"Anh có tin không, em có thể đỗ phỏng vấn lại là vì em có thể lực tốt đấy!" Nhan Thư ngồi nghiêng trên ghế phụ, tám nhảm với Hứa Bùi: "Trước đây cô giáo em nói với bọn em gì nhở, ăn nhiều hơn hai bát cơm sẽ có ích cho công việc sau này, em còn tưởng cô ấy nói đùa, ai ngờ lại là thật! Phóng viên tin tức quá khổ sở mà!"
Hứa Bùi không nói gì, vẫn bình tĩnh chuyên tâm nhìn về phía trước, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm nào, không thể nhìn ra được cảm xúc.
Làm khó cho cái đầu chẳng khác não cá vàng của Vưu Giai lại nhớ được chuyện xa lắc xa lơ như thế.
Nhưng chuyện này, hình như cũng không thể hoàn toàn trách Vưu Giai.
Ai bảo cô nghe câu này xong, lập tức luống cuống tay chân cúp điện thoại cơ chứ...
Ý định ban đầu của cô là không muốn khiến Hứa Bùi hiểu lầm, nhưng giờ nghĩ lại, cô lại thấy vốn dĩ mình thẳng thắn vô tư, vậy mà cô lại tắt phăng điện thoại, thế chẳng phải chứng tỏ cô chột dạ sao?
Nhan Thư hoàn toàn phục mình luôn rồi.
Hay là, tìm cơ hội giải thích một chút nhỉ?
Cô đang tập trung nghĩ ngợi, lại nghe thấy Hứa Bùi đáp lại cô một câu: "Thế à? Vậy lần sau nhớ, phải ăn thêm hai bát cơm nhé."
Giọng người đàn ông không nhanh không chậm, ngữ điệu vẫn giống như lúc trước, không nghe ra bất cứ vẻ khác thường nào.
Nhan Thư: "..."
Được thôi, là cô lo nghĩ nhiều rồi.
Nhìn Thầy Hứa có vẻ không giống người sẽ bận tâm về mấy chuyện vặt vãnh tầm thường này.
Nếu đã như vậy, Nhan Thư cũng không băn khoăn xoắn xuýt nữa, hớn hở nói với anh: "Không muốn đâu, em làm gì ăn nhiều như thế được."
Hứa Bùi thoáng liếc qua cổ tay trắng ngần mảnh khảnh của cô, "Em gầy quá, đi lấy tin là công việc thể lực, không ăn nhiều thì cơ thể không chịu đựng được."
"Có thể đổi sang cái khác không?" Cô nhíu mày nhăn nhó, "Em chẳng thích ăn cơm chút nào."
Hứa Bùi gọi video cho người phụ trách bên phía Ngọ Quang, xác định thời gian gặp mặt vào lần sau. Sau khi cúp điện thoại, anh nghe thấy tiếng ồn ào của cánh Quan Văn Cường vọng vào từ bên ngoài.
"Nhan Thư, hôm nay trang điểm xinh như này, định đi hẹn hò với anh Bùi hả?"
"Còn phải nói, tối nay là Đêm bình an, nhất định là muốn trải qua thế giới hai người đó mà!"
"..."
Ngón tay đang gõ máy tính của Hứa Bùi hơi khựng lại, anh ngước mắt lên, nhìn vào quyển lịch đặt bên phải trên bàn.
Ngày 24 tháng 12.
Ngày 24.
Anh hạ mắt, nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên quyển lịch, không nhìn rõ vẻ mặt.
Quan Văn Cường hớn hở chạy vào văn phòng, đá mắt ra hiệu với Hứa Bùi, "Anh Bùi, hôm nay có lịch gì không? Có phải tan làm trước giờ không? Để em đi thông báo với mọi người nhé?"
Trong tiếng gõ bàn phím lạch cạch, lẫn với giọng nói hờ hững của Hứa Bùi: "Tan ca như thường."
Quan Văn Cường đơ người, lập tức la toáng lên: "Không phải chứ anh Bùi, Nhan Thư người ta đã trang điểm xinh đẹp qua đây hẹn hò với anh rồi kìa, anh không hiểu lãng mạn là gì như thế sao?"
Quan Văn Cường vừa nói, còn chỉ về phía Nhan Thư đang đứng ngoài phòng làm việc.
Hứa Bùi nhìn theo ánh mắt của Quan Văn Cường.
Quả nhiên.
Cô gái ở bên ngoài mặc áo len màu gạo cùng chân váy cùng màu, tà váy lay động theo bước chân, để lộ một đoạn bắp chân thon thả, trắng như ngọc, một chiếc áo dáng dài màu xanh khói vắt trên cánh tay.
Tóc đen môi đỏ, sự xinh đẹp toát ra trong từng cử chỉ.
Quan Văn Cường cười hì hì, nói: "Anh Bùi, giờ anh còn định làm việc sao? Thế thì không phải người rồi!"
Quan Văn Cường ấm ức "Vâng" một tiếng, xoay người đi được hai bước lại không nhịn được lẩm bẩm: "Hầy, tội cho Nhan Thư quá, gả cho một thánh cuồng công việc như này, ngay cả hẹn họ cũng không... ý, có khi nào không phải hẹn hò cùng anh Bùi không nhỉ?"
Lẩm bẩm xong, đã nghe thấy một giọng nói lạnh tanh vang lên sau lưng: "Quan Văn Cường..."
Quay đầu lại lập tức nhìn thấy anh Bùi của mình đang mỉm cười, nhìn anh ta chằm chằm: "Bên phía Ninh Hợp gửi hợp đồng mới đến rồi, hai ngày nay phiền cậu tăng ca nhé, ngày kia phải nộp số liệu rồi."
- -
Lúc Nhan Thư đi vào, vừa vặn nghe thấy tiếng van nài ai oán của Quan Văn Cường, cô hơi thắc mắc: "Đàn anh Quan bị sao vậy?"
Hứa Bùi lên tiếng, thở ra một làn khói trắng, giọng nói rất trầm: "Em ở đâu?"
Cô gái đầu bên kia điện thoại cất giọng trong veo: "Anh đoán xem?"
"Sân bay?"
"Sai." Dường như cô đã bật cười, "Em ở sau lưng anh."
Cơ thể Hứa Bùi chợt cứng đờ, anh xoay người lại.
Sau lưng là con đường nhựa nhỏ thẳng tắp, hai hàng cây hòe ngay ngắn như hàng binh sĩ, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Anh cầm điện thoại, nhanh mắt ngó dáo dác xung quanh mấy vòng, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai hết.
"Chưa nhìn thấy em."
"Em nói em ở ngay sau lưng anh mà."
Ngay sau đó, bả vai anh bị ai đó đập nhẹ một cái, anh quay phắt đầu lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rạng rỡ lập tức rơi vào trong đáy mắt.
Anh cất lời, chất giọng được khoác lên vỏ bọc nguy hiểm của màn đêm, trở nên vừa trầm vừa khàn: "Nếu anh muốn vui hơn nữa thì sao? Hửm?"