Trans: Cola

Mười giờ sáng.

Các hạng mục trò chơi bắt đầu mở cửa.

Mấy cô gái trong câu lạc bộ Báo chí cùng nhau chơi mấy trò chơi như cầu trượt thẳng đứng, cầu trượt hình loa...

Chơi đến tầm một giờ chiều, mọi người chuẩn bị cùng đi chơi trò được mệnh danh là trò chơi kích thích nhất thành phố Lan, phi thuyền xoắn ốc.

Trò chơi này tương tự như trò xe trượt cầu nước, có thể chứa bốn mươi người cùng một lúc. Cả đám đã hẹn sẵn thời gian, vui vẻ cười đùa xếp vào hàng.

Đến lượt đám người họ chơi, vừa vặn có thể ngồi cùng một hàng trên phi thuyền.

Mọi người ồ lên, hào hứng đi vào đường lên tàu, tìm chỗ ngồi xuống.

Nhan Thư đi phía sau Điền Tư Điềm, đang định kiểm vé thì phí sau vang lên tiếng “hự” khe khẽ quen thuộc.

Cô lập tức dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Anh sao thế?"

Hứa Bùi khẽ ấn tay lên bụng, rồi lại nhanh chóng buông ra, "Không sao."

Nhan Thư lướt mắt xuống nhìn, nhíu mày, "Dạ dày lại đau sao?"

Sợ đứng chắn đường gây ảnh hưởng đến người khác, Nhan Thư kéo anh sang một bên, một cặp ở phía sau vội vàng vượt qua hai người, giành được hai ghế cuối cùng của chuyến xe này.

Quan Văn Cường vươn cổ nhìn về phía hai người, "Anh Bùi, Nhan Thư, sao hai người không ngồi vào chỗ?"

Nhan Thư đang định đáp lại, đã thấy Hứa Bùi điềm đạm cười nói: "Mọi người chơi trước đi, chúng tôi đợi lượt sau."

Nhan Thư khẽ nói: "Anh còn muốn chơi lượt sau à? Dạ dày hết đau rồi sao?"

"Ừ." Hứa Bùi cười, "Tạm thời không thấy đau nữa."

"A, thế chẳng phải hai người phải đợi thêm một lượt nữa sao?" Quan Văn Cường cảm thấy hơi ngại, nhanh chóng tỏ ra ga lăng đề nghị: "Hay là Nhan Thư chơi trước đi, anh đợi lượt sau cùng anh Bùi cho."

Nhan Thư vội vàng xua tay, "Không cần đâu ạ, chỉ đợi có mấy phút thôi mà."

Nói hết nước hết cái mới ngăn được Quan Văn Cường đang định sắm vai "Khổng Dung nhường lê"*.

*Một điển cố Trung Quốc, giáo dục trẻ nhỏ phải biết thứ tự trước sau.

Kết quả lại thấy anh ta không chịu từ bỏ, nói oang oang: "Anh Bùi, hay là em nhường cơ hội này cho anh nhé!"

Nói đoạn, anh ta định cởi dây an toàn ra, nhảy xuống dưới.

Hứa Bùi: "..."

Anh vẫn bình tĩnh duỗi tay ra, gõ hai cái vào bàn làm việc của nhân viên phụ trách, "Xin chào."

Thấy nhân viên nọ nhìn qua, Hứa Bùi hạ giọng xuống nói với vẻ lo lắng: "Cái cậu cao to mặc quần bơi đỏ kia, có phải hành động của cậu ta hơi nguy hiểm không?"

Nhân viên phụ trách vừa mới nhìn thấy, lập tức bác loa, cất cao giọng nói: "Tất cả ngồi yên tại chỗ, không được đi lại lung tung, nhất là không được gỡ dây an toàn, tôi đang nói cậu đấy!"

Quan Văn Cường bị khiển trách, ngượng chín mặt giải thích: "Anh Bùi, thật sự không phải em không nhường chỗ cho anh, là chú ấy không cho em ra."

