Hôn đến trời đất tối tăm, anh không có kinh nghiệm, không hề có quy luật, chỉ có thể ở trong miệng cô đòi lấy.
Lúc buông ra, môi cô vừa đỏ vừa sưng, mặt trên sáng lấp lánh, tất cả đều là nước miếng. Hứa Nghiên Bách phục hồi tinh thần lại, anh dùng ngón cái lau môi giúp cô, giọng nói khàn khàn khá kỳ cục, “Xin lỗi, anh hôn… quá nặng? ”
Trái tim Lâm Thanh Diệu đập loạn xạ, miệng nóng bỏng, đau nhức tê dại, vừa rồi anh hôn thật sự là nặng đấy, mặt cô nóng đến mức sắp thành một khối bàn ủi.
Nghe nói như vậy, cô cũng không biết trả lời thế nào.
Cô cảm thấy thân thể anh rất nóng, giống như lửa đốt, theo bản năng đẩy anh ra, lui về phía sau một bước, cúi đầu không dám nhìn anh, “Cái đó… còn… không sao đâu. Chỉ là… Bây giờ đã muộn, em đi ngủ trước. ”
“Được, chúc ngủ ngon.” Giọng anh run rẩy.
Lâm Thanh Diệu vội vàng trở về phòng, đóng cửa lại, trái tim vẫn đang đập điên cuồng, cô nhào tới trên giường lăn vài vòng, cô che miệng bị anh hôn sưng lên, xấu hổ đến mức vùi mặt vào trong chăn, thì ra yêu đương là loại cảm giác này, bị người hôn thì ra sảng khoái như vậy, Lâm Thanh Diệu thực sự là cực kỳ thích loại cảm giác này.
Hứa Nghiên Bách ở trên ban công hứng gió hồi lâu, một lúc lâu sau tâm tình cũng không bình phục, Hứa Nghiên Bách thở một hơi thật dài, tới tới lui lui mở tủ lạnh ra, rót vài ly nước đá.
Sau đó lại trở về phòng, đến gần phòng tắm mở nước lạnh tắm rửa, rất nhanh liền có trận âm thanh ái muội hỗn tạp hoà trong tiếng nước, theo tiếng rên của anh rồi chấm dứt, Hứa Nghiên Bách tắm rửa xong trở về phòng, thân thể dài cộp nằm trên giường.
Có một loại cảm giác không quá chân thật, anh và Lâm Thanh Diệu… Anh thì thầm. Sao lại mềm mại như vậy, hôn một cái là có phản ứng, may mà không bị cô phát hiện.
Cả thể xác lẫn tinh thần Hứa Nghiên Bách đều ở trong trạng thái tiêm máu gà, cái này cũng không thể trách anh, đàn ông tinh lực tràn đầy mà, vừa bị kích thích liền không thu lại được, cơ hồ cả đêm không ngủ, sáng hôm sau đã dậy sớm đi bơi. Tập thể dục là cách duy nhất anh có thể nghĩ đến để phát tiết.
Sau khi Lâm Thanh Diệu rời giường không nhìn thấy Hứa Nghiên Bách, bình thường anh đều dậy trước cô, cô tìm một vòng mới nhìn thấy người đàn ông ở hồ bơi, còn chưa nói, anh bơi rất tốt, dáng người cường tráng, giống như cá bay vậy.
Lâm Thanh Diệu dùng ánh mắt thưởng thức, chân cũng không nhàn rỗi, đã tự động đi đến bên hồ bơi. Hứa Nghiên Bách bơi hai vòng mới dừng lại, anh nhìn thấy Lâm Thanh Diệu đứng bên hồ bơi, tháo kính bơi xuống, hỏi: “Sao lại dậy sớm như vậy? ”
“Ngủ không được, còn anh thì sao, sao lại bơi sớm như vậy?”
“Anh cũng không ngủ được.”
