Trans: Cola
“Mày có thể tưởng tượng khung cảnh tao ngồi ở quán nướng bên đường không, chính là kiểu gái xinh làm rơi một đống đồ ra đất, còn không nhặt lên được ấy.” Nhan Thư đi trên con đường có hàng cây ngân hạnh ở đại học Lan, thấp giọng oán thán với cô bạn thân Vưu Giai trong điện thoại: “Ăn xiên nướng xong mặt tao bóng dầu như heo vừa nướng xong ý, anh ấy còn khăng khăng nhắc đến sắc đẹp gì đó, có cái kiểu chế giễu người khác như vậy sao?”
Cô và Vưu Giai là bạn học từ tiểu học đến cấp ba, mối quan hệ của hai người tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần.
Chuyện kết hôn này, cô hoàn toàn không giấu cô ấy.
Vưu Giai có chút nghi hoặc, “Chị em à, sao tao lại thấy mày nắm bắt lệch trọng tâm sao ấy, câu mà Hứa thần thật sự muốn nói là cái câu cuối cùng chứ nhỉ.”
“? Câu cuối cùng?” Tiếc là tạm thời cậu ta không có cơ hội nữa rồi?
“Thì là... nhắc nhở mày là người đã kết hôn rồi đó.”
Nhan Thư: “... Mày nghĩ nhiều rồi.”
Sao Hứa Bùi lại để ý chi tiết như vậy.
Giọng Vưu Giai bỗng nhiên trở nên cảnh giác, “Khoan đã, bây giờ mày đang làm gì đấy?”
Nhan Thư ngước mắt nhìn, “Vừa xuống khỏi xe Hứa Bùi, bây giờ đang ở trước cửa KTV. Không nói với mày nữa, tao phải mau chóng đi ngăn Tần Minh Bách lại, nếu không tao thật sự sợ anh ta dùng 7749 cây nến tiễn tao về chầu trời.”
“Ý của mày là, mày bảo chồng mày lái xe, đưa mày đi gặp người theo đuổi mày?” Vưu Giai bị sốc nặng, “Gan thật là to đấy chị em!”
Vẻ mặt Nhan Thư đầy dấu chấm hỏi: “Một chuyện bình thường như vậy, sao đến lượt mày nói thì nó lại biến chất thế nhỉ?”
Vưu Giai hào hứng hỏi: “Hứa thần có phản ứng gì?”
Nhan Thư quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy hai luồng khói nhanh chóng biến mất trong màn đêm, “Đưa tao về là lái xe đi ngay rồi.”
“À.” Vưu Giai có chút thất vọng.
“Mày cho là anh ấy sẽ có phản ứng gì?”
Vưu Giai lập tức ỉu xìu, “Cũng phải, thần và người sao có thể trao đổi về mặt tình cảm được. Ngoài Toán học thần bí cao quý ra, có lẽ chẳng có ai có thể làm linh hồn thánh khiết của anh ấy rung động nữa.”
Lời này của Vưu Giai không phải là không có căn cứ.
Khi đó có lẽ là hồi lớp mười, idol Lam Tu Minh của Vưu Giai đến thành phố Lan mở concert.
Chuông tan học vừa vang lên, Vưu Giai kích động kéo cô khoác cặp sách, chạy một mạch theo hành lang dài dằng dặc trên tầng năm, vừa mới đến khúc ngoặt thì nhìn thấy hai bóng dáng một cao một thấp.
Nam sinh dáng cao đứng quay lưng lại với họ, tấm lưng gầy guộc.
Nữ sinh đứng trong ánh tà dương, cất giọng run run: “Hứa Bùi, cậu có trái tim không! Cậu chưa từng thích ai bao giờ sao, dù chỉ là một chút?”
Vưu Giai lúng túng đứng khựng lại.
Nhan Thư chạy theo sau không kịp phản ứng đụng phải cô ấy, vô thức kêu “Úi” một tiếng.
