Kết quả lại thấy anh ta không chịu từ bỏ, nói oang oang: "Anh Bùi, hay là em nhường cơ hội này cho anh nhé!"
Nói đoạn, anh ta định cởi dây an toàn ra, nhảy xuống dưới.
Hứa Bùi: "..."
Anh vẫn bình tĩnh duỗi tay ra, gõ hai cái vào bàn làm việc của nhân viên phụ trách, "Xin chào."
Thấy nhân viên nọ nhìn qua, Hứa Bùi hạ giọng xuống nói với vẻ lo lắng: "Cái cậu cao to mặc quần bơi đỏ kia, có phải hành động của cậu ta hơi nguy hiểm không?"
Nhân viên phụ trách vừa mới nhìn thấy, lập tức bác loa, cất cao giọng nói: "Tất cả ngồi yên tại chỗ, không được đi lại lung tung, nhất là không được gỡ dây an toàn, tôi đang nói cậu đấy!"
Quan Văn Cường bị khiển trách, ngượng chín mặt giải thích: "Anh Bùi, thật sự không phải em không nhường chỗ cho anh, là chú ấy không cho em ra."
Hứa Bùi mỉm cười, nói bằng khẩu hình với anh ta, "Không sao."
Nhân viên phụ trách tiến lên kiểm tra lại một lượt, cuối cùng mới nhấn chuông báo hiệu.
Hứa Bùi vẫn đứng yên tại chỗ, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, chờ đợi đám "bóng đèn" chướng mắt kia cùng bay lên với du thuyền.
Đột nhiên, một tiếng "A —" vang lên.
Bên trên có một nam sinh bịt miệng, giơ một tay lên: "Không được, tôi bị choáng, không ngồi được nữa."
Nhân viên bên kia đỡ cậu ta xuống, nhân viên bên này chỉ vào Nhan Thư đang xếp đầu hàng, nói: "Còn trống một chỗ, đến lượt cháu rồi đấy cô gái."
Cô lại ngoảnh đầu nhìn vè phía bóng dáng cao lớn thẳng tắp như cây bạch dương trong đám đông. Người ấy không quay đầu lại, vẫn ngược dòng người, đi ra bên ngoài.
Bước chân chậm rãi, càng lúc càng rời xa cô.
Trong mắt cô, anh giơ tay lên, ấn lên bụng.
Con tim của Nhan Thư chợt thắt lại, cô nhấc chân chạy về phía cửa ra vào.
Đây nào có phải cây bạch dương, rõ ràng là một đóa hoa yếu ớt thì có.
Điền Tư Điềm hò lên ở phía sau, "Nhan Nhan, bạn không chơi nữa à?"
Nhan Thư gật đầu, chỉ vào tờ quảng cáo trong tay, "Trong này viết đây là thử thách hai người, nếu vượt qua thử thách thì có thể nhận được phần thưởng đó!"
Cô chỉ tay vào chuỗi vòng cổ hình mặt cười, bên trên khảm một hàng đá Zircon li ti.
Từ nhỏ Nhan Thư đã mê những thứ lấp lánh, sặc sỡ. Dù trong nhà cô không thiếu trang sức cao cấp, nhưng khi nhìn thấy phần thưởng trên tờ quảng cáo này, cô đã không thể dời mắt được nữa.
Cô nhìn Hứa Bùi, "Anh có chơi trò này không? Nếu không chơi thì em sẽ đợi Điền Tư Điềm chơi vậy."
Hứa Bùi không nói gì mà đi thẳng về phía quầy nhân viên.
Thấy cô không đi theo, anh ngoảnh đầu lại nói: "Anh đau dạ dày, cũng chẳng chơi được trò gì khác, đi thôi."
Một người nhân viên ngáp ngủ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy hai người là thấy buồn cười: "Ô kìa, hai người đến đây trú đông sao?"
Đúng lúc đó có một cặp đôi đi ngang qua, hai người nọ lén liếc qua chỗ này rồi mím môi cười trộm.
Nhan Thư nhìn bộ đồ bơi dài tay dài chân của Hứa Bùi, lại nhìn xuống bộ của mình, lẳng lặng che mặt, "Tại anh hết, chọn cho em bộ đồ bơi xấu như này!"
Cô nghĩ, hai người đều có trách nhiệm trong vấn đề này, đúng là không tiện truy cứu trách nhiệm, vì thế cô đành vội vàng che mặt đi ngay vào bên trong.
Nhân viên ngăn cô lại, "Ấy khoan, đóng dấu đã."
Hứa Bùi vốn đang đi vào bên trong với Nhan Thư, nghe thấy thế bèn quay đầu lại hỏi: "Dấu gì cơ?"
Nhân viên lấy một con dấu hình hoạt hình ra, "Cái này, ký hiệu tham gia thử thách."
Hứa Bùi cảnh giác, "Đóng ở đâu vậy?"
"Trên tay."
Hứa Bùi liếc qua cánh tay mình, lại nhíu mày nhìn con dấu, trên khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ kháng cự, "Không đóng có được không ạ?"
Nhân viên nọ nghĩ ngợi, "Được thôi, không đóng cũng được, dù sao trò này cũng chẳng có mấy người chơi."
Hứa Bùi gật đầu, đang định nhấc bước thì lại nghe ai đó nói: "Tất nhiên phải đóng dấu rồi! Đây là dấu hình cá nhỏ nè, đáng yêu vậy cơ mà!"
Đóng dấu xong, Nhan Thư hí hửng huơ tay, chú cả nhỏ màu đỏ mới toanh trên cổ tay cô cũng nhảy nhót theo động tác của cô.