Anh nói rất tự nhiên, nhưng Lâm Thanh Diệu không hiểu sao lại bị dẫn đến hồi ức tối hôm qua, cô là vì nụ hôn tối hôm qua mới không ngủ được, anh cũng vậy?
Hứa Nghiên Bách đi ra khỏi hồ bơi, anh cầm khăn tắm, vừa đi vừa lau tóc.
Trên người anh chỉ mặc một cái quần bơi, vai rộng eo gầy, dáng người bơi lội lâu dài, cơ bắp đều có một loại mỹ cảm, cánh tay và đùi nhìn rất rắn chắc có lực, cơ ngực đầy đặn có độ, cơ bụng và đường nhân ngư đều rất rõ ràng.
Lâm Thanh Diệu cũng không dám nhìn xuống nữa, anh đi thẳng tới, thậm chí còn có thể cảm giác được trên người anh mang theo một cỗ nhiệt khí đánh về phía cô, còn có cả một loại hormone. Lâm Thanh Diệu cảm thấy hô hấp cũng không ổn định, vội vàng cúi đầu.
Hứa Nghiên Bách đi tới trước mặt cô, nước trên người đã được lau sạch sẽ, khăn tắm được anh quấn ở thắt lưng, Lâm Thanh Diệu hơi giương mắt liền nhìn thấy ngực anh gần ngay trước mắt, cơ ngực đầy đặn, nhìn qua vừa rắn chắc lại vừa có độ đàn hồi.
Một cơ ngực rắn chắc như vậy, người ta nhìn liền muốn dựa vào.
Lâm Thanh Diệu giấu hai tay, cúi đầu, thỉnh thoảng đá chân phải một cái, Hứa Nghiên Bách nhìn động tác nhỏ của cô, cảm thấy rất đáng yêu.
“Muốn bơi không?” Anh hỏi.
Lâm Thanh Diệu lắc đầu, “Không, sợ nước. ”
“Biết rồi sẽ không sợ nữa.”
Lâm Thanh Diệu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh muốn dạy em sao? ”
“Không phải anh dạy em thì còn có thể là ai?”
Giọng điệu đương nhiên lại mang theo chút bá đạo, trái tim đập loạn xạ. Đừng nói đến cô gái chưa từng yêu sẽ ngượng ngùng khi đối mặt với mối tình đầu, cô lại dễ dàng bị anh nói một câu đơn giản như vậy.
“Chờ anh có thời gian rồi dạy em, em đi vào trước.”
Cô xoay người muốn đi, nhưng không biết có phải khi đối mặt với anh quá khẩn trương nên đứng không vững hay không, trượt chân một cái, thân thể nghiêng sang bên cạnh, cũng may một cánh tay đúng lúc từ phía sau ôm tới rồi ổn định cô.
Cánh tay anh hơi dùng sức, lưng cô đụng vào ngực anh, trên người cô mặc váy ngủ kết cấu mỏng manh, trên người anh lại không mặc quần áo, nhiệt độ cơ thể ấm áp thoáng cái liền xuyên qua quần áo truyền tới. Lâm Thanh Diệu khẩn trương đến mức không dám động chút nào, lại nghe phía sau truyền đến giọng của Hứa Nghiên Bách, “Đi đường cũng đi không vững? ”
Giọng điệu hơi trách, nói xong điều chỉnh tư thế một chút, bàn tay ôm eo cô chuyển lên ôm lưng cô, tay kia ôm lấy chân cô, trực tiếp ôm ngang cô.
Lâm Thanh Diệu hít một hơi, theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Đây là… ôm công chúa!!!
Tim đập loạn xạ, trên mặt cũng đỏ ửng, bị anh ôm lấy một hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần, sau đó cúi đầu liền nhìn thấy ngực gần trong gang tấc, Lâm Thanh Diệu liền ra vẻ tự nhiên dựa vào.
Ha ha, dựa vào, dựa vào, cơ ngực bạn rai no đủ mà.
Thật sự siêu đàn hồi, mà vừa bơi xong, trên da trơn trượt, Lâm Thanh Diệu híp mắt mỉm cười, thật sự là quá thỏa mãn.
