Phòng ký túc có tổng cộng bốn người, Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ lớn hơn hai người họ một năm, hiện tại đang học năm ba, tháng trước đã được giới thiệu làm kiến tập sinh trong một chương trình tuyển tú.
Hai người họ thường xuyên kêu ca rằng thì là mà làm việc mệt nhọc, công việc phức tạp, không dành cho con người, thi thoảng còn tiết lộ một hai câu về tin đồn của thực tập sinh.
Một cô đàn em vội vàng giơ tay phát biểu: “Em muốn xem đầu tiên!”
“Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Lâm Tuyết Mẫn tươi cười, “Được rồi, chị dẫn các em đi cùng, nhưng các em phải yên lặng nhé. Tập san yêu cầu rất nghiêm, không được tiết lộ trước bản thảo.”
Mọi người ai nấy cũng nhảy cẫng lên hoan hô, liên mồm cam đoan, đột nhiên có người nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh ở khúc quẹo.
“Đó không phải là Nhan Thư sao.”
“Nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.”
“Hôm nay là ngày chọn bản thảo, sắc mặt cô ta mà dễ nhìn thì mới lạ ấy, nếu tôi là cô ta thì không đời nào đến đây nữa.”
Lâm Tuyết Mẫn nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, cười hỏi: “Em đừng rầu rĩ như thế, lần này không giành được trang báo chính thì để lần khác lên sau. Hay là để chị nói với anh Tần để anh ấy cho em một trang trong tập san phụ nhé?”
“Tập san phụ?” Nhan Thư quay đầu lại nhìn cô ta, “Cái chị chỉ là tập san phụ nằm lẫn trong đống tin tức tuyển dụng part-time ở ngoài trường, được đính trên bảng thông báo?”
Tập san chính của trường chuyên môn đăng tin tức tổng hợp trong trường, hàm lượng thông tin rất cao, là chiến trường chủ yếu của những người làm phóng viên như bọn họ.
Còn trong tập san phụ, nào là các loại tin quảng cáo, truyện ngắn, gi gỉ gì gì cái gì cũng có.
Quăng bản thảo của phóng viên có tư cách đăng tin trên một trang độc lập sang tập san phụ còn mất mặt hơn việc bị từ chối bản thảo.
Lâm Tuyết Mẫn nhếch mày, “Chẳng phải đều là tập san của trường sao, phân chia rạch ròi như vậy làm gì. Cái bản thảo mà em tốn một đống thời gian để viết như vậy, nếu không được đăng lên thì quá lãng phí rồi phải không? Em cũng không muốn để lãng phí đâu nhỉ?”
Cô ta dứt lời thì hai người cũng đã đi lên tầng 3.
Thầy Mã là chủ biên của tập san chính trong trường.
Trường đại học Lan có cách làm việc cởi mở, giáo viên chủ biên của tập san thông thường chỉ đăng tên cho có, không can dự quá nhiều vào việc xét duyệt chọn đề tài của sinh viên, thông thường công việc thực tế đều do trưởng câu lạc bộ Báo chí phụ trách.
... Trừ phi xảy ra chuyện quan trọng.
Lâm Tuyết Mẫn tiến lên đón đầu, “Thầy Mã, sao thầy lại tới đây ạ?”
Con người của thầy Mã cũng như cái tên của mình, mang một khuôn mặt dài thượt như mặt ngựa, lúc không cười có phần đáng sợ, đám sinh viên cũng hơi sợ ông.
Vậy mà hôm nay ông lại một mực tươi cười, “Bọn trẻ các em gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu tôi không đến một chuyến thì còn ra thể thống gì?”
Đầu Lâm Tuyết Mẫn kêu ong ong, mãi một lúc sau cô ta mới hiểu thầy Mã đã nói gì.
Cô ta đưa ra quyết định thật nhanh, chuẩn bị lấy lùi để xin xỏ việc khác.
“Thật sao ạ, thế thì chúc mừng em nhé Nhan Thư.” Lâm Tuyết Mẫn mỉm cười nhìn sang thầy Mã, “Em thưa thầy, Nhan Thư là đàn em mà em chứng kiến em ấy trưởng thành, em ấy có thể giành được toàn bộ trang báo em rất mừng cho em ấy. Nhưng nếu xét về mức độ được đón đọc của tin tức, nếu chúng ta xuất bản hai bài báo cùng một lúc thì sẽ toàn diện hơn và hấp dẫn hơn chăng?”
Thầy Mã ngẩng đầu nhìn cô ta, “Ồ, bản thảo của em viết về cái gì thế?”