Nhân viên mở cửa cho họ, nhìn cặp trai xinh gái đẹp đi vào lối vào trò chơi, người nọ lại ngáp một cái, định đánh một giấc nữa.
Sau đó, ông ta thấy cậu chàng cao cao vừa đi vào lối vào lại quay trở lại, mặt mày vô cảm duỗi tay ra trước mặt ông, "Cháu cũng muốn một cái."
Nhân viên nọ hỏi trong vô thức: "Muốn cái gì?"
Cậu chàng mặt lạnh im im một lúc mới nói: "Đóng dấu."
Nhân viên: "..."
Chẳng phải vừa nãy cậu nói không đóng sao?
Nhân viên: "Không đóng có được không?"
Cậu chàng mặt lạnh: "Có thể đóng không ạ?"
"?" Nhân viên nọ xua xua tay, "Đồng nghiệp mượn con dấu kia rồi, cậu chèo thuyền về rồi đóng sau."
- -
Trên không trung ở khu công viên trên nước vọng lại từng đợt tiếng hú hét vui vẻ, trước cổng vào của mỗi trò chơi đều cực kỳ đông khách, xếp thành hàng dài hoặc hàng ngắn.
Chỉ có nơi tận cùng bên trái của khu công viên, một hồ nước nhân tạo rộng bao la vẫn chưa được khai thác hoàn toàn, lạnh tanh lạnh ngắt, vắng như chùa bà đanh.
Cả mặt hồ yên ả không một gợn sóng, chỉ có một con thuyền hình hoạt hình lặng trôi giữa hồ.
Nhan Thư ngồi trên thuyền, nhìn Hứa Bùi thư thái giở sách phía đối diện, cất giọng khó tin: "Anh ra ngoài chơi mà còn mang cả sách theo ư?"
Nhan Thư thở dài não nề, "Hàii, bây giờ em hối hận quá, nếu biết đây là loại thử thách nhàm chán thì em nhất định sẽ không tham gia."
"Thế à." Hứa Bùi chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: "Bây giờ anh lại thấy không tồi."
Nhan Thư sửng sốt, "Anh bảo cái loại thử thách ngồi ngẩn trên hồ tròn hai tiếng là xem như vượt qua này không tồi á?"
Hứa Bùi khẽ "ừ" một tiếng, lấy một chiếc máy tính bảng trong balo bên cạnh, đưa cho cô.
Nhan Thư nhận lấy, đây không phải giao diện trò chơi Toán học của cô sao!
Giống như đang chứng thực suy đoán của cô, Hứa Bùi chậm rãi lên tiếng đúng lúc: "Ít ra em có thể làm được hai đề Toán, có thể chơi đến ván năm mươi."
Nhan Thư: "..."
Nơi cô đến có phải công viên nước không vậy?
Thà ở nhà ngủ còn hơn!
Ít ra ở nhà còn lướt video, làm biếng được chút đỉnh, còn ở đây thì...
Quan Văn Cường cầm lấy xem, "Bảo sao hai người đã đi đằng nào, sao lại chơi mãi chơi mãi rồi mất hút, hóa ra là đi tham gia thử thách à! Ế, cây bút máy này được nè, chắc anh Bùi sẽ thích cho xem."
Nhan Thư: "Gì cơ?"
Nhan Thư ghé lại gần, Quan Văn Cường chỉ vào cây bút máy kiểu thường của nhãn hiệu ít người dùng, giá cả không quá đắt nhưng có một bộ phận người yêu thích cố định.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình như đang nghĩ gì đó, bên tai vang lên giọng nói giục giã của nhân viên: "Ai phải nhận thưởng thì nhanh chân lên, sắp đến giờ tan ca rồi đấy."
Quan Văn Cường: "Còn ngẩn ra đấy làm gì, mau đi đi kìa."
Lúc này Nhan Thư mới phản ứng lại, xoay người đi đến khu nhận thưởng.
Nhân viên ở khu phát phần thưởng là một cô gái ôn hòa, thấy Nhan Thư đi vào, cô ấy cười nói: "Em gái xinh, em muốn lấy vòng cổ hình mặt cười đúng không?"
Người bên cạnh cô ấy tiếp lời: "Vòng cổ này được này, hôm qua có một mỹ nữ đã ở trên hồ mấy tiếng chỉ vì nó đấy."
"Phụt, ban tổ chức hố người đây mà, sao lại nghĩ ra loại thử thách nhàm chán như vậy."
Hai người nọ buôn chuyện với nhau, trực tiếp lấy vòng cổ từ trong tủ ra như thể đã mặc định Nhan Thư sẽ chọn nó vậy.
Bây giờ Nhan Thư lại nhìn không thể dời mắt.
Không biết có phải là vì ánh đèn trong tủ hay không, cô thấy vòng cổ thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.
Cô nhân viên ướm lên người cô, "Ôi gái ơi, cái này cũng tôn da em ghê, nhìn đẹp lắm."
Nhan Thư vốn là một người dễ mềm lòng, cô nhân viên càng nói cô càng thấy rung động.
Đúng lúc đó điện thoại của Hứa Bùi đổ chuông, anh giơ tay đặt điện thoại bên tai.
Trong lúc sơ ý, hai chú cá chạm khẽ vào nhau, như một cú chạm đuôi rồi bơi xa.
Nhan Thư càng thấy nóng hơn!
Cô đang phẩy tay thật nhanh thì nghe thấy một giọng nói đầy kích động vọng ra từ trong điện thoại của anh chàng bên cạnh: "Con trai, con đang ở đâu! Mau đưa con dâu mẹ về nhà ngay!"