Hứa Bùi quay đầu lại, ráng chiều vàng óng phác họa nên đường nét khuôn cằm sắc nét của anh. Ánh mắt anh lướt qua cô gái phía trước, nhìn thẳng về phía cô gái đang đứng túm tụm lại một chỗ.
Chưa đầy một tích tắc anh đã dời mắt đi, nhấc chân đi về phía ngược lại.
Dãy hành lang vắng lặng càng khiến giọng anh trở nên lạnh lùng trong trẻo: “Xin lỗi, tôi chỉ thích Toán.”
...
Nghĩ đến câu chuyện cũ này, ngữ điệu của Vưu Giai có chút bùi ngùi: “Mày nói xem ai có thể ngờ được, hai người lại kết hôn với nhau.”
“Đừng nói là người khác, đến tao cũng không ngờ được nữa là.”
“Mày kết hôn thì tao có thể hiểu, nếu không kết hôn thì có lẽ nắm thẻ tín dụng sẽ bị ông cụ dừng cả đời mất, một đứa tiểu thư đỏng đảnh như mày mà chống đỡ được mới là lạ ấy. Nhưng tao không hiểu, sao Hứa thần cũng đồng ý mối hôn sự này nhỉ? Chẳng phải anh ấy nên sống cùng Toán cả đời sao?”
Nhan Thư cũng rơi vào trong sự khó hiểu giống cô ấy, “Ừ ha, chẳng phải vợ anh ấy là Toán sao, vậy anh ấy kết hôn với tao có được tính là ngoại tình không nhỉ?”
Vưu Giai: “...”
Nhan Thư lắc lắc đầu, gạt suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, “Thôi bỏ đi, dù sao bọn tao cũng chỉ kết hôn cho có vậy, qua một quãng thời gian cũng phải ly hôn, nói cho hay thì...”
Vưu Giai rất ăn ý, “Đồng nghĩa với việc chưa kết hôn.”.
truyện kiếm hiệp hay- -
Đợi đến khi Nhan Thư cúp điện thoại, đẩy cánh cửa phòng bao KTV ra thì đã gần mười giờ tối.
Điền Tư Điềm vẫy tay với cô, cô đi đến hỏi thẳng vào việc chính: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Điền Tư Điềm liếc qua chỗ Tần Minh Bách, “Vừa nôn một trận rồi đi ra ngoài hóng gió, có lẽ cũng tỉnh rượu gần hết rồi.”
Nhan Thư thở phào, “Tỉnh táo lại là tốt rồi.”
“Mình thấy anh ấy ngồi bên kia lâu lắm rồi, bình thường nội liễm chín chắn mà gây ầm ĩ một trận như vậy, có lẽ lúc này đang hối hận vì say rượu làm loạn đấy.”
“Anh ta làm loạn, xém tí nữa làm mình không còn mặt mũi nhìn người khác rồi.”
Điền Tư Điềm an ủi cô: “Không sao, chỉ có mấy người nghe thấy thôi, bây giờ anh ấy đã tỉnh rượu rồi thì càng không phải lo lắng nữa, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì là xong.”
Nói xong, cô ấy quay sang bên phải, bĩu môi, “Chỉ là khiến người nào đó tức gần chết thôi.”
Nhan Thư nhìn theo tầm mắt của cô ấy, chỉ nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Lâm Tuyết Mẫn.
Không biết Lâm Tuyết Mẫn đã đổi chỗ từ khi nào, cô ta đang ngồi bên Tần Minh Bách, bàn tay đặt bên chân siết chặt lại.
Một lúc sau, trên mặt cô ta lại xuất hiện nụ cười khéo léo, nói khẽ: “Đàn anh, nghe nói trang báo kỳ này tạm xác định viết về bạn học trong trường lọt vào vòng chung kết cuộc thi Thanh Ca hả?”
Tần Minh Bách đang bối rối, cúi đầu lơ đãng “ừm” một tiếng, “Nhắc đến chuyện này làm gì?”
Nhan Thư và Điền Tư Điềm đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mặt đối phương như muốn nói “Cô ta lại muốn giở trò mèo gì?”
