Trịnh An An từ từ mở mắt, dường như nhận ra bên cạnh mình đã trống.
Cô hốt hoảng, không lẽ là mơ.
Bàn tay run rẩy sờ lên gối, Trịnh An An cảm nhận rõ vẫn còn chút hơi ấm, hòn đá trong lòng cô mới rơi xuống.Hóa ra, không phải là do cô quá nhớ anh mà sinh ra ảo giác.
Hóa ra, anh đã tìm được cô rồi.Trịnh An An ngồi dậy, nhìn qua ô cửa sổ đón nhận một chút nắng nhẹ của buổi sớm mai, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Thật tốt, mọi chuyện đã quay trở lại quỹ đạo của nó rồi."Dậy rồi sao?" Trịnh An An ngẩn người một hồi lâu, đến khi có một giọng cười trầm thấp bên tai cô mới giật mình hoàn hồn."A, anh!" Trịnh An An xoay người nhìn người đàn ông lựa lưng vào cửa mỉm cười ôn hòa nhìn cô.
Quần đen phối với áo thun trắng, đã lâu rồi cô mới thấy anh mặc trang phục này.
"Em vừa dậy.""Rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng." Lục Ngạn Lâm tiến đến gần cô gái nhỏ.
Thân ảnh nhỏ nhắn, bả vai trần tinh xảo cùng tấm lưng cánh bướm lộ ra sau chiếc chăn mỏng màu trắng, được ánh nắng ban mai hắt lên trông như một bức tượng nữ thần làm bằng sứ, xinh đẹp lạ thường.Lục Ngạn Lâm đưa tay vén mái tóc đen dài của Trịnh An An qua một bên, ngón tay nóng rẫy chạm vào bả vai gầy đầy dấu hôn đỏ hồng kia, khẽ bật cười.
"Xinh lắm!""Hừ, anh nhìn đi, đều là anh cắn em đấy!" Trịnh An An hừ mũi kháng nghị.
Người đàn ông này đêm qua vô độ thật sự đấy.Trịnh An An hồi tưởng lại cảnh nóng đêm qua, cô cũng không nhớ rõ con sói đói kia đã thịt cô bao nhiêu lần nữa, cô chỉ nhớ dường như đến gần sáng, đến khi cô mệt rã rời, dường như cơ thể không còn là của mình nữa thì anh mới thả cô ra rồi ôm cô đi ngủ."Ai bảo em dám vứt bỏ anh, em có biết là anh lúc đó đã ...!sợ hãi như thế nào không?" Lục Ngạn Lâm ngồi xuống giường, vòng tay rộng lớn ôm lấy đầu Trịnh An An.
Hơi thở trầm ấm vấn vít bên tai, cô dường như cảm nhận được người đàn ông kia đang vùi đầu vào trong tóc cô.
"Thật sự, anh sợ, anh sợ lắm...""Em xin lỗi..." Trịnh An An thở dài.
Suốt một tháng qua cô cũng đã suy nghĩ rồi tự trách mình nhiều lắm rồi.
Nhưng quả thật, cô thật sự không đủ can đảm để quay về.
Cô không dám đánh cược tình cảm của anh giành cho cô, khi bên còn lại chính là người ba đã sinh ra anh, một tay nuôi lớn anh nên người."Em không có lỗi gì cả, không cần phải xin lỗi đâu.
Là do anh xử lý không tốt nên mới để em phải chịu đựng chuyện đó.""Nhưng em..." Trịnh An An mím môi.
Bàn tay run rẩy ôm lấy người đàn ông kia.
"Em xin lỗi, em...""Bé con..." Lục Ngạn Lâm ôm lấy hông nhỏ mảnh khảnh, đôi mắt đen ngẩng lên, nhìn sâu vào trong mắt Trịnh An An.
Đôi mắt nâu to tròn trong phút chốc bị phủ bởi một lớp mờ óng ánh nước.
"Hứa với anh, không bỏ rơi anh một lần nào nữa.""Được, em hứa." Trịnh An An mỉm cười, gật đầu.Nụ cười của cô gái nhỏ trong veo như ánh nắng sớm, rơi vào trong ánh mắt của Lục Ngạn Lâm như một dòng suối ấm áp tưới lên trái tim anh, như một bàn tay mềm mại xoa dịu nỗi bất an chồng chất hơn một tháng qua trong lòng anh."An An, anh thật sự, thật sự rất nhớ em..." Lục Ngạn Lâm ôm cô gái nhỏ ấn xuống giường, đôi môi lành lạnh tìm đến cánh môi mềm ấm áp kia.
Nụ hôn của anh mang theo một sự ôn nhu ấm áp và tràn đầy tình cảm không thể bộc lộ ra bằng lời nói được.
