Nhân viên bán hàng không còn hăng hái như trước nhưng vẫn lấy một chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm trên giá treo màu nâu đen xuống, tươi cười niềm nở giới thiệu: “Mẫu áo sơ mi nam này cô thấy thế nào?”
Không thể không nói, nhân viên bán hàng rất am hiểu sở thích của Nhan Thư.
Cô cực kỳ ưng ý chiếc áo này.
Chất vải là loại vải crepe satin mà bình thường cô thích mặc, vừa mịn vừa bóng bẩy, tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn sang trọng và hoa lệ trong cửa hàng xa xỉ phẩm, trước ngực có hình chiếc khiên được thêu bằng chỉ cùng màu.
Vừa sang chảnh vừa nổi bật.
Nhân viên bán hàng thấy cuối cùng cô cũng đã có phản ứng, đang định nhân cơ hội nói thêm mấy câu nữa thì Nhan Thư lại xua tay, ra hiệu cô không có hứng thú.
Ngay sau đó cô lại duỗi tay chỉ sang bên cạnh, “Tôi muốn xem chiếc áo kia.”
Nhân viên bán hàng nhìn theo hướng mà cô chỉ, hơi ngẩn ra.
Chiếc áo đó đẹp thì có đẹp nhưng kiểu dáng vừa đơn giản vừa khiêm tốn, nhìn thế nào cũng không thấy giống kiểu mà Nhan Thư thích.
Cô nhân viên bước nhanh tới, cẩn thận lấy chiếc áo xuống, tươi cười đưa đến cho Nhan Thư: “Cô có gu thẩm mỹ thật đấy, chiếc áo này làm từ 100% loại bông chải kỹ Ai Cập, loại vải hàng đầu trong ngành do gia tộc AG cung cấp, sau đó được xe và vê thành sợi thủ công ở Thụy Sĩ rồi được dệt bằng máy. Mặc dù kiểu dáng hơi khiêm tốn nhưng mặc lên người cực kỳ thoải mái.”
Nhan Thư cảm thấy hứng thú duỗi tay ra, chất vải mềm mại lướt nhẹ qua da, cô gật đầu đồng tình: “Đúng là không tệ, tôi lấy cái này. Còn chiếc trên người ma nơ canh, tôi cũng muốn xem một lát.”
Nhân viên bán hàng hoàn toàn không ngờ cô thật sự mua chiếc áo này, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi roi rói lấy chiếc áo khác cho cô xem.
Chọn một lúc bảy, tám chiếc Nhan Thư đều không hài lòng, nhân viên bán hàng nhân cơ hội hỏi cô: “Cô Nhan, cô muốn kích cỡ áo như nào, để tôi nhờ đồng nghiệp chuẩn bị trước cho cô.”
“Kích cỡ?”
“Hoặc là cô có biết chiều cao, cân nặng và số đo của anh nhà không?”
Nhan Thư lập tức gặp phải vấn đề khó khăn.
Cô nhớ lại chiều cao chênh lệch giữa cô và Hứa Bùi, giơ tay cao quá đỉnh đầu chừng mười mấy centimet để áng chừng: “Chắc là, cao từng này? Còn cân nặng thì tôi không rõ lắm, dù sao thì rất gầy.”
Nhan Thư lại nhớ ra điều gì đó, “À không, cũng không gầy lắm đâu, sờ cơ ngực thấy khá nở nang...”
Cô đảo mắt ra vẻ cạn lời, “Mày nghĩ cái gì thế, đợt trước tao làm bẩn áo của anh ấy, bây giờ không phải tao mua đền cho anh ấy sao?”
Vưu Giai chỉ vào một đống áo trong lòng nhân viên bán hàng, chất vấn: “Mày chỉ làm bẩn có một chiếc, cần gì phải mua cho anh ấy nhiều như vậy?”
Nhan Thư hơi ngập ngừng, “Tao nợ anh ấy lâu như thế, cũng phải trả chút tiền lãi đúng không!”
Thấy Vu Giai còn định hỏi thêm gì đó, cô vội vàng nói: “Vả lại, hôm nay có khuyến mại tích điểm gấp ba lần, nên tao mua để tích thêm chút điểm!”
Vưu Giai: “Mày còn để ý trò tích điểm á?”
Nhan Thư trả lời hùng hồn: “Đúng vậy, hiện giờ tao đang tiết kiệm, ngay cả chiếc cốc tao dùng cũng là đồ khuyến mại mua một tặng một được giảm xuống còn tám tệ tám trong siêu thị đó.”
Vưu Giai: “...”
