Hai nữ sinh trong câu lạc bộ Báo chí đi trên con đường nhỏ, cô gái mặt trứng ngỗng kéo tay áo cô gái bên cạnh, khẽ hỏi: “Không phải chứ, bà vẫn muốn đi hỏi xin chị Lâm báo trường sao?”
Cô gái cao cao trả lời: “Ừm, báo kỳ trước bán nhanh quá, đến tớ cũng không giành được ấy, chị Lâm nhận lời tặng tôi một quyển báo mà. Có chuyện gì thế?”
Cô gái mặt trứng ngỗng thì thầm: “Hôm nay cậu không tham gia hội lửa trại nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Kể cho mà nghe, cái bài báo kia của chị Lâm là viết láo đấy, cậu xin làm gì?”
“Á, không phải là bài phỏng vấn thanh mai của Hứa thần, còn cạnh tranh trang báo với Nhan Thư sao? Sao lại thành bài báo viết láo rồi?”
“Ai biết chứ.”
“... Thôi tớ không xin nữa.”
Hai người thủ thỉ xong, lập tức định đi lộn trở lại.
Vừa mới xoay người đã giật nảy mình,
“Chị, chị Lâm!”
“Chào chị Lâm!”
Lâm Tuyết Mẫn đứng trong góc tối tăm, không nhìn rõ vẻ mặt. Chừng hai giây sau cô ta mới đi đến, cười nói: “Các em đi đâu thế?”
Cô gái dáng cao trả lời: “Chỉ, chỉ đi lòng vòng vậy.”
Cô gái mặt trứng ngỗng nhanh trí nói: “Thầy Mã vừa nhờ tụi em đi khuân giá nướng, tụi em đi trước nha chị Lâm.”
Cô ta lấy điện thoại ra, mở giao diện đăng nhập APP diễn đàn trong trường, thành thạo nhập mã sinh viên của mình rồi nhấn vào mục “Tôi muốn đăng bài”.
5 phút sau, trên diễn đàn trong trường xuất hiện một bài đăng mới, tiêu đề rất thu hút.
- -Tận mắt chứng kiến, cô hoa khôi “trà” thật sự, haha—
Người đăng bài: [Chuyện là như này, LZ và người khác đi nghỉ dưỡng ở núi Thu Cao, tình cờ bắt gặp câu lạc bộ Báo chí và đội của Hứa thần dã ngoại cùng nhau, sau đó chính là hai ngày bị sốc đến vỡ nát tam quan bởi một chuỗi thủ đoạn lẳng lơ của cô hoa khôi kia.
Cô hoa khôi cố tình phá hỏng lều của mình, đến trước mặt Hứa thần ra vẻ đáng thương thì cũng đã đành.
Buổi trưa lại bắt chút cá tôm mang đến trước mặt Hứa thần để lấy lòng, nhưng tiếc là Hứa thần chính là bậc thầy soi trà xanh, hoàn toàn không đón nhận tấm lòng của cô ta, không động vào một miếng cá nào, khiến mị buồn cười gần chết.
Đến tối mọi người mở hội lửa trại, cô ta còn cố tình chịu hình phạt giúp Hứa thần, tạo ra cơ hội ở một mình với anh ấy.
Thủ đoạn lẫn tâm cơ của cô ả đúng là hết trò này đến trò khác, chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Hứa thần không thèm nể mặt đâu nha (Đầu chó).
Trước đây nghe người khác kể về cô ta, mị còn không tin. Hai hôm nay tận mắt nhìn thấy mới coi như được mở mang tầm mắt. Đường đường là một hoa khôi mà cứ lởn vởn trước mặt Hứa thần như con hề, cũng làm mất mặt cánh chị em ta quá thể!]
- -
Đăng bài xong, Lâm Tuyết Mẫn vẫn cảm thấy chưa hả giận. Cô ta lại tìm số của Thu Nhu Nhi, gọi điện thoại cho cô ta.
May là lần này sau hai hồi chuông thì được đối phương bắt máy.
Đầu bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào: “Alo, chị Tuyết Mẫn ạ.”
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, tìm một chỗ cao hơn một chút, tiếp tục sầm mặt, chất vấn cô gái kia: “Em nói thật cho chị biết, rốt cuộc em và Hứa thần có quan hệ gì?”
Lần đầu tiên cô ta gặp Thư Nhu Nhi, con bé này còn chưa đầy ba, bốn tuổi, mặc chiếc váy hoa quê mùa đến mức có thể vứt đi được rồi, khúm núm đứng trong góc.
Bây giờ Thu Nhu Nhi đã kiếm được người ba tốt, thoắt một cái hóa thân thành nữ thần học đường. Nhưng trong lòng Lâm Tuyết Mẫn, con bé này mãi là con nhỏ nhà quê nghèo nàn.
Hoàn toàn không đáng để cô ta tốn công giả bộ.
Cô gái bên đầu kia thoáng im lặng, vẫn cười ngọt ngào như cũ, “Chẳng phải em đã nói rồi sao, bọn em quen nhau từ nhỏ, thường xuyên đi chơi với nhau. Sao thế ạ chị Tuyết Mẫn?”
“Phải mấy ngày nữa em mới có thể ra ngoài một chuyến, sao thế ạ?”