Hứa Nghiên Bách ôm cô vào phòng khách, đặt cô lên sofa, dặn dò cô: “Anh đi tắm một chút, cơm được rồi, em ăn trước. ”
Lâm Thanh Diệu gật đầu, giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời. Đợi sau khi Hứa Nghiên Bách rời đi, Lâm Thanh Diệu lập tức ngã nhào xuống sô pha, được anh ôm công chúa nha, loại cảnh tượng chỉ nhìn thấy trên TV này lại xảy ra trên người cô, không cần nói thật sự quá lãng mạn, bạn trai cô đúng là bạn trai cô, ôm cô rất thoải mái, quả thực cứ như ôm bạn nhỏ vậy.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Lâm Thanh Diệu cũng không ăn trước, chờ Hứa Nghiên Bách rồi ăn cùng nhau, cơm nước xong Hứa Nghiên Bách nói với cô: “Hôm nay em tạm thời không đi học, anh sợ Tưởng Thiên Du không chết tâm. ”
Lâm Thanh Diệu ngoan ngoãn gật đầu, “Được. ”
Nghe anh, nghe anh, tất cả đều nghe anh.
Hứa Nghiên Bách thay áo sơ mi rồi ra ngoài, áo sơ mi của anh cũng không phải là loại hình kinh doanh chính thức, liếc mắt một cái biết vô cùng nghiêm túc, thuộc loại phong cách giản dị, mà cũng rất chỉnh sửa dáng người, ví dụ như cái này, màu xanh đậm, phiên bản rộng thùng thình, chỗ vạt áo đâm vào một góc, nhìn có vẻ vừa nghiêm túc lại làm cho người ta có một loại cảm giác phóng đãng không kiềm chế được. Thứ Lâm Thanh Diệu không quá hài lòng chính là cổ áo sơ mi, mở ra một cổ áo V, phía trên cổ chữ V không có nút, thiết kế thuần khiết, Lâm Thanh Diệu nhìn xương quai xanh và ngực lộ ra, tao nhã tao khí, không biết sẽ hấp dẫn chú ý của biết bao tiểu yêu tinh khác, rất muốn anh đi thay một cái.
Hứa Nghiên Bách vừa nói chuyện với cô vừa cài nút áo trên cổ tay, động tác đơn giản như vậy, cô cũng cảm thấy anh rất gợi cảm.
Cài nút xong, Hứa Nghiên Bách đi tới trước mặt cô nói: “Anh đi nhé? ”
Nói là nói như vậy, nói xong lại không sốt ruột đi, thật ra Hứa Nghiên Bách là muốn tới ôm người, nhưng lại sợ mình liều lĩnh quá, tuy rằng tối hôm qua từng có một lần hôn hỗn loạn, nhưng nói cho cùng bọn họ cũng vừa mới bên nhau không bao lâu. Đối mặt với người phụ nữ mình yêu nhiều năm vừa mới dỗ được đến bên cạnh, anh luôn có vẻ cẩn thận.
Lâm Thanh Diệu gật đầu. Hứa Nghiên Bách giơ tay lên muốn ôm một chút, đối mặt với cảm giác khẩn trương với sự dồn dập của cô, khiến anh có vẻ rất không tự nhiên, anh sợ động tác của mình quá ngốc, mất mặt, cuối cùng lại buông tay xuống.
Buông tha ý tưởng ôm cô một câis, anh đang muốn xoay người, nhưng cô lại nhào tới ôm lấy anh, nhón chân hôn lên cằm anh một cái, cô buông anh ra, rời khỏi vài bước, giấu hai tay nói: “Đi đường cẩn thận, em đi vào ôn tập. ”
Cô giống như làm xong chuyện xấu vội vàng chạy thoát, Hứa Nghiên Bách lại sững sờ ở đó nửa ngày không lấy lại tinh thần, trên người còn dính nhiệt độ của cô, trên cằm nóng bỏng, mềm nhũn, là nơi cô hôn qua.
