Hội sinh viên tổ chức một buổi dạ tiệc mừng năm mới sớm.
Trong tòa nhà lễ đường đại học Lan chật kín người.
"Ấy, bạn nhìn nam sinh ngồi bên trái hàng đầu có phải Hứa thần không?" Một cô gái kéo tay áo cô bạn cạnh mình, hạ giọng hỏi cô ấy.
Cô bạn tóc ngắn nghển cổ ra nhìn một hồi rồi đáp: "Đúng là anh ấy thật! Mình nghe đàn anh trong khoa Toán nói là tối nay anh ấy phải tham gia cuộc họp cuối năm của công ty khoa học công nghệ Ngọ Quang, sao lại không đi nhỉ?"
"Tối nay Nhan Thư có biểu diễn không?"
"Nhan Thư? Để mình tra xem." Cô bạn tóc ngắn kiểm tra lại tiết mục biểu diễn, gật đầu nói: "Có, mình nhớ ra rồi, nghe nói tiết mục của khoa Báo chí bọn họ xảy ra vấn đề, đột xuất đổi thành bài biểu diễn múa đơn của cô ấy."
"Vậy là hiểu rồi." Cô gái kia nháy mắt ra hiệu, "Chắc chắn anh ấy cố tính từ chối bên kia, đến đây xem vợ múa đó."
Cô bạn tóc ngắn tặc lưỡi, "Chắc không phải đâu nhỉ? Không thể nào chỉ vì xem Nhan Thư múa mà từ chối tham dự cuộc họp cuối năm quan trọng của Ngọ Quang đúng không?"
Nữ sinh kia còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một cô gái mặc áo len trắng ngồi bên cạnh, cướp lời: "Sao lại không thể?! Cuộc thi CUMCM lần trước vừa mới kết thúc, ngay cả tiệc cảm ơn ngày hôm sau Hứa thần cũng chẳng tham gia, đã vội vàng về thành phố Lan rồi."
Nữ sinh kia tiếp lời: "Còn nữa, đợt trước Hứa thần nhận lời mời tham dự cuộc thi [Sáng tạo người máy], lễ khai mạc vừa kết thúc một cái là anh ấy ngồi máy bay suốt đêm về nhà ngay."
"Mình thấy trên mạng còn có người tiết lộ là, chính Hứa thần nói là anh ấy không thể rời khỏi vợ nổi một giây ấy."
"Còn nữa..."
Hai nữ sinh buôn chuyện rôm rả một lúc lâu, nhìn nhau nở nụ cười thấu hiểu.
Cô gái đứng giữa sân khấu mặc chiếc váy đỏ, ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn vừa đầy một nắm tay, sau lưng cắt xẻ hình chữ U, tấm lưng hoàn toàn lộ ra ngoài không sót chỗ nào.
Cô đưa lưng về phía khán giả, ánh đèn pha bàng bạc trên đỉnh đầu đột nhiên vụt sáng, hắt lên làn da trắng sứ ngọc ngà của cô, đẹp như tiên tử chốn bồng lai, khiến người ta không tự chủ được nín thở, không dám gây ra tiếng động.
"Đùng!"
"Đùng đùng!"
Tiếng trống Trung Hoa vang lên ở bên phải sân khấu, cô gái đi chân trần, lùi từng bước về sau theo nhịp trống, thoắt nhanh thoắt chậm, bước chân khoan thai, mỗi một bước đều như đang giẫm lên trái tim của mọi người.
Đột nhiên, một tiếng trống mạnh dứt nhịp.
Cô gái nhón mũi chân, từng lần ngoái đầu theo cùng tiếng trống.
Mái tóc đen như tảo biển nhẹ nhàng buông lơi trên bả vai.
Không biết ai dẫn đầu, không chỉ nam sinh mà ngay cả nữ sinh cũng bắt đầu:
"Hứa thần! Tiếng "vợ ơi" này bọn em gọi trước hộ anh vậy!"
"Vợ ơi!!"
"Vợ ơi!!!"
Hứa Bùi: "..."
