"Đúng vậy, chỗ đàn em Nhan cứ giao cho bọn em!"
Quan Văn Cường còn hớn hở chạy đến chỗ anh, "Anh Bùi, lúc Nhan Thư có ở đây bọn em mới qua đây, không ảnh hưởng đến việc của anh, lại còn dạy kèm cho em ấy thay anh nữa."
Mặc dù bình thường cô hay tấu hài với mấy đàn anh khóa trên, nhưng đến khi phải vào giờ học ôn, cô không còn giở trò nhây với thầy Hứa giống như trước đây.
Đợi đến khi đến giờ nghỉ, cô mới vươn vai, hi ha buôn chuyện với mấy đàn anh.
Dưới tác động của cô, bầu không khí bí bách mấy ngày trước đã bị xua tan khỏi phòng làm việc, đến giờ bầu không khí đã nhẹ nhõm hơn hẳn, ai nấy cũng tôi một câu, anh một câu.
Đang mải cười đùa, bỗng nghe thấy "cạch" một tiếng.
Cửa phòng trong được mở ra, bóng dáng cao gầy đi từ trong ra ngoài.
"Chẳng phải kiểu đề này ban nãy em biết cách làm rồi sao, sao nghỉ giải lao xong lại trả lại cho bọn anh cả rồi?"
"Giảng lại một lần nữa đi ạ!"
"..."
Lại mười phút nữa trôi qua.
Quan Văn Cường hoàn toàn phục luôn rồi, anh ta thở dài thườn thượt, "Xem ra nhất định phải là anh Bùi đích thân ra tay dạy em mới được."
Bình thường họ đã quen nói câu này, gặp phải đề bài gì khó họ đều lấy câu "Xem ra vẫn phải để anh Bùi đích thân ra tay rồi" để làm lời kết.
Vốn dĩ Quan Văn Cường cũng chỉ than vãn một câu như thường ngày mà thôi, nào ngờ Nhan Thư đột nhiên trở nên phấn chấn.
Cô gật đầu như đang cân nhắc chuyện gì đó, hiên ngang nói: "Thế ạ, vậy thì em đành làm phiền anh ấy một chút vậy."
Quan Văn Cường: "?"
"Ấy, anh không có..." ý đó.
Còn chưa nói hết, đã thấy Nhan Thư đứng phắt dậy, thành thật chạy vào văn phòng ở bên trong.
Con người anh Bùi, trước giờ đều rất nghiêm túc trong công việc.
Trong mắt anh ấy, không có chuyện phân biệt giới tính.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc thực sự khó mà tưởng tượng ra dáng vẻ cô đàn em yếu đuối mong manh kia bị mắng banh nóc rồi bị đuổi ra ngoài. Trong lúc bịt mắt mình lại, mấy nam sinh còn bắt đầu nghĩ xem lát nữa phải an ủi người ta như thế nào.
Có điều, chuyện mà họ đã dự đoán dường như không hề xảy ra.
Bên trong vọng ra giọng nói cực kỳ bình thản: "Vào đi."
Sau đó...
Đàn em cứ, cứ thế đi vào bên trong.
Tất cả mọi người trong phòng: "?"
Gì đơn giản thế?
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đánh mắt ra hiệu một hồi, đang định lặng lẽ thò cổ vào trong nghe ngóng tình hình thì nghe thấy "rầm" một tiếng.
Nhan Thư mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vầng trán lấm tấm mồ hôi của anh, cùng với bàn tay đang ra sức ấn vào bụng ở dưới bàn.
Cô hơi lo lắng: "Anh sao vậy? Sinh bệnh rồi sao?"
Hứa Bùi khoát tay, "Không sao."
Sau đó anh gõ vào bàn, nhắc nhở cô: "Tập trung xem đề."
Không thể không nói, kiến thức chuyên ngành của Hứa Bùi thật sự không phải chỉ để trưng bày, chỉ hai ba câu đã giảng giải rõ ràng. Nhưng tiếc là hôm nay Nhan Thư mãi chẳng thể tập trung nổi, nghe mấy lần vẫn cảm thấy mơ hồ.
Bên phía Quan Văn Cường hình như có việc gì đó, đã gọi "anh Bùi" mấy tiếng liền.
Hứa Bùi đứng dậy, "Anh ra ngoài xem sao."
Ánh mắt của Nhan Thư dừng một giây trên bàn tay đang ấn lên bụng của anh, thu mắt lại rồi nhìn về phía lọ thuốc nhỏ để ở nơi bắt mắt trên bàn.
Cô duỗi tay cầm lọ thuốc lên xem.
Đúng là lọ thuốc thật, nhưng đã dùng hết, bên trên viết ba chữ "Vị Thư Bình".
*Tên một loại thuốc đau dạ dày.
...
Quan Văn Cường vẫn đang chống tay lên đầu, hò về phía Hứa Bùi: "Cứu mạng cứu mạng với anh Bùi ơi! Quỳ xin anh giúp em xem cách giải này của em sai ở đâu với! Rốt cuộc đã gặp vấn đề ở bước nào, sao không tính được nữa?"
Vừa hò xong, đã nhìn thấy Nhan Thư lao ra ngoài như một cơn lốc.
Quan Văn Cường tặc lưỡi, nhìn Hứa Bùi như đang nhìn một tên cầm thú.
Có phải anh Bùi đã mắng người ta phát khóc không?
Hứa Bùi chẳng thèm đoái hoài đến anh ta, ánh mắt bình thản bắn thẳng về phía bóng lưng của cô gái.
Cho đến khi cô biến mất ở ngưỡng cửa, anh mới thu mắt lại, âm thầm nhếch môi một cái.
"Đầu óc có chỗ trống nghĩ chuyện khác mà không có chỗ nghĩ cách giải? Về đi, suy nghĩ cho cẩn thận, tính không ra thì trừ lương." Hứa Bùi xoay người, buông một câu lạnh lùng.
Quan Văn Cường: "..."
Khó như này, giải kiểu gì?
Anh ta vô cùng nghi ngờ, anh Bùi rắp tâm trừ lương anh ta!
Hứa Bùi không quan tâm Quan Văn Cường nghĩ xấu về mình, anh nhìn quanh một vòng, dứt khoát nói với mấy người trong phòng làm việc hai chữ: "Tan ca."
Đám người trong phòng làm việc ngớ người giây lát, ngay sau đó xì xào với nhau:
"Ôi trời! Anh Bùi, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?"
"Kỳ nha! Một người cuồng công việc như anh Bùi mà lại cho chúng ta tan ca trước cơ á?"
"Xảy ra chuyện gì vậy???"
Hứa Bùi chậm rãi đi vào văn phòng, "Đãi ngộ trong phòng làm việc, các cậu không muốn hử?"
Mọi người: "!!!"
"Tất nhiên là muốn rồi! Anh Bùi muôn năm!"
-
Có một hiệu thuốc ở ngay dưới lầu, Nhan Thư chạy như bay xuống lầu mua thuốc xong, lại tức tốc chạy lên phòng làm việc.
Cô quan sát anh một lúc, "Chắc không đau nữa nhỉ?"
Nói xong, Nhan Thư gập ngón tay nắm lấy lọ thuốc, vừa đi vào bên trong vừa lẩm bẩm trong miệng: "Biết anh hết đau nhanh như này, em đã không chạy —"