"Anh thật sự rất nhớ em...""Em cũng nhớ anh lắm." Trịnh An An đưa tay, ôm lấy bả vai tráng kiện của người đàn ông, giờ đây như một chú mèo cần được cô xoa dịu.
"Em hứa, sẽ không bao giờ bỏ đi nữa đâu."Lục Ngạn Lâm rời bỏ đôi môi thơm mịn, chống hai tay lên giường, chôn chặt thân ảnh kiều mị ở giữa.
Ánh mắt quét từ đôi môi hơi sưng tấy, đến cần cổ trắng noãn, xương quai xanh tinh xảo, men theo tấm chăn mỏng mà nhìn nơi cong vút đội lên kia, khẽ bật cười."Này, anh là sói háo sắc à?" Trịnh An An phát hiện ánh mắt không thành thực kia liền tỏ vẻ bất mãn."Chứ em có biết là anh đói hơn một tháng rồi không hửm?" Lục Ngạn Lâm cũng không chịu thua, bàn tay lớn vén tấm chăn mỏng lên mà bắt chính xác đôi tuyết nhũ kia, nhéo hai đỉnh anh đào đã sớm cương cứng tỏ vẻ kháng nghị đáng thương."Hừ!" Trịnh An An hất bàn tay kia ra, nhanh chóng xoay người thoát khỏi vòng vây của anh mà nhảy xuống giường."Tha cho em đấy!" Lục Ngạn Lâm nhìn dáng vẻ chạy trốn của con thỏ nhỏ mà bật cười.
"Tối nay xem anh tính sổ với em tiếp tục như thế nào!"Trịnh An An không thèm đáp trả lại anh, chỉ có tiếng đóng cửa nhà tắm cho thấy sự kháng nghị của cô.
Anh trêu chọc cô thế vui lắm sao?Tiếng nước trong phòng tắm một hồi lâu mới ngừng lại, thân ảnh kiều mị nhẹ nhàng bước ra.
Lúc nãy vì bị anh trêu đùa mà quên cả mang quần áo vào trong, thật là...Trịnh An An quấn vội khăn tắm, nước trên da thịt chưa khô hẳn dường như phát sáng như những viên ngọc trai lấp lánh.
Cô cắn môi, ánh mắt kháng nghị nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trên giường nhàn nhã quan sát cô kia.
Anh dường như đang nghe điện thoại của ai đó, đầu dây bên kia tỏ vẻ hơi khẩn trương, nhưng trông anh vẫn nhàn nhã vô cùng.Lục Ngạn Lâm vẫy tay, chỉ đến bộ quần áo bên cạnh mình dường như muốn nói: "Lại đây, anh lựa quần áo giúp em rồi." Trịnh An An từ từ tiến đến anh, nhìn sang bộ quần áo anh đã chọn kia.
Có đôi khi cô nghi ngờ anh là một cao thủ tình trường thật đấy, bởi vì từ những ngày đầu ở bên cô anh đã rất thuần thục trong việc giúp cô lựa quần áo rồi.
Nhưng...!Tại sao anh lại giúp cô chọn cả quần áo lót thế kia? Quần lót ren màu trắng?Dưới ánh mắt như thiêu như đốt của Lục Ngạn Lâm, Trịnh An An cũng đã mặc xong quần áo.
Chiếc váy xếp li chữ A màu hồng nhạt dài đến gối phối với áo hoodie ngắn tay đơn giản màu trắng năng động, rất hợp với không khí của mùa hè."Xuống nhà ăn sáng thôi, anh đói rồi!" Lục Ngạn Lâm bật cười, giúp cô gái nhỏ buộc mái tóc dài lên cao, phối với nơ nhỏ tiệp màu với váy rồi thuận tiện nắm lấy tay của Trịnh An An ra khỏi phòng."Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi đấy, sao hôm nay chị dậy muộn vậy hả?" Trịnh An An vừa xuống nhà đã nghe thấy lời trêu chọc của cô em họ mình - Đường San San."Em ăn sáng đi rồi còn đi học." Trịnh An An trừng mắt nhìn cô em gái mình, cũng không chịu thua mà chọc ghẹo trở lại.
"Kẻo "người ta" lại đợi.
Đừng tưởng chị không thấy sáng hôm nào cũng đứng ngay giàn hoa giấy của ông ngoại đợi em nhá.""Gần chín giờ sáng rồi chị còn đi học cái gì nữa hả?" Đường San San nguýt dài.
"Chị ở nhà nhiều quá quên cả ngày tháng rồi à? Hôm nay là ngày Lễ lao động cơ mà?""Cái gì?" Trịnh An An không khỏi giật mình.