Anh nhướng mày, đợi cô gái trên sân khấu nhanh nhẹn xuống khỏi sân khấu, anh lấy chiếc áo lông vũ trắng trong chiếc túi giấy bên cạnh ra, đứng dậy, tiến lên đón đầu.
Vừa đi đến bên Nhan Thư, anh không nói không rằng khoác chiếc áo lên người cô ngay.
Hứa Bùi nhìn cô gái phút chốc đã bị quấn thành cái kén, đuôi mắt ánh lên nét cười nhạt nhòa, cúi đầu xuống hỏi cô: "Sao trước đây chưa nhìn thấy em múa bao giờ nhỉ?"
"Múa không đẹp? Ai nói thế?" Hứa Bùi ghé vào tai cô, thì thầm: "Chưa nhìn thấy em đã dụ bao nhiêu tình địch cho anh sao?"
Anh khom lưng, ngón cái và ngón trỏ cầm khóa kéo, kéo lên trên từng chút một, cho đến khi chiếc áo che kín làn da trắng nõn trên người cô, anh mới dắt cô đi đến một chỗ cạnh đó, ngồi xuống.
Cô ta đảo mắt lên người Nhan Thư, thấy vẻ mặt của người kia không ngạc nhiên chút nào, biết ngay đây chắc chắn không phải lần đầu Hứa Bùi làm như vậy cho cô ấy. Trước mặt người ngoài mà đã chiều chuộng như vậy, không biết đằng sau còn chiều đến mức nào nữa.
Ánh mắt cô ta hiện lên vẻ ngưỡng mộ, huých vào nam sinh cao to bên cạnh, "Nhìn Hứa thần kìa, anh còn không học hỏi chút đi!"
Cậu trai nọ vội vàng lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế lên, đưa cho cô ta, rồi nói đùa với Hứa Bùi: "Hứa thần, đừng gồng quá, cho anh em con đường sống nữa chứ."
...
Trong lúc mấy người đang trò chuyện, mấy nữ sinh ở phía sau phấn khích nắm tay người còn lại:
"Hình tượng chiều vợ không bao giờ đổ hahaha."
Nữ sinh tóc ngắn bị kẹp giữa hai cô bạn, cũng gật đầu nói hùa theo: "Hình như hai người họ ngọt ngào thật."
"Đã nói họ có thể rải đường ở bất cứ thời điểm, bất cứ chỗ nào mà! Hihi! Mấy bạn nói xem Hứa thần sợ cô ấy lạnh nên mới quấn cô ấy kín mít như vây, hay là sợ chúng mình nhìn?"
"Ôi trời... bạn nói gì vậy aaaaaa!"
"..."
Cô gái tóc ngắn liếc nhanh qua hai cô gái bên trái bên phải đang kích động siết chặt tay, lại nhìn đôi vợ chồng thu hút mọi ánh nhìn ở hàng đầu.
... Hình như cặp đôi này rất dễ khiến người ta yêu thích.
- -
Tiệc mừng năm mới thành công tốt đẹp, khán giả nhao nhao xếp thành hàng, lần lượt ra về.
Cô nghiêng đầu qua gọi: "Thầy Hứa, kéo khóa hộ em với."
Người đàn ông mặc vest đi giày da ngồi trên sofa đối diện, hai chân vắt chéo, đang nói gì đó với người ở đầu dây bên kia qua tai nghe Bluetooth.
Khuôn mặt anh không có biểu cảm nào, hàng mi hơi rũ xuống, ánh đèn chiếu xuống tạo thành hai bóng đen dưới mí mắt, khiến dáng dấp của anh càng lạnh lùng hơn.
Nghe thấy tiếng Nhan Thư, anh ngẩng đầu lên, nơi đáy mắt lập tức ánh lên màu sắc u tối khiến người ta e sợ.
Anh nói tạm biệt với người ở đầu bên kia, cúp máy nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy cô gái ở phía đối diện.
Kèm theo đó là giọng nói oang oang của Quan Văn Cường: "Anh Bùi, cánh anh em đều đang ở bên ngoài --- Má ơi... em xin lỗi, em xin lỗi, cứ coi như chưa nhìn thấy em nhé! Em chuồn ngay đây!"
