quả hạnh sáng lấp lánh mắt ngấn nước, "Ánh mắt của tôi quá hạn hẹp, Nguyên tiên sinh anh không cần để ở trong lòng."
Nguyên Dịch biết mình bị chế giễu, nhưng nhìn ánh mắt ngập nước của Nhan Khê, hắn lại không làm được hành vi nổi giận, nghẹn nửa ngày mới nói: "Cô hiểu quan hệ nam nữ như vậy, không phải vẫn là cẩu độc thân sao?"

Nhan Khê: "..."

Thật muốn xắn tay áo đánh người.

"Vị tiên sinh này" một người đàn ông trung niên đi tới, hắn đứng trước mặt Nguyên Dịch, ngăn cách giữa Nhan Khê và Nguyên Dịch, "Giữa các đôi tình nhân có mâu thuẫn gì có thể chậm rãi giải thích, ngàn vạn lần không nên động thủ."

Nói xong, anh ta vì hòa hoãn không khí, còn đưa tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Dịch: "Là đàn ông, đối với bạn gái của mình nhường nhịn một chút sẽ không bị thua thiệt."

WTF? Nguyên Dịch nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện này, trong lúc nhất thời lại có chút phản ứng không kịp. Rất nhanh lại có hai bác gái vây quanh, tận tình khuyên nhủ anh, nói cái gì đàn ông phải thương người bên cạnh nhiều, con gái phải hảo hảo yêu thương, bạn gái anh rất dịu dàng, có bạn gái như vậy là phúc khí của anh.
Chờ đã, bạn gái hắn? Là ai vậy?

Mặt Nguyên Dịch quả thật rất đẹp, người ta thường sẽ nghĩ anh ấy không dễ hòa đồng, cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy hắn là phần tử bạo lực tùy thời phát tác. Nhưng khi anh đứng chung một chỗ với Nhan Khê thoạt nhìn cô rất dễ bị khi dễ, rất dễ khiến người ta có loại ảo giác anh đang bắt nạt cô.

Người qua đường nhìn sắc mặt hắn không tốt, cho rằng hắn sẽ đánh người, mới lấy dũng khí tiến lên khuyên giải.

Cõng một cái nồi lớn như vậy từ trên trời giáng xuống, Nguyên Dịch nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía thủ phạm, kết quả đối phương chỉ là mở to hai mắt vô tội nhìn hắn, vẻ mặt viết "Đã xảy ra chuyện gì, tôi một chút cũng không hiểu".

"Nhan Khê!" hai chữ này là Nguyên Dịch từ trong kẽ răng vắt ra.

Nhan Khê thấy Nguyên Dịch thật sự nổi giận, mới tiến lên cười tủm tỉm khuyên nhủ khán giả nhiệt tình, thỉnh thoảng còn trách cứ Nguyên Dịch hai câu, thấy Nguyên Dịch muốn trả lời, cô lập tức chỉ chỉ miệng mình, ý bảo Nguyên Dịch không được nói chuyện.
Nguyên Dịch nhìn đôi môi phấn nộn của cô, lửa giận tràn đầy giống như ném vào bắc cực, bốc hơi biến mất.

"Như thế này mới đúng." Bác gái nhiệt tình thấy Nguyên Dịch ngoan ngoãn nghe lời khuyên, cười tủm tỉm nói với Nhan Khê, "Cháu gái, chúng ta làm phụ nữ cũng không thể đối với đàn ông lúc nào cũng ngoan ngoãn thuận theo, đàn ông động thủ đánh người thì không cần nữa."

Nhan Khê liên tục đáp ứng, tiễn bác gái nhiệt tình đi, mới cùng Nguyên Dịch nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe.

"Ha ha ha ha." Nhan Khê sau khi ngồi vào trong xe, cũng không khống chế được cười to ra tiếng.

"Cốc cốc." Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nhìn người phụ nữ trong xe cười to không ngừng, gõ gõ cửa xe của cô, nhưng đối phương cũng không để ý tới anh. Hắn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ, rất có tư thế đối phương không mở cửa hắn liền một mực gõ.
Nhan Khê cười đủ rồi rốt cục phát hiện, cô hít sâu một hơi, nghiêm túc đứng đắn nhìn về phía Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, xin hỏi có việc gì không?"

Nữ nhân này cho rằng chỉ cần bày ra bộ dáng đứng đắn, hắn cũng không có phát hiện cô vừa rồi đang cười?

"Không có việc gì, chỉ là muốn nhắc nhở cô lần sau cười trộm không được nằm sấp trên vô lăng, còi sẽ vang lên." Nguyên Dịch vẻ mặt viết hoa lạnh lùng, "Rất buồn cười?"

