Cách cánh cửa, Hứa Bùi đứng ở bên ngoài, chiếc khăn tắm xanh biển được vắt tùy tiện trên cánh tay, anh ngước mắt lên.
Trên mặt kính nửa trong nửa mờ, một bóng người quyến rũ phản chiếu trên đó.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm cái bóng đen xám kia, hai ba giây sau, anh gập ngón trỏ lại gõ lên kính hai cái.
Sau một loạt tiếng loạt xoạt, cửa phòng tắm hé ra một khe hở khoảng chừng ba tấc, ngay sau đó là một cánh tay trắng muốt thon nhỏ duỗi ra.
Hứa Bùi rũ mi, ánh mắt chững lại.
Trên cánh tay như ngó sen của cô gái trước mặt toàn nước là nước, da thịt đều đặn, cổ tay vừa nhỏ vừa trắng, ngón tay trắng nõn thon như búp hành, đầu ngón tay có giọt nước chực rơi, toát ra vẻ mong manh dễ vỡ.
Sau đó, cô cong ngón trỏ lại, giọng nói nũng nịu khiến người ta rạo rực lẫn trong làn hơi nước ướt át, quấn quýt bên tai anh: "Thầy Hứa, mau đưa cho em đi chứ."
Cằm Hứa Bùi hơi căng ra, yết hầu hơi chuyển động, trong cổ họng sinh ra cảm giác khô khốc khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm giây lát, ánh mắt đã tối đi rất nhiều, anh đè nén suy nghĩ muốn túm lấy nơi thon nhất trên cổ tay cô để làm này làm kia, chậm chạp duỗi tay đưa khăn tắm cho cô.
Vậy mà người bên trong lại hồn nhiên không hay biết, lúc cầm lấy khăn tắm, đầu ngón trỏ còn vô tình lướt qua lòng bàn tay anh, lòng bàn tay hơi ram ráp ngay tức khắc lây nhiễm cảm giác ngứa ran ẩm ướt khiến cõi lòng người ta xốn xang.
Ngón tay Hứa Bùi hơi co lại, trong mắt gió nổi mây vần, nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng hắt hơi khe khẽ.
"Hắt xì!"
Lý trí của anh quay lại, thấy cánh tay trần trụi của người nào đó vẫn chậm rì rì lượn lờ dưới mí mắt anh, anh nhíu mày, lên tiếng giục giã: "Nhanh tay lên chút nào."
Dường như ngón tay của người bên trong thoắt cứng đờ lại.
Anh không để ý quá nhiều, trực tiếp đẩy tay cô vào trong rồi đóng sập cửa lại.
Nhan Thư ngẩn ngơ nhìn cánh tay bị người đàn ông bên ngoài đẩy vào trong không chút nể nang, lại chầm chậm nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt.
"..."
Vậy là, cô quyến rũ thất bại rồi ư?
Nhan Thư nhìn cánh tay run run vì không thể tin nổi, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc cô đã làm sai ở bước nào.
Hứa Bùi đeo tai nghe bluetooth, bình thản nói mấy câu vào trong điện thoại, sau đó lại cúi xuống, viết một đống công thức chi chít trên giấy.
"Thầy Hứa, giúp em kéo khóa với, em không với tới..."
Chất giọng nũng nịu của cô lại vọng ra một lần nữa, đầu bút của anh chợt dừng lại, chấm đen từ ngòi bút lan ra trên giấy trắng.
Nhan Thư lẳng lặng nhìn Hứa Bùi, bày ra vẻ mặt không cảm xúc lượn về phòng ngủ của mình.
Mệt rồi, thôi dẹp đi!
Muốn ra sao thì ra!
- -
"Không phải chứ, như thế mà anh ấy vẫn không được?" Vưu Giai thốt lên kinh ngạc ở đầu bên kia.
"Đúng vậy." Nhan Thư thở dài, "Bây giờ tao đang hoài nghi nghiêm trọng, liệu có phải bộ não của anh ấy đánh đổi từ phương diện đó không."
Vưu Giai: "Chắc không phải thế đâu nhỉ? Không phải mày đã nói vóc dáng của anh ấy đẹp kinh khủng, còn hấp dẫn hơn cả Lam Tu Minh sao?"
Dường như anh đã ghé lại gần cô, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô: "Hửm?"
Nhan Thư: "..."
Cô chột dạ ho khan một cái, theo phản xạ đứng xa anh một chút, nào ngờ chỉ một thoáng không cẩn thận, vừa vặn giẫm phải chân anh, cả người chợt lảo đảo.