Thế mà thoáng đã gần hai tháng rồi, nhanh thật đấy.A! Lễ Lao động, thế thì ngày mai là...2/5 - Sinh nhật Lục Ngạn Lâm."Ông ngoại bảo ăn sáng xong ra sân bay đón cậu Trang, ông ngoại từ sáng sớm đã đến bệnh viện rồi.
Sáng nay nghe nói là bác Trang đã đến sớm." Lục Ngạn Lâm cốc đầu Trịnh An An, ghé tai nói chuyện với cô.
"Chuyến bay của cậu ấy đến lúc mười giờ.
Từ đây chạy đến nội thành nếu đi nhanh cũng cả 40 phút, ăn đi rồi 15 phút nữa xuất phát.""Cậu Trang á?" Trịnh An An lại giật mình thêm lần nữa, khẽ dở trán.
Trang Minh Quang - cháu trai của ông Trang, nhỏ hơn cô một tuổi nhưng tính ra thì cũng đang học lớp 12 giống cô.
Và đó là...!một con người cực kì cực kì phiền phức."Sao thế?" Lục Ngạn Lâm khẽ hỏi."Em không đi được không?" Trịnh An An đưa mắt nhìn Lục Ngạn Lâm."Sao thế?""Há há, anh ta một mực đòi kết hôn với chị họ đấy." Đường San San nghe đến cái tên ấy cũng cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.
"Anh rể ơi, tình địch của anh đến rồi.""Hừ, thế cơ à." Lục Ngạn Lâm nhếch môi mỉm cười.
"Thôi ăn đi, rồi đi."Chiếc xe tiến một đường đến sân bay Hải Thành vừa lúc mười giờ mười phút sáng.
Từ xa, Trịnh An An đã thấy một cậu con trai cao tầm 1m70, tay kéo vali nhỏ màu đen, quần đen, áo thun xám khoác bên ngoài là một chiếc sơ mi ngắn tay đang đứng chờ."Này!" Trịnh An An thò đầu ra khỏi cười sổ xe hét lớn."A, Tiểu An An, em đến đón anh à?" Trang Minh Quang vừa thấy Trịnh An An đã bật cười toe toét.
"Vợ nhỏ anh chu đáo quá!"Trịnh An An dở trán, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên ghế lái.
Bàn tay nắm volang của anh đã nổi một đường gân xanh rồi.
Cô khẽ thở dài, đưa tay vuốt lấy mu bàn tay anh."Đồ điên!" Miệng ngọc ngà phun ra hai chữ.
"Giờ có lên xe không thì bảo?""Tiểu An An xuống ghế sau ngồi với tôi này." Trang Minh Quang mở cốp sau bỏ vali vào, khẽ làu bàu.
"Này anh tài xế, sao anh không xuống xe giúp tôi? Tiểu An An, em về than phiền với ông ngoại Đường đi, trừ lương mạnh vào.""An An." Lục Ngạn Lâm bất ngờ gọi tên Trịnh An An."Hửm?" Trịnh An An vừa xoay đầu, trong chớp mắt đã có một nụ hôn đặt lên cánh môi cô.
Người đàn ông ngồi bên ghế lái không thèm câu nệ gì, ôm lấy mặt cô mà hôn ngấu nghiến.
Môi lành lạnh ngậm chặt lấy cánh môi mềm mại của cô, hàm răng nhọn còn tiện thể cắn lên đó vài cái như nỗi tức giận của anh.
Trịnh An An khẽ bật cười.Người đàn ông này ghen rồi sao?"HẢ?" Trang Minh Quang một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhìn người đàn ông ôm chặt lấy người thương của anh quấn quýt mãi không rời.
Chuyện này là..."Anh Trang, đây là bạn trai tôi." Trịnh An An cố nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
Thật sự tên này từ năm mười tuổi bỗng dưng đòi cưới cô, nằng nặc bảo hai ông tổ chức lễ đính hôn, còn khóc một trận lớn khiến cho hai nhà phải lao đao nữa chứ.
Từ khi đó cô đã trốn anh ta như trốn tà, hận không thể đập anh ta vài trận cho hả giận.
Nhưng cô càng đập, anh ta càng lờn mặt.
Cũng may cô sống ở Thiên Thành, anh ta ở tận Thủ đô, đến năm mười lăm tuổi còn bị ông Trang tống đi du học nữa nên sau này mới ít gặp đi."Chào anh, tôi họ Lục." Lục Ngạn Lâm đưa một ánh nhìn ngạo nghễ cho tên nhóc con đứng như trời trồng ở cửa xe đó.