Hứa Nghiên Bách ngồi trên xe còn đang hồi tưởng lại cái ôm và nụ hôn của cô, cảm giác càng ngày càng rõ ràng là đang yêu đương với cô. Hứa Nghiên Bách tựa đầu vào ghế ngồi, nhếch khóe miệng cười rộ lên.
Hứa Nghiên Bách được bạn gái tặng nụ hôn, ôm hôn, tâm trạng tốt đẹp lại vì buổi chiều nhận được thư từ chức của Mã Thiên Hùng rồi chấm dứt. Không chỉ có anh, mấy vị giám đốc có tiếng nói khác của Thanh Qua cũng nhận được.
Ánh mắt Hứa Nghiên Bách híp lại, Mã Thiên Hùng này muốn chơi trò gì? Anh tìm Trương Dịch vào phân phó: “Cậu đi xem Thanh Qua bên kia xảy ra chuyện gì. ”
Hiệu suất làm việc của Trương Dịch rất nhanh, qua khoảng một giờ liền nói qua nói lại, “Hứa tổng, Thanh Qua bên kia giờ rất loạn, không chỉ Mã Thiên Hùng từ chức tổng giám đốc Thanh Qua, mấy cán bộ kỹ thuật dưới tay anh ta cũng từ chức cùng nhau. ”
Thanh Qua chính là tâm huyết của Mã Thiên Hùng, cứ như vậy từ chức, anh ta cam tâm sao? Hứa Nghiên Bách cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, anh lại hỏi: “Còn nữa không? ”
“Tôi tra được Mã Thiên Hùng mấy ngày nay đang tiếp xúc với Minh Ưng, hình như tổng giám đốc Minh Ưng Tưởng tổng cố ý muốn đầu tư cho Mã Thiên Hùng.”
Lúc Trương Dịch nói lời này cố ý quan sát sắc mặt Hứa Nghiên Bách, những người khác có lẽ không biết, nhưng với tư cách là trợ lý của Hứa Nghiên Bách, anh ta rất rõ ràng quan hệ giữa anh và tổng giám đốc Minh Ưng.
Hứa Nghiên Bách hiểu được, thì ra là Tưởng Thiên Du không chịu đựng được muốn thu thập anh, cũng không biết Tưởng Thiên Du cho Mã Thiên Hùng chỗ tốt gì, thế mà lại để Mã Thiên Hùng trực tiếp từ chức, lại liên tưởng đến mấy cán bộ kỹ thuật của Thanh Qua cũng từ chức, cho nên Mã Thiên Hùng đây là muốn khởi động lò khác? Chỉ muốn thoát khỏi anh? Mã Thiên Hùng tên ngu xuẩn này, không sợ Tưởng Thiên Du còn ép buộc hơn so với anh sao? Bậc cha chú như Tưởng Thiên Du đều là người của nhà tư bản, so với anh càng hiểu quy tắc của nhà tư bản.
Không phải không nói chứ Tưởng Thiên Du thật sự là lợi hại, biết đánh rắn đánh bảy tấc, biết chơi như thế nào mới có thể tạo lực sát thương mạnh nhất cho anh. Một khi Mã Thiên Hùng muốn mang theo người rời đi, Thanh Qua liền trở thành một cái vỏ rỗng, cho dù anh lại tìm người khác thay thế, nhưng một vật trung tâm Mã Thiên Hùng sẽ không giữ lại. Đến lúc đó không cần bao lâu Thanh Qua sẽ sụp đổ. Mã Thiên Hùng tâm huyết nhiều năm như vậy, mất đi nó không khác gì lột da anh ta, rốt cuộc Tưởng Thiên Du cho anh ta chỗ tốt gì, để cho anh ta không tiếc lột một tầng da cũng muốn rời khỏi thanh qua.