"Rầm!"
Quan Văn Cường không chỉ đóng cửa, mà còn chu đáo khóa cửa lại cho họ.
Hứa Bùi: "..."
Nhan Thư: "..."
Ô hay, hai người họ vốn dĩ có làm gì đâu, đàn anh Quan khóa cửa lại như thế, trái lại càng chứng tỏ hai người đang định làm chuyện gì đó.
Nhan Thư chẳng còn tâm trí thay đồ nữa, trực tiếp vơ lấy chiếc áo lông vũ, choàng lên người rồi đi nghiên cứu cách mở khóa cửa.
Cả người Nhan Thư được quấn kín trong chiếc áo lông vũ, lúc đi trên đường chẳng khác gì chú chim cánh cụt.
Cho đến khi ra khỏi tòa nhà lễ đường, cô vẫn cảm thấy rất không phục, "Anh có nhìn thấy ánh mắt của bọn họ không, họ cho rằng chúng ta đang làm chuyện thân mật trong phòng sao? Sao chúng mình có thể có cái suy nghĩ như thế được! Anh thấy đúng không?"
Hứa Bùi hơi khựng người, không nói gì.
Nhan Thư đang ra sức tìm đồng minh, quay đầu hỏi anh: "Sao anh không nói vậy?"
Cô bị áp người lên trước cửa sổ, buộc phải quay đầu lại, cất giọng đầy tức tối: "Đã nói em múa xong một bài là tha cho em đi ngủ mà, anh... sao anh nói không giữ lời thế!"
Giọng Hứa Bùi vọng lại từ sau lưng, dường như còn mang theo nụ cười khẽ khàng: "Sao lại gọi đây là nói không giữ lời? Không cho em đi ngủ?"
Nhan Thư: "?"
"Anh định để em như thế này mà đi ngủ à" Cô liếc xéo người đàn ông ở phía sau nhìn thì có vẻ đĩnh đạc đàng hoàng nhưng thực chất là một người phõng đãng, nghiến răng, "Anh... như thế này thì em ngủ kiểu gì!"
Hứa Bùi trầm ngâm giây lát, thấp giọng nói: "Có ánh sáng nên không ngủ được phải không?"
Nói xong, anh lại chậm rãi duỗi tay ra, hai ngón tay móc vào chiếc cà vạt treo trên cổ, kéo ra. Ngay sau khi chiếc cà vạt đươc cởi ra, dải lụa sáng bóng đó lập tức phủ lên mắt Nhan Thư.
Trước mắt Nhan Thư đột nhiên tối thui.
Trong bóng tối, xúc giác và khứu giác càng trở nên nhạy bén hơn.
Mùi bạc hà mát lạnh dễ ngửi hòa lẫn cùng hương nước hoa mùi gỗ của phái mạnh, lặng lẽ tỏa ra từ chiếc cà vạt đang che mắt cô, cô vừa hít hà, khoang mũi đã tràn ngập mùi của anh.
Như thế vẫn chưa đủ.
Ngón tay thon dài rõ nét của người đàn ông cầm chiếc cà vạt, từ từ lướt qua tóc mai thấm mồ hôi của cô, đưa dải lụa lành lạnh mang theo mùi của anh vòng ra sau gáy cô, thắt nút lại.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói hơi khàn đi của Hứa Bùi: "Như này được chưa?"
Nghe anh nói, Nhan Thư mới phát hiện ra rằng, hóa ra không chỉ có xúc giác và khứu giác, mà ngay cả thích giác cũng trở nên nhạy cảm vô cùng.
Bằng không, vì sao anh vừa mới cất lời, cô đã không nhịn được mà rùng mình.
Cô nhớ mang máng anh đã nói, hôm nay được nghỉ, là cô nhớ nhầm sao?
Nhưng còn chưa tới giờ cơm trưa Hứa Bùi đã về nhà. Thím Lý biết thói quen của hai người nên biết đường cởi tạp dề lẫn bao tay, chào hai vợ chồng một tiếng rồi ra về.
Nhan Thư làm tổ trên sofa, viết bản thảo, hỏi anh: "Anh vừa đi làm à?"