Nhan Thư không ngó ngàng đến cô ấy nữa, dứt khoát lấy hai chiếc áo trên giá áo bên cạnh, “Vừa hay mày giúp tao chọn xem bộ nào đẹp hơn. Màu xanh biển nhìn thanh thoát, nhưng tao không biết anh ấy có thích kiểu áo loang màu không nữa. Còn màu trắng khá tôn dáng anh ấy, chất vải cũng khá thoải mái, nhưng kiểu dáng lại tương tự một chiếc của anh ấy, chỉ khác mỗi kiểu cúc thôi.”
Cô nói một tràng dài, không thấy Vưu Giai bày tỏ ý kiến, bèn nhìn về phía cô ấy, “Mày sao vậy?”
Ánh mắt Vưu Giai đầy phức tạp, “Ngay cả kiểu cúc trên áo anh ấy mà mày cũng để ý?”
Nhan Thư nghĩ ngợi một hồi, rồi đưa ra câu trả lời không mấy chắc chắn: “Chắc là vì, ngay từ nhỏ tao đã có khả năng quan sát thượng thừa chăng?”
“Hơ.” Vưu Giai cười lạnh một tiếng, “Cái sự thượng thừa mà mày nói là chưa từng nhớ tao mặc váy hay mặc quần, cột dây buộc tóc hình gà con hay dây buộc tóc hình thỏ con, đánh son màu gì sao?”
Nhan Thư: “...”
Nhân viên bán hàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhân lúc hai người đang đấu võ mồm, lẳng lặng bổ sung thông tin khách hàng họ Nhan này vào kho dữ liệu.
- -Thích áo nam đơn sắc, chất vải mềm mại, kiểu dáng khiêm tốn. Đặc biệt yêu thích áo sơ mi trắng cotton, hay để ý đến cúc áo, chi tiết nhỏ... Khi nào bên khu đồ nam nhập hàng mới, nhất định phải gửi look book cho cô ấy mới được.
Ba mươi phút sau.
Nhan Thư xách một đống đồ nam to đùng, sải bước trên đôi giày cao gót nhỏ nhắn, phấn chấn ra khỏi cửa hàng xa xỉ phẩm Coconin, như một vị tướng quân vừa thắng trận trở về.
Khi cô đang chuẩn bị ra khỏi cửa chính trung tâm thương mại SFI, nghe thấy Vưu Giai nói ẩn ý: “Không phải mày muốn tích điểm sao? Quên rồi à?”
Nhan Thư: “...”
- -
Hai người lại trở vào trong, vừa đi ngang qua cửa một phòng VIP, Vưu Giai lại “phi” một tiếng, “Mày nói xem hôm nay có phải do tao miệng quạ đen hay là bị sao! Nếu biết hai người họ ở đây thì tao đã không nói đến chuyện tích điểm rồi, có nhặt được tiền tao cũng không bảo mày tới đây.”
Nhan Thư ngước mắt lên, mặt không cảm xúc nhìn về phía hai mẹ con đang đi tới.
Hiển nhiên hai người ở phía đối diện cũng hơi sửng sốt, nhưng chẳng bao lâu sau cô gái mắt nai mặc chiếc váy bông trắng đã trưng ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn vui mừng.
Cô ta chạy chầm chậm đến trước mặt Nhan Thư, lại dè dặt đứng im tại chỗ, tỏ vẻ sợ sệt chào cô: “Chị.”
“Có phải chị vẫn còn đang giận em không ạ?” Thư Nhu Nhi chắn trước mặt cô, đôi đồng từ đen láy như mắt nai tơ phủ một tầng sương mờ, “Em xin lỗi chị, em thật sự không ngờ ba lại, lại mắng chị, còn không cho chị về nhà. Là lỗi của em, chị tha thứ cho em được không ạ?”
Người phụ nữ trung niên vỗ vai Thu Nhu Nhi, “Con bé này, nói mấy lời ngốc nghếch gì thế, là người nhà với nhau cả, chị gái con lại rộng lượng như vậy, sao có thể so đo với em gái chứ?”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, dù chị gái không so đo với con thì cũng là con khiến chị ấy chịu ấm ức, là lỗi của con.” Thư Nhu Nhi để mặc những giọt lệ to rơi khỏi hốc mắt, “Cũng tại con vô dụng, chuyện đã qua lâu như vậy mà ba vẫn còn giận chị con.”
Người phụ nữ trung niên ôm lấy Thư Nhu Nhi, “Con có tấm lòng này là được rồi, gần đây ba con bận rộn, để lần sau ba con đến trường quay cổ vũ cho con, con hãy nói rõ với ông ấy rồi khuyên giải ông ấy. Ba con thương con nhất, con mà nói thì nhất định ông ấy sẽ nghe.”
Nhan Thư than thở với vẻ oán thán: “Còn ai được nữa, chồng tao đó.”
Tay Vưu Giai chợt cứng đờ.
Cô ấy cầm vô lăng, đánh lái sang bên trái, cuối cùng không nhịn được nhìn sang phía cô, “Nhan Nhan, mày có cảm thấy, dạo gần đây mày...”