Hứa Nghiên Bách suy tư một lát, gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du đại khái cũng đoán được anh sẽ gọi điện thoại tới, cũng không nói lời nào, yên lặng chờ anh mở miệng.
“Chúng ta gặp mặt một lần đi.”
“Được.”
Địa điểm gặp gỡ là vị trí trung gian giữa Minh Ưng và đầu tư Lợi Hưng, một quán trà. Lúc Hứa Nghiên Bách đi đến phòng riêng Tưởng Thiên Du đã đến, trà sư thành thạo nấu xong trà, yên lặng lui ra ngoài.
Hứa Nghiên Bách cũng không biết thưởng thức trà, cảm giác uống cũng không khác lắm, uống một ngụm liền uống nửa chén, lại nhìn Tưởng Thiên Du, một chén trà nhấp tới nhấp lui, càng nhìn càng cảm thấy giả tạo.
Tưởng Thiên Du lắc lắc ngón tay, nước trà màu hổ phách lắc qua lắc lại trong chén, thưởng thức trong chốc lát mới nói: “Thanh Qua là khoản đầu tư quan trọng của cậu, một khi mất Thanh Qua, cậu còn lấy cái gì để chơi với tôi? ”
Hứa Nghiên Bách tỏ vẻ không sao cả cười cười, “Đường đường là Minh Ưng Tưởng tổng, tôi có tư cách gì chơi với cậu, cậu muốn cậu cầm đi, đồ đạc không còn, có thể kiếm thêm, người không còn cũng không được. ”
Xem như nói thẳng cho Tưởng Thiên Du biết, cậu muốn làm gì tôi cũng được, dù sao người tôi cũng chẳng buông tay.
Tưởng Thiên Du nói: “Cậu gì cũng không có, cậu cảm thấy cô ấy còn có thể ở bên cậu sao? Chẳng bao lâu cậu sẽ không còn chỗ đứng ở thành phố An. ”
“Thế giới lớn như vậy, không có thành phố An cũng không có nơi nào khác sao? Tôi cũng có thể đưa cô ấy trở lại Hoành Cảng. ”
“Trở về Hoành Cảng? Nếu tôi đoán không sai, cô ấy vẫn còn là người không hộ khẩu, phải không? Ngay cả hải quan cũng không qua được, sao có thể đưa cô ấy về Hoành Cảng? ”
“Loại chuyện thân phận này, muốn làm một cái còn không đơn giản sao? Những quốc gia nhỏ ở nước ngoài, muốn lấy thân phận dễ dàng hơn nhiều so với trong nước, đến lúc đó làm cho cô ấy một thân phận ngoại quốc là được. ”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Tưởng Thiên Du lạnh lùng một chút, “Cậu muốn lấy thân phận ngoại quốc cho Lâm Thanh Diệu? ”
“Lời này của cậu sai rồi, không phải là tôi muốn làm, là tôi đã làm rồi.”
“Cô ấy chính là Lâm Thanh Diệu!”
“Lâm Thanh Diệu trước kia đã chết, giờ cô ấy có thân phận khác, coi như lấy lại được cuộc sống.”
Tưởng Thiên Du bị anh chặn lại một chút, anh ta trầm mặc một lát sau đó nói: “Tôi đến tòa án hủy bỏ cái chết của cô ấy, để cô ấy khôi phục thân phận Lâm Thanh Diệu. ”
Hứa Nghiên Bách nhíu mày, “Vậy xem động tác của hai người chúng ta ai nhanh hơn. ”
Tưởng Thiên Du sao nghe không ra lời anh khiêu khích, anh ta nói: “Vậy tôi nhất định nhanh hơn động tác của cậu, hiện giờ tốt nhất cậu nên lo lắng trước một chút, một khi thân phận cô ấy được khôi phục, quan hệ vợ chồng của tôi và cô ấy cũng sẽ khôi phục, đến lúc đó cậu tính là cái gì? ”
“Cậu yên tâm, động tác của tôi nhất định nhanh hơn cậu.”