Hứa Bùi đi qua, hôn nhẹ lên khóe môi cô, "Không phải sao, anh và thím Lý, làm theo ca."
Anh chỉ vào nhà bếp.
Nhan Thư không nhịn được cười, "Xin hỏi anh Hứa bây giờ đang kêu ca công việc nhà với tôi sao?"
Cô nghĩ ngợi, đặt laptop qua một bên, đứng dậy định vào bếp phụ anh nấu cơm trưa, nhưng bị anh ấn ngồi lại chỗ cũ.
Anh cầm chiếc tạp dề ở cạnh mình lên, đeo lên người, "Em cứ ngồi yên ở đó, anh đã nói rồi, nấu cơm cho cô Hứa là vinh hạnh của anh, anh nguyện mãi mãi nấu cơm cho em."
Nhan Thư đỡ máy tính, đánh ra mấy chữ, một lúc sau cô lại xóa hết đi, cúi gằm xuống bật cười.
Ban đầu Hứa Bùi không cho cô làm những việc này, nói là sợ làm tay cô bị thô ráp nhưng Nhan Thư vẫn khăng khăn muốn làm.
Lúc đó cô đã nói như này: "Hứa Bùi, em rất vui vì anh chiều em, chăm sóc em, không cho em làm bất cứ việc nhà nào. Nhưng cái nhà này là của hai đứa chúng mình, em cũng muốn làm chút gì cho nó, dù là mấy việc đơn giản như dọn dẹp bàn cơm, mỗi ngày làm một tí, để em có cảm giác mình được tham gia vào."
Cho dù công việc rửa bát của cô chỉ là bỏ bát vào trong máy rửa bát, nhưng Nhan Thư lại cảm thấy đây là một bước rất cần thiết.
Đây là ý nghĩa thực sự của gia đình.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, hai người bật thiết bị trình chiếu lên, tìm một bộ phim cũ của Mỹ, ôm nhau ngồi trên sofa, thư thái xem phim.
Rạp chiếu phim ở nhà họ Hứa vốn ở dưới tầng hầm, Nhan Thư thích xem phim nhưng lười phải xuống dưới, Hứa Bùi bèn dành ra một góc trong phòng khách, cải tạo thành một rạp chiếu phim gia đình cỡ nhỏ.
Vào giờ nghỉ ngơi, hai người sẽ ngả mình trên chiếc sofa đôi ở đây một cách ăn ý, chọn một bộ phim hay, vừa phơi nắng vừa xem phim.
Đôi khi, Hứa Bùi còn rót một ly rượu vang đầy, vừa xem phim vừa lẳng lặng chờ đợi ráng đỏ của men say lan dần trên gò má cô, vẻ ngà say mơ màng chậm rãi lan tràn nơi đáy mắt của cô.
Điệu bộ khi cô ngà ngà say rất đáng yêu, cái đầu nhỏ khẽ lắc lư, đôi mắt sáng long lanh. Thi thoảng còn nổi hứng bắt anh rót cho cô thêm ly nữa.
Giống như lúc này.
Hứa Bùi đi xuống hầm rượu, lúc đi lên hai tay vẫn trống không.
Cái của anh là nhẫn nam, cùng một kiểu với nhẫn của cô nhưng mẫu mã đơn giản, thanh thoát hơn nhiều. Chiếc nhẫn màu bạc vòng quanh ngón vô danh thon dài của anh, Nhan Thư nhìn thấy thế, chẳng hiểu sao lại thấy vui vẻ.
Cô nghĩ một lát rồi nghiêng đầu nói: "Ý, không đúng à nha, sao anh lại tự tiện đeo trộm thế! Như vậy không công bằng! Mau tháo ra, để em đeo cho anh!"
Hứa Bùi nhìn sâu vào cô hai giây, sau đó quay đầu đi, nhếch miệng cười một cách sung sướng, "Được."
Anh tháo chiếc nhẫn ra đưa cho cô, nhìn cô từ từ đưa chiếc nhẫn vào ngón vô danh của anh bằng điệu bộ trang trọng và thành kính giống như mình.