Quả nhiên, câu tiếp theo của Lâm Tuyết Mẫn là: “Đàn anh thấy cuộc thi Thanh Ca và Hứa thần, ai có sức hút hơn?”
Tần Minh Bách ngập ngừng mấy giây, đại não dần hoạt động trở lại. Anh ta ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ không quá chắc chắn: “Ý của em là, có thể làm phỏng vấn về Hứa thần ư?”
“Vốn dĩ em không định nói vào hôm nay đâu, đều tại mấy đứa đàn em cứ nài nỉ em nói về Hứa thần, muốn giấu cũng không giấu được.” Cô ta nhún vai, nở nụ cười vừa nhã nhặn vừa bất đắc dĩ, “Anh ấy có một cô em gái thanh mai, vừa hay em ấy là bạn thân của em. Nhờ em ấy làm một bài phỏng vấn, tiết lộ chút thông tin, không khó đâu.”
Những lời gây sốc lập tức khiến mọi người liên tục thốt lên “Ôi vãi”, rồi lập tức chụm đầu ghé tai bàn tán với nhau.
Ngoài mấy nữ sinh để ý đến đoạn “Thanh mai trúc mã” ra thì những thành viên khác đều ngửi thấy mùi tin tức mới.
Tần Minh Bách gật đầu, “Vậy kỳ sau em làm...”
“Kỳ sau không được.” Lâm Tuyết Mẫn tỏ vẻ khó xử, “Thông tin mà em ấy tiết lộ chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định thôi.”
“Vậy chia cho em nửa trang báo.”
Lâm Tuyết Mẫn càng tỏ ra khó xử hơn, cô ta cười khổ ra vẻ bất đắc dĩ, “Em ấy nói, muốn cả trang báo cơ.”
Cả phòng bao lập tức chìm trong bầu không khí trầm mặc kỳ quái.
Điền Tư Điềm tức đến nỗi suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Ai cũng biết chủ trang báo kỳ này đã quyết định là dành cho Nhan Thư vào hai tháng trước, vì chuyện này mà cô ấy đã chuẩn bị rất lâu, còn ngồi dưới cái nắng gần bốn mươi độ ở ngoài cửa cuộc thi Thanh Ca không chỉ một lần.
Lâm Tuyết Mẫn làm như thế, chẳng phải chính là cướp trang báo của Nhan Thư, chặt đứt đường sống của cô ấy sao!
Hơn nữa sớm không nói, muộn không nói, còn đợi đến khi người ta đã chuẩn bị gần xong, chen một chân vào.
Nhan Thư kéo Điền Tư Điềm lại, nhướng mày nói: “Đàn chị Lâm, có phải chị đã quên là trang báo kỳ này là của em không?”
“Chị biết chứ, nhưng tin tức có tính ngắn hạn, lúc này chẳng phải là thời điểm đội của Hứa thần vừa giành được giải vàng ICM sao, nhất định phải rèn thép khi còn nóng.” Ánh mắt Lâm Tuyết Mẫn hiện lên vẻ áy náy, cười nhẹ nhàng rồi nói: “Nhan Thư đừng hiểu lầm, không phải chị muốn cướp trang báo của em đâu. Hay là như này đi, em cũng chuẩn bị một bản thảo, đến lúc đó bản thảo của ai hay hơn thì dùng của người đấy, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Nhan Thư cũng bị sự trơ trẽn của cô ta chọc tức đến bật cười, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy, có người gọi việc cướp trang báo là cạnh tranh công bằng cơ đấy.”
“Xin lỗi, chị cũng là vì câu lạc bộ mà thôi.” Lâm Tuyết Mẫn nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, rồi nhìn sang Tần Minh Bách, “Đàn anh, anh thấy thế nào?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại chắc nịch.
Cô ta rất rõ giá trị tin tức của Hứa Bùi, cũng tin Tần Minh Bách sẽ không đưa ra lựa chọn khiến cô ta thất vọng.