Tưởng Thiên Du híp mắt nhìn anh, “Được, vậy chúng ta so xem. ”
Hai người chia tay không vui vẻ, sau khi Hứa Nghiên Bách lên xe trợ lý Trương Dịch vẻ mặt thấp thỏm hỏi: “Hứa tổng, kế tiếp làm sao bây giờ? Thanh Qua bên kia thật sự không quản? ”
Hứa Nghiên Bách lạnh lùng cười, cười: “Trương Dịch à, anh đi theo tôi nhiều năm như vậy, anh đã xem qua ai cướp được thịt từ miệng tôi? ”
Trương Dịch hồi tưởng lại một chút, quả thật không có, nhưng anh ta vừa mới ở ngoài cửa, nghe được cả Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du, nghe giọng điệu của Hứa tổng chính là định buông tha Thanh Qua.
Trương Dịch cân nhắc một chút, lại nói: “Đã như vậy, vì sao Hứa tổng lại không địch lại Tưởng tổng tùy ý để cậu ta làm? ”
“Anh đã bao giờ chơi bóng rổ chưa?”
Trương Dịch không hiểu lắm vì sao lại đề cập đến bóng rổ, trả lời: “Đã chơi.” ”
“Lúc chơi bóng rổ sẽ làm rất nhiều động tác giả, lắc lư một chút, đối diện sẽ theo động tác giả của anh rồi ứng đối, nhưng khi người ấy còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhảy lên nhảy ném bóng vào rồi.”
Trương Dịch bừng tỉnh gật đầu,” Tôi hiểu rồi. ”
Hứa Nghiên Bách thừa nhận, từ thực lực mà nói, quả thật anh không địch lại Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du là nhà giàu mấy đời, doanh nghiệp trong nhà là từ tổ tiên bao đời trước làm nên, trên tay anh một công ty đầu tư phát triển còn chưa tới mười năm, sao so sánh với tập đoàn lớn của người ta đây?
Tưởng Thiên Du là một thiên chi kiêu tử, trình độ học vấn cao, thông minh, cũng có thủ đoạn của mình, ở thế hệ trẻ, anh cũng thừa nhận Tưởng Thiên Du quả thật rất lợi hại. Nhưng mà, cuộc sống sung túc, người chưa trải qua nhiều chuyện cũng có khuyết điểm của mình, ví dụ như, quá mức tự tin, cuộc sống trôi qua thuận buồm xuôi gió, liền cảm thấy hết thảy đều nằm trong tay mình, mà anh thì sao, một đường lăn lộn đến bây giờ, bao điều âm u đã gặp qua quá nhiều.
Đối phó với loại công tử này, chính là phải làm cho cậu ta nghĩ cậu ta rất lợi hại, lại ảo giác không ai làm được, lại bất thình lình, lúc cậu ta tự cho là thành công thì đá một cước sau lưng cậu ta, để cho cậu ta nếm thử tư vị được xã hội dạy cách làm người.
Lấy vấn đề thân phận của Lâm Thanh Diệu mà nói đi, thật ra căn bản anh không nghĩ tới muốn làm cho Lâm Thanh Diệu một thân phận ngoại quốc, nhưng mà, nếu anh chủ động đề nghị với Tưởng Thiên Du giúp khôi phục thân phận, vậy quyền chủ động có thể rơi vào trong tay Tưởng Thiên Du, nhưng anh chỉ đơn giản kích động cậu ta một chút, Tưởng Thiên Du liền không kịp chờ đợi muốn giúp Lâm Thanh Diệu khôi phục thân phận, về phần Lâm Thanh Diệu khôi phục thân phận cũng sẽ khôi phục quan hệ vợ chồng với Tưởng Thiên Du, anh cũng không lo lắng.
Trên tay anh có chứng cứ, những chứng cứ này đủ để hai người này không khôi phục được quan hệ vợ chồng, ngày thân phận Lâm Thanh Diệu khôi phục, cũng là ngày cô và Tưởng Thiên Du hoàn toàn ly hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT