Đứng trước mặt cô là một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi.
Nhan Thư cảm thấy người đàn ông bên trái nhìn hơi quen mắt nên đã nhìn ông ấy thêm mấy lần.
Mặc dù người đàn ông đó đã đến độ tuổi trung niên nhưng dáng dấp thẳng tắp, gương mặt thon gầy, trên sống mũi là cặp kính không gọng, nhìn thoáng qua có vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc.
Người phụ nữ bên cạnh ông ấy có vẻ ngoài được chăm chút cẩn thận, mái tóc óng ả suôn mượt được buộc ở sau gáy, từng cử chỉ toát ra sự cao sang vừa thoải mái vừa nhã nhặn.
Tướng mạo hai người họ đều rất đẹp, ăn mặc cũng không tầm thường, có điều nhìn hơi sạm đen.
... Như thể họ vừa quay về sau kỳ nghỉ dưỡng ở vùng nhiệt đới nào đó.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên nhăn mày, oán thán: "Đã bảo tháng Mười Một mới về, giờ em lại nôn nóng đòi quay về làm gì không biết!"
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp liếc xéo ông ấy một cái, "Anh hiểu cái gì, bây giờ chúng ta về là để cho con trai một sự bất ngờ."
"Có mà hoảng hốt thì có, thà anh dùng thời gian này ở trên đảo thêm mấy ngày, còn có thể bắt thêm chút cua nữa đó!"
Người phụ nữ trung niên mím môi cười, "Được rồi, anh đã ở đó bao lâu rồi, chưa bắt được mấy con mà tay đã bị cua kẹp không ít lần."
"Đó là vì anh không chú ý!"
"Ngày nào anh cũng không chú ý hả?"
Nhan Thư không nhịn được phì cười thành tiếng, mách nước cho ông chú, "Chú phải bắt nó từ phía sau mới đúng."
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, "Thì chú bắt ở phía sau mà, nhưng nó cứ chạy lung tung."
Nhan Thư cười tủm tỉm, "Cua sợ ánh sáng mạnh, lần sau chú mang theo đèn pin cầm tay, dọi vào nó là nó không chạy nữa đâu."
Người đàn ông trung niên còn định nói gì đó, đã thấy cô vẫy tay về phía trước, "Ấy ấy ấy, cô ơi đừng chen ngang thế chứ!"
"Tôi chỉ có mỗi một món đồ thôi mà."
"Vậy cũng không được đâu cô, chẳng phải mua nhiều hay mua ít đều phải xếp hàng hay sao?"
Cô gái nhỏ nói xong lại nhìn sang cặp vợ chồng, "Cô chú mau thanh toán đi ạ, đến lượt cô chú rồi."
- -
Hai vợ chồng Bùi Dao vừa đáp máy bay về nước, đến gần tiểu khu, họ cho tài xế và trợ lý ra về. Hai người họ định men theo con đường nhỏ ven hồ Thiên Tuyết đi về biệt thự. Lúc đi ngang qua siêu thị, họ tiện đường ghé vào mua hai chai nước.
Người đàn bà trung niên nhận lấy chai nước suối đã được chồng vặn nắp sẵn, uống được một hớp thì tình cờ nhìn thấy cô gái nhỏ vừa nói chuyện với hai người lúc nãy đang xách túi đồ vừa mua, thong thả đi từ trong siêu thị ra.
Cô bé đó có khuôn mặt nhỏ nhắn, gương mặt rạng rỡ, dáng người cao ráo cùng làn da trắng sứ.
Nhìn không có chỗ nào là không đẹp.
Nhưng có vẻ không biết mình đẹp thế nào, khi cười lên trông vừa dễ gần vừa tự nhiên, đôi mắt cong cong, mới nhìn một cái thôi đã khiến người ta lập tức nảy sinh thiện cảm.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy hai người họ, lập tức cười tít mắt, chào hỏi hai người một cách vô cùng thân thiết, "Cô chú, sao hai người vẫn còn ở đây ạ?"
Hồi còn trẻ Bùi Dao cũng muốn có một cô con gái, nhưng mãi mà chẳng được như ý nguyện, càng có tuổi càng yêu thích những cô gái nhỏ xinh xắn.
Cô gái này trời sinh đã đẹp, tính cách cũng rất dễ thương.
Bà vốn không phải người nhiệt tình nhưng lúc này lại nở nụ cười nhẹ nhàng, trò chuyện với cô gái: "Bọn cô đang đợi người, cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Giọng cô gái nhỏ vô cùng trong trẻo: "Cháu hai mươi rồi ạ."
"Ồ, thế đang học đại học rồi nhỉ!"
"Dạ vâng, cháu học năm hai rồi cô."
"Học ở trường nào thế?"
"Đại học Lan ạ."
"Ô." Bùi Dao đưa mắt nhìn, nhẹ nhàng kéo tay cô gái, cười nói: "Thế thì học cùng trường với con trai cô rồi! Con trai cô cũng là sinh viên đại học Lan, năm nay năm tư rồi!"
Bà còn đang định nói gì đó thì người đàn ông bên cạnh ho khan một tiếng, "Bà xã, Tiểu Lâm còn đang đợi kìa."
...
Đợi đến khi đã đi xa, Bùi Dao vẫn có chút quyến luyến, dịu giọng nói: "Cô bé kia được phết, em nhìn rất ưng ý."
Nhan Thư hoàn hồn, "Chắc là đồ đặt của anh đến rồi, để em đi mở cửa!"
Cô lật đật chạy ra cửa, mở cửa ra, rồi kinh ngạc há hốc miệng.
Nhan Thư nhìn đôi vợ chồng cũng trưng ra vẻ mặt sửng sốt giống cô đang đứng ngoài cửa, "Cô chú, hai người...?"
- -
Năm phút trước.
Bùi Dao sải bước trên đôi giày cao gót, khoan thai đi trên con đường nhỏ ven hồ, quay sang hỏi chồng mình: "Ông cụ Nhan gọi cho anh có chuyện gì thế?"
Hứa Thành Sơn nhíu mày, lắc đầu tỏ vẻ mù mờ, "Ông ấy chẳng nói gì, chỉ hỏi dạo gần đây anh thế nào, có điều anh nghe giọng điệu của ông cụ không được tốt cho lắm."
"Giọng điệu không được tốt cho lắm?" Bùi Dao nghĩ ngợi, hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Liệu có phải mấy năm nay không đến thăm ông cụ nên ông ấy bực bội trong lòng không?"
Nhà họ Nhan và nhà họ Hứa qua lại thân thiết, khi ông cụ Hứa còn sống, một năm hai nhà họ phải gặp nhau, tụ tập mấy lần.
Trước đây, hai ông cụ còn nửa đùa nửa thật, bảo là cho Hứa Bùi và cô cháu gái Kiều Kiều nhà họ Nhan đính hôn từ bé.
Nhưng kể từ hơn mười năm về trước, sau khi ông cụ Hứa qua đời, hai nhà cũng ít tới lui với nhau, quan hệ qua lại chỉ dừng lại ở nhắn tin chúc mừng vào mỗi dịp đầu xuân năm mới.
Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Thành Sơn nhận được cuộc gọi của ông cụ Nhan sau bao nhiêu năm.
Dù Hứa Thành Sơn cảm thấy thắc mắc nhưng cũng không quá bận tâm, chỉ nói: "Được rồi, gặp con trai trước đã, bên chỗ ông cụ Nhan thì để lần sau có cơ hội thì đến thăm ông ấy sau."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến cổng biệt thự của mình.
Nhan Thư thoáng chần chừ, không biết phải trả lời ra sao.
Bạn trai thì cô không có, nhưng chồng thì, hình như cũng được tính là có một anh.
Bà Hứa thấy cô im lặng, nghĩ rằng cô bé này đang xấu hổ, lại cười nói: "Thế là không có rồi, có muốn cô giới thiệu cho cháu một người không?"
Hứa Bùi: "..."
Nhan Thư ngẩn ra, "Dạ?"
Nụ cười của Bùi Dao càng tha thiết hơn, "Cô có một đứa cháu, vừa cao vừa đẹp trai —"
Bà đang định giới thiệu thì bị một giọng nói lạnh lùng xen ngang: "Mẹ nói Bùi Tu sao? Con nhớ là nó thấp hơn con mà."
Bùi Dao: "?"
Con cao thì được cái nước gì?
Bà vẫn giữ nụ nguyên nụ cười, dịu dàng thủ thỉ: "... Nó chỉ thấp hơn Hứa Bùi nhà cô có mỗi một phân à, đang học ở Đại học giao thông —"
"Nó thi đại học được bao nhiêu nhỉ?"
"... 468."
Hứa Bùi "ồ" lên một tiếng đầy vẻ ẩn ý.
Bùi Dao: "..."
Bà không biết hôm nay con trai mình bị làm sao nữa.