Lâm Tuyết Mẫn hừ một tiếng lạnh lùng, “Chả sao cả, chỉ muốn nhắc em một tiếng, mau quay về trông chừng người đàn ông của em cho cẩn thận, nếu không bị người ta nẫng tay trên đấy.”
Thư Nhu Nhi khẽ bật cười, “Không phải chị không biết tính tình của anh ấy, nữ sinh khác muốn bám vào cũng chẳng bám nổi đâu.”
“Thế à?” Lâm Tuyết Mẫn vẫn nhìn chòng chọc vào căn lều kia như cũ, “Chị thấy lần này anh ấy cư xử không bình thường với Nhan Thư đâu.”
Đầu bên kia dường như đã hóa đá, “Ai cơ?”
“Nhan Thư.” Lâm Tuyết Mẫn đáp xong mới nhớ ra cô ta không quen biết, lại bổ sung một câu: “Hoa khôi năm hai khoa Báo chí, Nhan Thư.”
“Không thể nào!” Giọng của người bên kia đột nhiên cất cao lên mấy quãng.
“Còn cái con Tiểu Ưu kia là một đứa không có não, chẳng biết nó ăn gì mà lớn đến từng này, vậy mà nó lại bảo chị ngủ trong cái mớ rách rưới này, chị nhổ vào...”
Cô ta mải giải tỏa nỗi uất ức trong mấy ngày này với Thư Nhu Nhi, đang định nói thêm gì đó thì lại nghe thấy sau lưng kêu “bịch” một tiếng.
Lâm Tuyết Mẫn cầm điện thoại, đột nhiên giật thót tim, trong đầu hiện lên một dự cảm không tốt lành.
Cô ta đờ đẫn quay đầu lại.
Cách cô ta chưa đầy năm mét, có mười mấy người đang đứng đó.
Trong số đó có cả nam và nữ.
Hai ba nam sinh bê giá nướng, mấy người bên cạnh ai cũng xách túi than, thực phẩm, dụng cụ to vật vã. Có cả mấy nữ sinh cầm xiên nướng chưa kịp ăn hết.
Cô ngồi trên đệm, dụi mắt mơ màng mất một lúc lâu.
Bất thình lình, trong đầu bỗng dưng hiện lên mấy khung cảnh, động tác tay của cô chợt khựng lại.
Khoan đã.
Tối qua cô đã nằm mơ ư?
Còn mơ đến đàn, đàn ông...?
Và quan trọng là, cô còn nhớ mang máng ở trong mơ dường như cô hết sức vui vẻ.
... Nhất là vào khoảnh khắc cô sờ tay vào nơi ấy.
May là người đàn ông kia không lộ mặt, nếu không...
Ơ không đúng, tuy người đàn ông kia không lộ mặt nhưng giọng anh ấy, lại, lại là...
Đầu óc của Nhan Thư rối như tơ vò, ký ức đầy hỗn loạn, lúc thì nhớ lại tối qua Hứa Bùi nghiến răng thốt ra hai chữ, lúc thì lại nhớ đến giọng nói đầy tức giận của anh quở trách cô ở trong mơ.
Không chỉ mỗi giọng nói, cảnh tượng trong đầu cô cũng lẫn lộn với nhau.
Một khắc trước cô còn đang sờ soạng hăng say trong mơ, một khắc sau đầu cô lại hiện lên hình ảnh Hứa Bùi đề cao cảnh giác, túm chặt cổ áo vào tối qua.
“Ủa, anh Bùi!” Quan Văn Cường nhìn vị trí trống hoác trong bãi đậu xe, đưa ra mối nghi hoặc từ tận đáy lòng: “Xe... xe của chúng ta đâu rồi?”
Hứa Bùi nhấc chân đi đằng trước, “Giáo sư Tôn có việc gấp, buổi sáng dẫn theo mấy người anh em, lái xe đi rồi.”
Quan Văn Cường tặc lưỡi, “Vậy, vậy chúng ta tính sao?”
Hình như Hứa Bùi cũng chìm trong suy tư, “Chúng ta nghĩ cách xem sao, nhất định có thể xin đi nhờ được.”
Mắt Quan Văn Cường chợt lóe sáng, “Đúng rồi, chúng ta có thể đi nhờ xe của câu lạc bộ Báo chí mà!”
Hứa Bùi nhướng mày, “Câu lạc bộ Báo chí?”
Quan Văn Cường nghĩ ra ý kiến này nên tất nhiên cảm thấy rất đắc ý, “Em nhớ là họ đã thuê một chiếc xe bus hơn ba mươi chỗ, cộng thêm hai người chúng ta nữa thì vẫn còn thừa đầy ghế.”
Nói xong, anh ta không nhận được lời khen của anh Bùi, tỏ ra không vui quay đầu nhìn về phía Hứa Bùi.
Ánh mắt của anh đang nhìn trân trân về một phía, một lúc sau mới quay lại dặn một câu: “Như này đi, cậu đến trao đổi với trưởng câu lạc bộ Tần một tiếng.”
Quan Văn Cường vỗ ngực: “Okay! Em làm việc thì anh Bùi cứ việc yên tâm, bảo đảm hoàn thành một cách mỹ mãn luôn --.”