"Vào đi, ông và cha cậu đang chờ ở bệnh viện đấy, chúng ta không nên tốn thời gian như vậy đâu.""À, ừ, được..." Trang Minh Quang cố nở một nụ cười méo xệch, thất thểu ngồi vào xe.Cuộc gặp gỡ đầu tiên sau ba năm đi du học của Trang Minh Quang với Trịnh An An đã kết thúc như thế đấy.
Anh dự định lần đi học này về sẽ bày tỏ với cô, vậy mà...Chiếc xe một đường vững vào tiến thẳng đến bệnh viện ngoại ô thành phố."Sao ông tôi lại ở bệnh viện tồi tàn này chứ?" Trang Minh Quang khẽ chau mày.
"Vì sao lại không chuyển ông ấy đến bệnh viện tốt hơn?""Nơi đây là nơi gần nhất rồi đấy/" Trịnh An An cáu kỉnh trả lời.
"Ông Trang bị đột quỵ, cũng may là được cứu kịp thời, anh còn đòi đưa ông đến bệnh viện xa?""Hừ, anh chỉ muốn đưa ông đến nơi chữa trị tốt hơn thôi mà." Trang Minh Quang bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía cánh tay đang ôm ấy eo Trịnh An An của người đàn ông kia."Chuyện gì ồn đấy, thằng nghịch tử mày đến rồi à?" Một giọng nói từ trong phòng bệnh vọng ra.
Lục Ngạn Lâm cảm thấy giọng nói này..."Ba, sao ba lại gọi con như thế hả?" Trang Minh Quang mở cửa bước vào, gương mặt đầy vẻ bất mãn."Chứ còn gì nữa!" Ông Trang hừ mũi."Ông nội, cháu đã đến!" Trang Minh Quang chạy lại giường của ông nội Trang.
"Cháu còn đưa theo cháu dâu đến cho ông này.""Cháu dâu cái gì chứ, cháu gái nhà ông Đường đây có bạn trai rồi." Ông Đường ngồi bên cạnh giường cũng vỗ vai Trang Minh Quang."Cháu chào ông Đường." Trang Minh Quang nghe thấy thế liền tỏ vẻ dỗi hờn."Cháu chào ông Trang, cháu chào bác Trang ạ." Trịnh An An nắm tay Lục Ngạn Lâm bước đến chào ông nội Trang và ông Trang."An An, lâu lắm rồi không gặp cháu.
Cứ nghĩ cháu đang ở Thiên Thành...!Ơ, cậu Lục, sao cậu lại ở đây?" Ông Trang mỉm cười với Trịnh An An, đến lúc này mới thấy Lục Ngạn Lâm ở bên cạnh, ông khẽ giật mình."Cháu rể tôi đấy!" Ông nội Đường bật cười."Ôi, thế hóa ra cậu là bạn trai của An An, cũng là...!cháu rể của thầy Trịnh à?" Ông Đường bật cười.
"Thảo nào...""Hôm qua chính nó đã cứu ông đấy ông Trang." Ông Đường còn đem lại chuyện hôm qua kể qua một lần, miệng không ngớt lời khen Lục Ngạn Lâm." Hóa ra vậy..." Ánh mắt ông Trang khẽ xẹt qua một tia biến hóa lạ thường."Ngoan thật đấy, chứ thằng xú tiểu tử nhà ta, không bằng một góc của nó đâu!" Ông Trang bật cười.
"Còn trẻ mà đã biết cách sơ cứu người bị đột quỵ rồi! Ông cảm ơn cháu, cháu thật tốt!""Do ba cháu là bác sĩ nên cháu cũng biết chút ít thôi ạ." Lục Ngạn Lâm lễ phép trả lời."Bác sĩ ư?" Ông Trang nhíu mày.
"Thật không?""Vâng ạ." Lục Ngạn Lâm hơi bất ngờ trước cách hành xử kỳ lạ của ông Trang.
"Mà bác...!quen ba cháu ạ?""Không quen, nhưng có lẽ...!ta quen mẹ của cháu." Ông Trang ngập ngừng, ánh mắt khẽ nhìn ông nội Trang.
"Mẹ cháu, là...!Trang Thiên Tâm..."Cái tên như rúng động của căn phòng, ngoại trừ Trịnh An An và Trang Minh Quang còn đang ngơ ngác ra thì ba người lớn đều lặng đi sau khi nghe thấy cái tên này.
Ngay cả ông Trang sau khi thốt lên cái tên đó cũng không kìm được lòng mình mà run rẩy."Cháu chính là...!Cháu trai của ta...!Mẹ cháu, là em gái ruột của ta..."Góc lảm nhảm: Huhuhuhuhu tuần vừa rồi chạy deadline giữa kỳ dữ quá nên toi không có thời gian các bác ạ T.T XIn lỗi các bác nhiều, đừng quên toi nhá T.T.