Nhan Thư thuận theo ánh mắt của cô ta, cũng quay sang nhìn về phía Tần Minh Bách.
Lúc này Tần Minh Bách đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Anh ta cau chặt lông mày, ánh mắt hiện lên đôi chút do dự và đấu tranh.
Một lúc lâu sau cuối cùng anh ta cũng chậm chạp ngẩng đầu lên, áy náy nhìn về phía Nhan Thư.
Cõi lòng của Nhan Thư dần chùng xuống từng chút một.
- -
Trong phòng vệ sinh.
Lâm Tuyết Mẫn soi gương, chậm rãi đánh lại son, tiếng vòi nước chảy vang lên.
Dòng nước chảy ào ạt qua khe hở những ngón tay thon thả của cô gái bên cạnh, Lâm Tuyết Mẫn mỉm cười, “Vẫn ổn chứ?”
Nhan Thư không nói gì, để mặc dòng nước chảy ào ạt.
“Đàn anh cũng thật là, trước đó còn định tỏ tình với cô, lúc sau lập tức giao trang báo của cô cho tôi, rõ ràng anh ấy biết cơ hội này là cô trầy trật giành giật được mà còn khăng khăng làm như vậy, cũng chẳng để ý đến cảm nhận của cô gì cả.”
Nhan Thư duỗi tay ra, vòi nước đột ngột ngừng chảy.
Lâm Tuyết Mẫn đi theo phía sau cô, “Có điều cô cũng đừng trách anh ấy, đàn ông mà, sự nghiệp quan trọng nhất. Hẳn là cô không biết, anh ấy đang cạnh tranh offer* vào tòa soạn nhật báo, nếu tuần san của trường kỳ này có thể đạt được thành tích thì sẽ trợ giúp anh ấy không ít, anh ấy cũng chẳng còn cách nào khác.”
*Offer: Lời mời (làm việc)
Lâm Tuyết Mẫn từng bước lại gần, ghé vào tai cô nói: “Tôi nghĩ, cô sẽ thông cảm đúng không?”
“Thông cảm?” Nhan Thư xé khăn giấy, lau khô nước trên tay, quay người lại nói: “Hi vọng đến lúc đó đàn chị Lâm không lấy được trang báo đó, cũng có thể thông cảm được.”
Sắc mặt Lâm Tuyết Mẫn hơi thay đổi, bước nhanh vượt lên đằng trước, “Nhìn không ra đấy, cô cũng tự tin phết nhỉ.”
Nói xong, nhác thấy một toán người trong câu lạc bộ đang đi đến, cô ta lập tức biểu diễn kịch “biến mặt” của Tứ Xuyên, giả vờ khoác tay Nhan Thư một cách tự nhiên, cố tình tỏ ra thân thiết, “Được rồi, đừng giận nữa mà. Chị biết em không phải người nhỏ mọn, chờ đến khi chị làm phỏng vấn xong mời em ăn cơm, nhé?”
Nhan Thư lười phải giả bộ với cô ta, đang định vặc lại thì bị một cô đàn em lanh trí tiếp lời: “Ai có mặt cũng có phần chứ nhỉ, đàn chị Lâm?”
Lâm Tuyết Mẫn cười ha ha, “Các em sao thế nhỉ, khó khăn lắm chị mới lấy được trang báo một lần, nỡ lòng nào khiến chị phá sản như vậy?”
Đàn đàn em tươi cười nịnh đầm cô ta:
“Đàn chị cũng làm cả trang báo ba lần rồi, vẫn còn khó khăn sao?”
“Biết lắm khổ nhiều mà!”
“Xin hãy moi chút thông tin về Hứa thần nhé chị Lâm, tụi nhỏ chúng em thèm khát gần chết rồi.”
Mọi người nói nói cười cười đi ra khỏi KTV, đi về phía cổng Nam của trường, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Đột nhiên, một nữ sinh bỗng đứng khựng lại.
“Sao thế, Tiểu Ưu?”
Tiểu Ưu như bị đóng định tại chỗ, dụi mắt với vẻ khó tin: “Hứa, Hứa thần?”
Gần như cùng lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người cũng chuyển hướng theo ánh mắt của cô ấy.
Ở cuối con đường có mấy chàng trai đang đứng, người đứng ở giữa trông nổi bật nhất.
Dáng anh cao, chân dài, đứng nghiêng người nên gương mặt khuất trong bóng tối, chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường nét khuôn cằm rõ nét.
Nghe thấy động tĩnh anh quay đầu sang, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng hiện ra.
Đám nữ sinh đồng loạt xuýt xoa.
Đúng là Hứa Bùi!
Ánh mắt Hứa Bùi lướt qua đám đông, sau đó dừng lại ở chính giữa. Anh quay lại nói với đám bạn câu gì đó, nhấc chân đi về phía này.
Tiểu Ưu là người phản ứng lại đầu tiên, “Hứa thần, đi qua chỗ chúng ta sao? Chẳng lẽ anh ấy đến tìm...” Cô ấy căng thẳng nuốt nước bọt, “Chị Lâm sao?”
Mọi người lập tức sửng sốt, đồng loạt kích động nhìn về phía Lâm Tuyết Mẫn.
Lâm Tuyết Mẫn cũng ngây ngẩn một hồi.
Trong lòng cô ta cũng biết thừa, mối quan hệ giữa cô ta và Hứa Bùi còn lâu mới tốt như những gì cô ta nói. Sự thật là cô ta mới chỉ nhìn thấy anh một hai lần từ đằng xa, hầu hết thời gian chỉ nghe “thanh mai” của anh ấy nhắc đến trước mặt mình.
Cô ta thật sự không chắc chắn rằng anh còn nhớ mình.
Nhưng Hứa Bùi thật sự đang đi về phía cô ta, anh càng lúc càng đến gần, phương hướng cũng càng lúc càng rõ ràng.
Tim Lâm Tuyết Mẫn đập dồn dập mấy cái.
Nói như vậy, Hứa Bùi thật sự nhớ cô ta, cho nên mới đặc biệt đến để chào cô ta một tiếng.
Thấy Hứa Bùi đã đi đến trước mặt mình trong ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Lâm Tuyết Mẫn không chần chừ nữa, nhanh nhẹn chỉnh lại váy vóc, thoải mái bước lên trước một bước, “Chào anh Hứa Bùi, lại gặp nhau rồi.”
Tiểu Ưu đầy phấn khích đánh mắt ra hiệu với mấy cô gái khác:
- Lại gặp nhau rồi, chú ý đến chữ lại!
- Còn gọi là Hứa Bùi chứ không phải Hứa thần, quan hệ không bình thường đâu.
- Aaaaa chị Lâm đỉnh quá!
Đánh mắt ra hiệu với nhau xong, mọi người ngầm hiểu ý nhìn về phía Hứa Bùi.
Hứa Bùi dừng bước, nhìn chằm chằm cô ta hai giây, ánh mắt vừa phức tạp vừa nghi hoặc.
Ngay tức khắc, trên khuôn mặt anh tuấn của anh viết đầy những dòng chữ “Cô là ai”, “Ai đây”, “Tôi quen cô sao”, “Chắc cô nhận nhầm người rồi”...
Sau đó anh dời mắt sang chỗ khác, mọi lời nói biến thành một câu đơn giản mà lịch sự: "Bạn học, phiền bạn nhường đường chút."
Mọi người quên cả hít thở.
Lâm Tuyết Mẫn đờ đẫn lùi ra sau một bước.
Nhan Thư cũng vô thức lùi về sau một bước theo.
Hứa Bùi liếc mắt nhìn cô, chóp mũi phát ra tiếng cười hừ rất khẽ, “Em tránh cái gì?”
“Hử?”
Anh duỗi tay ra, đưa chiếc túi tài liệu trong suốt đựng cuốn sổ ghi chép và cây bút hình heo hồng đến trước mặt Nhan Thư, “Không cần đồ nữa à?”