"Không buồn cười." Nhan Khê liên tục lắc đầu, tận lực thái độ đoan chính, làm cho lời nói của mình thoạt nhìn càng đáng tin, "Thật!"

Đối phương chính là Nguyên nhị thiếu gia, cô đắc tội không nổi, tuy rằng cô cảm thấy hôm nay trôi qua, cô đã đem đối phương đắc tội.

"Muốn cười thì cười." Nguyên Dịch nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương lộ ra, nghiêng đầu không nhìn Nhan Khê, "Tôi sẽ không so đo với cô."
"Khụ" Nhan Khê nhéo nhéo cổ họng, "Có một chút... chỉ có một chút buồn cười" cô thấy Nguyên Dịch xoay mặt, rõ ràng có chút buồn bực, "Cái này không trách anh, toàn bộ đều do ngoại hình đáng thương này của tôi, để cho anh bị người khác hiểu lầm."

Nghe Nhan Khê nói vậy, Nguyên Dịch cau mày.

Làm cho hắn nghĩ đến một chuyện chín năm trước, đó là lần đầu tiên trong đời hắn gánh vác lỗi oan ức. Từ đó hắn biết, nữ nhân là sinh vật vô cùng phiền toái.

Cách chín năm, lần thứ hai cảm nhận được loại cảm giác bị người oan uổng này, Nguyên Dịch cảm thấy mình một chút cũng không hoài niệm.

"Quên đi, cô về sớm một chút." Nguyên Dịch quay đầu lại thấy Nhan Khê còn đang nhìn hắn, nghiêm mặt nói, "Vì chúng ta tuần sau đã hẹn ăn tối, lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

Nhìn bóng lưng đối phương sải bước rời đi, Nhan Khê á khẩu không nói nên lời.
Khi nào cô nói sẽ đồng ý cho bữa ăn tối vào tuần tới?

Nguyên Dịch về đến nhà, Nguyên Bác đã ngồi trên sô pha chờ hắn.

"Đã trở về?" Nguyên Bác nhìn hắn một cái, "Buổi trưa lúc ăn cơm, chú ấy có hỏi đến em."

"Chú ấy hỏi em cái gì." Nguyên Dịch cởϊ áσ khoác tây trang đưa cho dì Lý, xoay người đi đến sofa bên cạnh Nguyên Bác ngồi xuống, "Chẳng lẽ thật sự muốn gả con gái cho em?"

"Em xem, có đồng ý hay không?" Nguyên Bác bị thái độ lạnh nhạt của anh bật cười, "Vậy em nói xem, em thích loại phụ nữ nào?"

Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên bộ dáng Nhan Khê trốn sau lưng bác gái nhiệt tình bày vẻ mặt vô tội, sau lưng Nguyên Dịch một trận lạnh lẽo, người phụ nữ này thật sự là yêu tinh hại người, làm cho hắn vừa nghe đến hai chữ phụ nữ liền nghĩ đến cô.

Nếu như tất cả phụ nữ đều giống như cô, vậy đúng là niềm đau của gánh đàn ông trên đời, hắn thà rằng độc thân cả đời.
Trở lại thư phòng, lật ra《 Tiểu quái thú 》 lần trước chưa xem xong, Nguyên Dịch mới phát hiện tên tác giả truyện tranh là Tiểu Khê Lưu.

Tiểu Khê...

Nhan Khê...

Bực mình lại nhét truyện tranh vào giá sách, anh nhất định là bị người phụ nữ tên Nhan Khê kia làm cho bị bệnh, nhìn thấy Tiểu Khê cũng có thể nghĩ đến cô.

Xuống lầu bật TV, một ca sĩ lớn tuổi đang hát.

"Sông lớn sóng rộng, gió thổi bông gạo ..."

/Sông lớn = Đại Hà/

Tên WeChat của Nhan Khê dường như là "Đại Hà, tôi là Tiểu Khê"?

"Bang!" Hắn ném điều khiển từ xa trở lại bàn trà, tại sao anh lại đồng ý với người phụ nữ kia đi ăn cơm, vì sao còn mời cô đi ăn tối vào tuần sau?

Đầu óc hắn có bị bệnh không?!

"Em đang làm gì vậy?" Nguyên Bác ngẩng đầu xem TV, bài hát truyền xướng nhiều năm này, đến tột cùng làm sao chọc được hắn?
"Buổi trưa ăn nhiều." Nguyên Dịch quay đầu lại trở về lầu.

Nguyên Bác nhìn cầu thang trống rỗng, ăn nhiều cho nên khó chịu?

Logic này, dạ dày cũng kêu gào phản đối!

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play