Hứa Bùi mỉm cười, nói bằng khẩu hình với anh ta, "Không sao."

Nhân viên phụ trách tiến lên kiểm tra lại một lượt, cuối cùng mới nhấn chuông báo hiệu.

Hứa Bùi vẫn đứng yên tại chỗ, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, chờ đợi đám "bóng đèn" chướng mắt kia cùng bay lên với du thuyền.

Đột nhiên, một tiếng "A —" vang lên.

Bên trên có một nam sinh bịt miệng, giơ một tay lên: "Không được, tôi bị choáng, không ngồi được nữa."

Nhân viên bên kia đỡ cậu ta xuống, nhân viên bên này chỉ vào Nhan Thư đang xếp đầu hàng, nói: "Còn trống một chỗ, đến lượt cháu rồi đấy cô gái."

Nụ cười Hứa Bùi lập tức hóa đá trên khóe môi, "..."

-

Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy vào trong mấy bước.

Đợi đến khi cô sực tỉnh quay đầu lại, bóng dáng Hứa Bùi đã biến mất tăm.

Cô nhón chân đứng trong đường vào, nhìn vào trong đám người, mới nhìn một cái đã thấy bóng lưng cao gầy kia.

... Bộ đồ bơi trên người anh quá nổi bật.

Anh đưa lưng về phía cô, đi về hướng ngược lại trong dòng người.

Mái tóc đen ẩm ướt, sống lưng thẳng tắp, tựa như một thân cây bạch dương vươn mình thẳng tắp.

Nhan Thư nhấc bước định quay lại, bên tai vang lên giọng của Điền Tư Điềm: "Nhan Nhan, đứng đực ở đó làm gì, mau lên đi."

Cô nhìn qua chỗ họ.

Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu đang vẫy tay với cô.

Cô lại ngoảnh đầu nhìn vè phía bóng dáng cao lớn thẳng tắp như cây bạch dương trong đám đông. Người ấy không quay đầu lại, vẫn ngược dòng người, đi ra bên ngoài.

Bước chân chậm rãi, càng lúc càng rời xa cô.

Trong mắt cô, anh giơ tay lên, ấn lên bụng.

Con tim của Nhan Thư chợt thắt lại, cô nhấc chân chạy về phía cửa ra vào.

Đây nào có phải cây bạch dương, rõ ràng là một đóa hoa yếu ớt thì có.

Điền Tư Điềm hò lên ở phía sau, "Nhan Nhan, bạn không chơi nữa à?"

Cửa lớn mở toang, "sứ giả hộ hoa" Nhan Thư chạy ra thật nhanh, quay đầu tìm đại một lí do: "Mình, tự dưng mình thấy hơi sợ độ cao!"

- -

Hứa Bùi xoay người lại, gạt đám đông đi ra ngoài.

Anh nhác thấy cô gái ấy đứng ở lối vào, nhón chân nhìn về phía anh.

Anh cụp mắt cân nhắc giây lát, tìm góc chuẩn, giơ tay ấn lên bụng mình.

Mấy phút sau, vai trái của anh bị người phía sau vỗ nhẹ một cái.

Anh dừng chân, cố dằn khóe môi hơi nhếch lên xuống, quay đầu lại.

"Ôi ngại quá." Nam sinh ở phía sau bất cẩn đụng phải anh, cười ngựng ngùng xin lỗi anh.

Ánh mắt Hứa Bùi thoáng lướt qua đám đông, bình thản gật đầu tỏ vẻ không có gì.

Một lúc sau, bả vai của anh lại bị người ta vỗ một cái.

Người Hứa Bùi hơi khựng lại, những ngón tay buông thõng bên mình hơi siết lại.

Lần này mất khoảng hai giây, anh mới từ từ xoay người lại.

Ở khoảng cách chừng một mét, cô gái đang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức rơi vào trong đáy mắt của anh.

Hứa Bùi thả lỏng ngón tay.

Anh ngước mắt nhìn phi thuyền phía xa xa đang cất cánh, lạnh nhạt hỏi: "Sao em lại xuống đây?"

Nhan Thư nói bừa một câu: "Ừm thì, em hơi buồn nôn."

Hứa Bùi: "Buồn nôn?"

Nhan Thư gật đầu, bỗng dưng lại cảm thấy sai sai.

Vừa rồi cô đã nói gì với Điền Tư Điềm ấy nhỉ?

Cô ngẫm lại một lát, nhanh chóng chữa lời: "À không, là sợ độ cao."

Hứa Bùi nhìn chăm chú vào mắt cô.

Hồi lâu, anh khẽ bật cười, "Sợ độ cao à?"

Nhan Thư "đúng đúng", nghĩ gì đó lại nói: "À mà, trước đây em bảo anh mang thuốc bên mình, có phải anh không mang không?"

Hứa Bùi "ừ" một cách nhẹ tênh.

Ngay tức khắc, anh lại thấy cô mở túi chống nước cho điện thoại, lấy một gói thuốc dùng một lần, lấy một viên thuốc ra, đặt trong lòng bàn tay.

Cô đắc ý nhướng mày nói: "May mà em đã chuẩn bị từ sớm rồi."

Viên thuốc trắng tinh yên lặng nằm trong lòng bàn tay mềm mại của cô.

Hứa Bùi cúi xuống, nhìn chằm chằm mấy giây.

Rồi ngước mắt lên, hỏi: "Em cố tình mang cho anh ư?"

Nhan Thư vô thức cãi lại: "Không phải cố tình, em chỉ sợ anh quên thôi."

Hứa Bùi duỗi tay nhón viên thuốc nhỏ, bỏ ngay vào trong miệng.

Nhan Thư tròn xoe mắt, "Anh cứ nuốt như thế thôi à? Không sợ đắng ư?"

Đầu lưỡi Hứa Bùi cuộn lấy viên thuốc, "Không đắng."

Tiếng chuông báo hiệu của trò chơi vang lên.

Chiếc phi thuyền chở mấy chục người vẽ nên một dải cầu vồng giữa trời, tiếng hò hét liên tiếp không ngớt.

Trong dòng người đông đúc, tiếng cười vang dội, anh nhìn sâu vào mắt cô.

"Ngọt mà."

- -

Hứa Bùi nhìn chiếc thuyền nhỏ lênh đênh, có vẻ ế khách, nhíu mày: "Em bảo, giờ chúng ta ngồi cái này u?"

Nhan Thư gật đầu, chỉ vào tờ quảng cáo trong tay, "Trong này viết đây là thử thách hai người, nếu vượt qua thử thách thì có thể nhận được phần thưởng đó!"

Cô chỉ tay vào chuỗi vòng cổ hình mặt cười, bên trên khảm một hàng đá Zircon li ti.

Từ nhỏ Nhan Thư đã mê những thứ lấp lánh, sặc sỡ. Dù trong nhà cô không thiếu trang sức cao cấp, nhưng khi nhìn thấy phần thưởng trên tờ quảng cáo này, cô đã không thể dời mắt được nữa.

Cô nhìn Hứa Bùi, "Anh có chơi trò này không? Nếu không chơi thì em sẽ đợi Điền Tư Điềm chơi vậy."

Hứa Bùi không nói gì mà đi thẳng về phía quầy nhân viên.

Thấy cô không đi theo, anh ngoảnh đầu lại nói: "Anh đau dạ dày, cũng chẳng chơi được trò gì khác, đi thôi."

Một người nhân viên ngáp ngủ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy hai người là thấy buồn cười: "Ô kìa, hai người đến đây trú đông sao?"

Đúng lúc đó có một cặp đôi đi ngang qua, hai người nọ lén liếc qua chỗ này rồi mím môi cười trộm.

Nhan Thư nhìn bộ đồ bơi dài tay dài chân của Hứa Bùi, lại nhìn xuống bộ của mình, lẳng lặng che mặt, "Tại anh hết, chọn cho em bộ đồ bơi xấu như này!"

Hứa Bùi thản nhiên đáp trả: "Bộ em chọn cũng có đẹp chỗ nào đâu."

Nhan Thư: "..."

Cô nghĩ, hai người đều có trách nhiệm trong vấn đề này, đúng là không tiện truy cứu trách nhiệm, vì thế cô đành vội vàng che mặt đi ngay vào bên trong.

Nhân viên ngăn cô lại, "Ấy khoan, đóng dấu đã."

Hứa Bùi vốn đang đi vào bên trong với Nhan Thư, nghe thấy thế bèn quay đầu lại hỏi: "Dấu gì cơ?"

Nhân viên lấy một con dấu hình hoạt hình ra, "Cái này, ký hiệu tham gia thử thách."

Hứa Bùi cảnh giác, "Đóng ở đâu vậy?"

"Trên tay."

Hứa Bùi liếc qua cánh tay mình, lại nhíu mày nhìn con dấu, trên khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ kháng cự, "Không đóng có được không ạ?"

Nhân viên nọ nghĩ ngợi, "Được thôi, không đóng cũng được, dù sao trò này cũng chẳng có mấy người chơi."

Hứa Bùi gật đầu, đang định nhấc bước thì lại nghe ai đó nói: "Tất nhiên phải đóng dấu rồi! Đây là dấu hình cá nhỏ nè, đáng yêu vậy cơ mà!"

Nhan Thư xắn tay áo lên, "Cháu muốn cháu muốn, phiền chú đóng mạnh một chút."

"Được!"

Đóng dấu xong, Nhan Thư hí hửng huơ tay, chú cả nhỏ màu đỏ mới toanh trên cổ tay cô cũng nhảy nhót theo động tác của cô.

Nhân viên mở cửa cho họ, nhìn cặp trai xinh gái đẹp đi vào lối vào trò chơi, người nọ lại ngáp một cái, định đánh một giấc nữa.

Sau đó, ông ta thấy cậu chàng cao cao vừa đi vào lối vào lại quay trở lại, mặt mày vô cảm duỗi tay ra trước mặt ông, "Cháu cũng muốn một cái."

Nhân viên nọ hỏi trong vô thức: "Muốn cái gì?"

Cậu chàng mặt lạnh im im một lúc mới nói: "Đóng dấu."

Nhân viên: "..."

Chẳng phải vừa nãy cậu nói không đóng sao?

Nhân viên: "Không đóng có được không?"

Cậu chàng mặt lạnh: "Có thể đóng không ạ?"

"?" Nhân viên nọ xua xua tay, "Đồng nghiệp mượn con dấu kia rồi, cậu chèo thuyền về rồi đóng sau."

- -

Trên không trung ở khu công viên trên nước vọng lại từng đợt tiếng hú hét vui vẻ, trước cổng vào của mỗi trò chơi đều cực kỳ đông khách, xếp thành hàng dài hoặc hàng ngắn.

Chỉ có nơi tận cùng bên trái của khu công viên, một hồ nước nhân tạo rộng bao la vẫn chưa được khai thác hoàn toàn, lạnh tanh lạnh ngắt, vắng như chùa bà đanh.

Cả mặt hồ yên ả không một gợn sóng, chỉ có một con thuyền hình hoạt hình lặng trôi giữa hồ.

Nhan Thư ngồi trên thuyền, nhìn Hứa Bùi thư thái giở sách phía đối diện, cất giọng khó tin: "Anh ra ngoài chơi mà còn mang cả sách theo ư?"

Hứa Bùi tựa vào đuôi thuyền, khẽ nhếch mày lên mà chẳng ư hử lấy một tiếng.

Nhan Thư thở dài não nề, "Hàii, bây giờ em hối hận quá, nếu biết đây là loại thử thách nhàm chán thì em nhất định sẽ không tham gia."

"Thế à." Hứa Bùi chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: "Bây giờ anh lại thấy không tồi."

Nhan Thư sửng sốt, "Anh bảo cái loại thử thách ngồi ngẩn trên hồ tròn hai tiếng là xem như vượt qua này không tồi á?"

Hứa Bùi khẽ "ừ" một tiếng, lấy một chiếc máy tính bảng trong balo bên cạnh, đưa cho cô.

Nhan Thư nhận lấy, đây không phải giao diện trò chơi Toán học của cô sao!

Giống như đang chứng thực suy đoán của cô, Hứa Bùi chậm rãi lên tiếng đúng lúc: "Ít ra em có thể làm được hai đề Toán, có thể chơi đến ván năm mươi."

Nhan Thư: "..."

Nơi cô đến có phải công viên nước không vậy?

Thà ở nhà ngủ còn hơn!

Ít ra ở nhà còn lướt video, làm biếng được chút đỉnh, còn ở đây thì...

Cô nhìn sườn mặt lạnh nhạt một cách quá đáng của thầy Hứa, chấp nhận số phận cúi đầu xuống, oán giận chọc chọc vào màn hình.

Mặc dù vừa nghĩ đến chuyện làm đề Nhan Thư đã thấy không cam tâm tình nguyện, nhưng thời gian này trải qua sự kèm cặp của thầy Hứa, cô đã tiến bộ rất nhanh, mấy đề bài này đã không còn khó hiểu như trước đây nữa.

Cô chơi một lúc, ấy vậy mà càng chơi càng mê mẩn.

Vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, thế mà cô đã giải ra được mấy đề sudoku, ván bốn mươi chín cũng qua được.

Nhan Thư chạm vào màn hình hai ba cái, ngẩng đầu nhìn Hứa Bùi bằng ánh mắt đắc ý, "Thầy Hứa, em đã chơi đến ván năm mươi rồi, sắp sửa hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy."

Hứa Bùi cười, "Giỏi vậy cơ à?"

"Lại chẳng không." Nói xong, Nhan Thư chạm hai cái cuối cùng vào màn hình, chú cá nhỏ đã chui tọt vào trong sọt của cô bé.

Cô vừa cầm máy tính bảng vừa siết chặt nắm tay, vui vẻ nhoẻn miệng cười, "Thành công rồi!"

Đúng lúc đó, màn hình bỗng nhiên tối thui.

Nhan Thư giật mình, đang định hỏi Hứa Bùi thì nó lại thình lình lóe sáng.

Nhan Thư cầm chặt máy tính.

Những dải màu sặc sỡ nở rộ trong tay cô.

Trong màn pháo hoa bung tỏa khắp trời, cô bé trong trò chơi xuất hiện trên màn hình, trên đầu có một khung thoại đáng yêu:

[Chúc mừng chủ nhân, bạn đã dùng kỹ thuật câu cá tuyệt đỉnh của mình chinh phục Thần sông thành công, xin hỏi bạn có muốn triệu hồi Thần sông không?]

Nhan Thư hơi nghi hoặc: "Đây là gì thế?"

Cô nhìn Hứa Bùi.

Nhưng anh lại làm như không nhìn thấy, chỉ ung dung giở trang sách, "Chẳng phải bên trên có chữ sao?"

Nhan Thư bĩu môi, "Không nói thì thôi."

Cô nhấc tay chọn nút [Có]

Khung cảnh thay đổi, một cậu bé dễ thương xuất hiện, cậu bé đẩy chiếc rương nặng trịch đến giữa màn hình, rồi chuồn nhanh như một làn khói.

Như thể đang xấu hổ vậy.

Màn hình không còn động tĩnh gì nữa, Nhan Thư thử chạm vào xung quanh mà vẫn không có phản ứng gì.

Cô đưa tay chạm vào cái rương sáng lấp lánh, ngay lập tức màn hình hiện ra một câu:

[Đây là chiếc rương báu vật mà bạn nhỏ Kiều Kiều làm rơi dưới sông, có muốn mở ra xem không?]

Nhan Thư nhìn chằm chằm vào bốn chữ "Bạn nhỏ Kiều Kiều", ngây ngẩn một hồi mới chọn gợi ý [Mở ra]

Chiếc rương biến thành một chiếc vỏ sò tinh xảo, bên trên hiện bốn chữ: [Vỏ sò ước nguyện]

Vỏ sò ước nguyện?

Nhan Thư nhìn giao diện trò chơi không ngừng lấp lóe, dường như nhớ ra chuyện gì đó, cô chợt ngẩng phắt lên, nhìn về phía chàng trai ngồi trước mặt.

"Ý, vỏ sò ước nguyện!" Mắt cô sáng lấp lánh.

Hứa Bùi khẽ cười, "Ừ."

Bốn chữ này tựa như chiếc chìa khóa, mở ra vùng ký ức vừa mơ hồ vừa vụn vặt đã cất giữ rất lâu trong đầu cô.

Nhan Thư nhỏ xíu buộc tóc hai ngà, bưng vỏ sò nhỏ đẹp đẽ mà bé đã tỉ mỉ chọn lựa, dè dặt đưa đến trước mặt Hứa Bùi, "Anh Hứa Bùi ơi, đây là vỏ sò ước nguyện, anh muốn điều gì, nó đều có thể giúp anh thực hiện. Tặng anh nè!"

Hiện thực và hồi ức lồng vào nhau trong chớp mắt, màn hình bất chợt đổi cảnh.

Trong những chùm pháo hoa đan xen, hiện lên ba chữ --

[Tặng em đấy]

Ngón tay của Nhan Thư bất giác hơi co lại, vô thức siết chặt chiếc máy tính.

Khoảnh hai giây sau, cô ngước lên nhìn Hứa Bùi.

Con thuyền nhỏ đã cập bờ từ lúc nào, anh nhàn nhã tựa vào đuôi thuyền, dường như anh đang nhìn cô, nhưng chẳng hề chân thực.

Một lát sau, anh đứng dậy, khẽ cười rồi nói: "Đi thôi."

Nhan Thư đi theo sau anh, đáp lại một tiếng.

Ánh mắt cô lại rơi xuống màn hình, ngón tay cô hơi gập lại, chạm vào màn hình một cái.

[Chấp nhận]

- -

Quan Văn Cường nghi hoặc nhìn về phía Nhan Thư có vẻ tâm trạng rất vui, "Em đang vui cái gì thế?"

Nhan Thư nghiêm mặt lại, "Trông em vui lắm ư?"

Quan Văn Cường: "Có mà!"

Nhan Thư ra vẻ suy nghĩ, "Có lẽ là vì em sắp nhận được phần thưởng rồi chăng?"

"Phần thưởng á?" Quan Văn Cường dỏng tai lên, "Phần thưởng gì đấy?"

Nhan Thư đắc ý chỉ vào tờ quảng cáo: "Chính là cái này!"

Quan Văn Cường cầm lấy xem, "Bảo sao hai người đã đi đằng nào, sao lại chơi mãi chơi mãi rồi mất hút, hóa ra là đi tham gia thử thách à! Ế, cây bút máy này được nè, chắc anh Bùi sẽ thích cho xem."

Nhan Thư: "Gì cơ?"

Nhan Thư ghé lại gần, Quan Văn Cường chỉ vào cây bút máy kiểu thường của nhãn hiệu ít người dùng, giá cả không quá đắt nhưng có một bộ phận người yêu thích cố định.

Hứa Bùi thực sự rất thích nhãn hiệu này, có mấy cây bút đều là bút của nhãn hiệu này.

Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình như đang nghĩ gì đó, bên tai vang lên giọng nói giục giã của nhân viên: "Ai phải nhận thưởng thì nhanh chân lên, sắp đến giờ tan ca rồi đấy."

Quan Văn Cường: "Còn ngẩn ra đấy làm gì, mau đi đi kìa."

Lúc này Nhan Thư mới phản ứng lại, xoay người đi đến khu nhận thưởng.

Nhân viên ở khu phát phần thưởng là một cô gái ôn hòa, thấy Nhan Thư đi vào, cô ấy cười nói: "Em gái xinh, em muốn lấy vòng cổ hình mặt cười đúng không?"

Người bên cạnh cô ấy tiếp lời: "Vòng cổ này được này, hôm qua có một mỹ nữ đã ở trên hồ mấy tiếng chỉ vì nó đấy."

"Phụt, ban tổ chức hố người đây mà, sao lại nghĩ ra loại thử thách nhàm chán như vậy."

Hai người nọ buôn chuyện với nhau, trực tiếp lấy vòng cổ từ trong tủ ra như thể đã mặc định Nhan Thư sẽ chọn nó vậy.

Bây giờ Nhan Thư lại nhìn không thể dời mắt.

Không biết có phải là vì ánh đèn trong tủ hay không, cô thấy vòng cổ thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.

Cô nhân viên ướm lên người cô, "Ôi gái ơi, cái này cũng tôn da em ghê, nhìn đẹp lắm."

Nhan Thư vốn là một người dễ mềm lòng, cô nhân viên càng nói cô càng thấy rung động.

Chỉ ước gì có thể lập tức đeo lên cổ ngay.

Đang định biến suy nghĩ thành hành động, cô lơ đã liếc sang bên cạnh một cái.

Cô băn khoăn một hồi, chỉ vào một chỗ khác trong tủ, "Chị ơi, có thể cho em xem cái này chút không ạ?"

Nhân viên nhìn qua, cảm thấy khá bất ngờ: "Bút máy sao?"

Cô ấy lấy ra, đặt cả hai món đồ lên mặt tủ.

Nhan Thư hết nhìn trái rồi lại ngó sang phải, rối rắm hồi lâu mà vẫn không thể đưa ra quyết định, giọng Điền Tư Điềm chợt vang lên ở sau lưng, "Chuyện này cần gì phải rối rắm? Rõ là vòng cổ hợp với bạn hơn mà."

"Sao bạn lại đến đây!"

"Đàn anh Quan nói với mình bạn đang ở đây, mình qua xem sao."

Nhan Thư đáp lại một tiếng, quay lại vấn đề trước đó của cô ấy: "Bạn không thấy bút máy rất hợp với mình sao?"

Điền Tư Điềm: "Hợp chỗ nào hả?"

Nhan Thư: "Thì, rất là thực dụng đó."

Điền Tư Điềm sửng sốt, "Vậy mà bạn lại để ý đến vấn đề thực dụng á?"

Nhan Thư tìm bừa một lí do: "Với cả nhìn rất đẹp, người thích nó nhất định rất có gu thẩm mỹ."

Điền Tư Điềm ngơ ngác vì gu thẩm mỹ của cô hôm nay, "Thôi bỏ đi, bạn tự chọn đi, mình đi xem Tiểu Ưu đến chưa đây."

Nhan Thư ậm ừ đáp lại, quay đầu tiếp tục rối rắm.

Điền Tư Điềm đi tới cửa thì dừng bước lại.

Cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa, "Nhan Nhan, thực ra, bạn muốn chọn bút máy đúng không?"

Nhan Thư: "..."

Nhan Thư nhận phần thưởng xong, phát hiện mọi người đều đang tập trung ở chỗ này.

Hứa Bùi đi tới từ đằng xa, Quan Văn Cường vẫy tay với anh, "Anh Bùi ơi, ở đây. Anh vừa làm gì vậy... Ý, trên tay anh có gì thế này?"

Quan Văn Cường chỉ tay về phía anh.

Trên cổ tay trái của Hứa Bùi, một chú cá đỏ chót, trông đầy sinh động.

Hứa Bùi cười nói: "Khả năng quan sát không tồi."

Quan Văn Cường liếc anh một cái, thật sự muốn nói với anh không phải mình có tài quan sát, mà là anh xắn tay áo cao quá đó.

Nhan Thư chú ý đến động tĩnh bên này, cũng quay lại nhìn sang chỗ anh.

Quả nhiên, chỗ gần cổ tay trái của Hứa Bùi có thêm một chú cá nhỏ màu đỏ.

Giống hệt chú cá trên tay phải của cô.

Nhan Thư cảm thấy thắc mắc.

Lúc chèo thuyền, chẳng phải anh còn chê là ấu trĩ, không thèm đóng dấu sao, sao bây giờ lại có?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy Quan Văn Cường kêu toáng lên: "Nhan Thư, sao tay em cũng có một con vậy?"

Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy người nào đó lừ mắt nhìn Quan Văn Cường, "Muốn hả? Tự đi chèo thuyền đi."

"Ồ, chèo thuyền mới có hở?" Quan Văn Cường thoáng nghĩ ngợi, "Không đúng, em cũng có mà."

Hứa Bùi nghe thấy thế lại liếc cổ tay anh ta.

Quan Văn Cường giơ tay lên, khoe con cá mập xanh to đùng trên cánh tay.

Mọi người rối rít khoe dấu hoạt hình của mình, "Đúng á, bọn em cũng có, lúc ngồi phi thuyền đã được đóng dấu rồi, chỉ khác Nhan Thư mà thôi!"

Hứa Bùi nhướng mày, hỏi: "Thế các cậu giống tôi à?"

"Khác màu thôi mà."

Hứa Bùi không nói gì nữa.

Anh đảo mắt một vòng, lướt qua từng con cá mập lớn màu xanh của cả đám, cuối cùng dừng lại ở hai chú cá nhỏ màu đỏ.

Một lát sau, anh bật cười.

Đâu chỉ khác màu thôi đâu.

Mà là chẳng giống chỗ nào cả.

Anh liếc chú cá bên cạnh qua khóe mắt, sau đó cụp mắt nghĩ ngợi, cố tình bước chậm lại.

- -

Bãi cát chỉ cách phòng thay đồ mấy phút đi bộ, một đám nam nữ vừa đi vừa đùa giỡn, vậy mà đã lần lữa tận nửa tiếng đồng hồ.

Nhan Thư đang mãi nghĩ đến chuyện phần thưởng, chỉ một thoáng lơ đãng đã không theo kịp mọi người.

Cô bất chợt nhận ra, bên cạnh có thêm một bóng người cao lớn.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, hai chú cá trên cổ tay cách nhau rất gần, lặng lẽ đuổi bắt nhau theo nhịp chuyển động của cánh tay.

Nhan Thư nhìn chăm chú một lúc mà đã cảm thấy gò má hơi nóng lên.

Chắc hẳn là vì, bộ đồ bơi mà Hứa Bùi chọn dày quá đây mà!

Cô giơ tay định phe phẩy mấy cái để xoa dịu cảm giác nóng nực đột nhiên xuất hiện này.

Đúng lúc đó điện thoại của Hứa Bùi đổ chuông, anh giơ tay đặt điện thoại bên tai.

Trong lúc sơ ý, hai chú cá chạm khẽ vào nhau, như một cú chạm đuôi rồi bơi xa.

Nhan Thư càng thấy nóng hơn!

Cô đang phẩy tay thật nhanh thì nghe thấy một giọng nói đầy kích động vọng ra từ trong điện thoại của anh chàng bên cạnh: "Con trai, con đang ở đâu! Mau đưa con dâu mẹ về nhà ngay!"

Tay Nhan Thư chợt khựng lại.

Cô chậm chạp quay sang, chạm phải tầm mắt của Hứa Bùi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play