Ngay sau đó, cổ tay cô được bàn tay nóng ấm của người đàn ông túm chặt, tiện đà kéo cô ngồi lên đùi anh.
Giọng đàn ông trầm ấp, toát ra vẻ khàn khàn: "Đi đâu? Không phải em sợ tối sao."
Gò má Nhan Thư tự dưng nóng ran, cô nuốt nước miếng, "Ồ, phải á, điện thoại của anh đâu?"
Ngón tay ram ráp của anh khẽ chà xát vào cổ tay nhỏ nhắn của cô hai cái, "Hết pin rồi."
Nhan Thư vô thức đáp lại: "A..."
Rồi đột nhiên nhớ ra cô còn cầm điện thoại trong tay, cô nói ấp úng: "Điện thoại của em, điện thoại của em còn pin."
Vừa mới ấn mở khóa màn hình, môi của cô đã bị người đàn ông ngậm lấy.
Trong ánh sáng yếu ớt từ màn hình, anh trở mình, áp cô xuống dưới người mình. Bàn tay lớn men theo cổ tay bị anh đè trên giường, lướt lên trên từng chút một, chậm rãi rút chiếc điện thoại mỏng trong tay cô ra, ngón cái ấn vào nút bên hông.
Khi màn hình bị tắt đi, dường như anh đã bật cười khẽ khàng bên tai cô, "Điện thoại của em cũng hết pin rồi."
Anh ghé người xuống, chuyên tâm hôn đôi môi cô, sau đó men theo cần cổ thon dài của cô lướt một mạch xuống dưới.
Sau cùng, mùi vị và ấn ký của anh đã được giải phóng trên từng tấc da thịt non mềm của cô, khiến cô phiêu bềnh.
Nhan Thư cắn môi, đè nén cảm giác kích động muốn kêu thành tiếng, cô mơ màng nghĩ: Thầy Hứa như thế này thì có chỗ nào không được chứ, rõ ràng là được quá đi ấy.
Tối qua thể lực của Nhan Thư đã hao hụt quá độ, bây giờ nhìn thấy mấy món này, cô không nhịn được thèm nhỏ dãi.
Cô xúc sữa chua bỏ vào trong miệng, hỏi lại: "Đồ của em á?"
Hứa Bùi: "Có cần anh bóc ra giúp em không?"
"Ừm ừm." Nhan Thư vô thức gật đầu, nhưng cứ cảm thấy dường như có chỗ nào sai sai.
Khoảng hai giây sau, cô bất chợt nhớ ra gì đó, vội vàng lên giọng: "Không cần!"
Nhưng, đã quá muộn rồi.
Hứa Bùi chậm rãi liếc mắt qua mấy món đồ trong chiếc hộp anh vừa mở ra, thuốc bổ thận, viên địa hoàng lục vị, trà tráng dương bổ tinh...
Giọng anh hơi trầm xuống, mang theo vẻ không thể tin nổi: "Đây là gì thế?"
Miệng Nhan Thư nhanh hơn não, "Thuốc bổ thận."
Hứa Bùi: "..."
Anh nhìn đăm đăm vào cô, sắc mặt hơi u ám, mãi một lúc sau anh mới sầm mặt, giọng nói toát ra chút khí lạnh: "Xem ra cô Hứa không hài lòng với màn thể hiện tối qua của anh lắm thì phải."
Nhan Thư nhớ đến biểu hiện vào tối qua của anh, vội vàng trả lời thật lòng: "Em không có, em quá là thỏa mãn ấy chứ."
Thật mà!
Cô thỏa mãn đến độ eo sắp gẫy đến nơi rồi!
Song, người đàn ông không định nghe cô giải thích, trực tiếp gọi điện cho thím Lý, cất giọng lãnh đạm: "Thím Lý, hôm nay thím không cần qua đây đâu."
Nhan Thư ngồi xa nên không nghe rõ thím Lý bên đầu kia đã nói những gì, chỉ thấy người đàn ông mấp máy môi: "Không cần thiết."
Sau đó Hứa Bùi nhấc chân, từng bước đến gần cô. Anh thong thả cởi bao tay ra, ngón trỏ và ngón cái cùng ấn vào dây đồng hồ bằng thép, "tạch"-- đồng hồ được cởi ra rồi quăng lên bàn.
Ánh mắt anh khóa chặt lấy khuôn mặt của cô, chậm rãi nói với đầu dây bên kia: "Hôm nay cháu hầu hạ cô ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT