Hứa Bùi mở mắt ra, trong mắt không có chút vẻ buồn ngủ nào.
Anh duỗi tay xuống, định gạt cái chân đang gác lên người anh ra. Nhưng vừa chạm vào cổ chân của cô, anh chợt nhớ đến cảnh tượng mê hoặc trong giấc mơ.
Những ngón tay nóng ran rụt lại từng chút một.
Hứa Bùi không đáp lời cô, chỉ hỏi: “Tối qua em đã nói những gì, còn nhớ không?”
Nhan Thư: “?”
Giờ là lúc nhớ lại chuyện đó sao?
Tiếng kéo móc khóa vẫn tiếp tục vang lên, cửa lều bị mở ra một nửa già, lộ ra đôi chân gần trong gang tấc của người ở ngoài cửa.
Hứa Bùi liếc mắt một cái, túm lấy chiếc chăn nhỏ bị hất tung ở bên cạnh, tung lên tạo thành một nửa đường cong trên không trung, che lên người Nhan Thư không sai lấy một li.
“Đừng hoảng.” Anh cất lời, như thể đang trấn an, cũng như đang nhắc nhở: “Hợp pháp mà.”
Chiếc chăn rơi xuống.
Trước mắt Nhan Thư lập tức rơi vào không gian xám xịt.
Hứa Bùi tiện tay cầm góc chăn, bao kín chiếc chăn nhỏ quanh người cô, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng của Hứa Bùi: “Đi ra.”
“Anh Bùi.”
Một tiếng “hự” vang lên.
Sau đó là giọng nói ấm ức của người nọ: “Anh Bùi, sao anh lại đá em!”
- -
Quan Văn Cường thật sự ấm ức, mới sáng bảnh mắt anh ta đã dậy, hớn hở đến chỗ người quản lý lấy hai cái bánh bao. Chính anh ta còn chưa kịp ăn, đã nóng lòng chạy đến đưa cho anh Bùi của anh ta.
Nào có ngờ, vừa mới mở cửa lều ra thì anh ta đã bị anh Bùi của mình đạp ra ngoài.
Anh ta oán trách ôm hai phần bánh bao, Hứa Bùi vén rèm cửa đi ra, trưng vẻ mặt nghiêm túc, “Mới sáng ngày ra không nói không rằng, xộc thẳng vào trong lều của tôi làm gì?”
Quan Văn Cường ù ù cạc cạc, “Chuyện này có gì đâu, em chỉ vén rèm cửa lên có tí mà thôi, bên trong cũng có giấu em gái nào đâu, anh sợ cái gì!”
Hứa Bùi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Nhìn đến nỗi Quan Văn Cường bỗng dưng thấy chột dạ, anh ta cười khan một tiếng, “Được được được, em sai rồi ông anh.”
Hứa Bùi cúi đầu liếc qua phần ăn trong tay anh ta, giật lấy không chút khách sáo, “Phần này đưa luôn cho tôi đi, cậu tự đi lấy thêm một phần nữa đi.”
Quan Văn Cường cực kỳ hoài nghi, “Một mình anh ăn nổi hai phần á?”
“Cậu bớt lo cho tôi đi.”
Hứa Bùi đang định quay đi thì lại nghe thấy một tiếng: “Khoan đã!”
“?”
Quan Văn Cường nhìn trân trân vào căn lều của anh bằng ánh mắt sáng như đuốc, “Anh Bùi, cái lều của anh vừa động đậy một cái!”
“Có cần giúp đỡ không em?” Lâm Tuyết Mẫn lại nói bằng giọng rất có lỗi, “Hôm qua, vì chị nên anh Tần không kịp đến giúp em, chị vẫn luôn thấy áy náy trong lòng.”
Tiểu Ưu ở bên cạnh nói xía vào: “Chị Lâm, chắc Nhan Thư không nhổ trại đâu? Chị xem giá đỡ của cô ấy bị hỏng rồi kìa.”
Lâm Tuyết Mẫn đi đến, tỏ ra lo lắng nói, “Đúng thật, sao lại hỏng nặng như này. Thế tối qua em ngủ kiểu gì thế? Không bị đập vào đầu chứ?”
Nhan Thư vốn dĩ không đếm xỉa đến cô ta, chuyên tâm “đánh vật” với chiếc lều, nhưng nghe thấy câu này cô lại dừng tay lại.
Cô phủi tay, đứng dậy, “Sao chị biết tối qua nó đã hỏng rồi?”
Bàn tay buông thõng bên hông của Lâm Tuyết Mẫn hơi nắm lại, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Em quên rồi à, lều của chị em mình nằm cạnh nhau mà. Tối qua chị nghe thấy tiếng động nhưng đêm khuya thanh vắng, một đứa con gái như chị không dám ra ngoài xem sao.”
“Thế à?”
Lâm Tuyết Mẫn vẫn tươi cười như cũ, “Đúng vậy, nếu chị ra xem thì tốt rồi, còn có thể gọi em vào nằm cùng với chị.”
Nhan Thư nhìn sâu vào mắt cô ta, Tần Minh Bách từ con đường nhỏ đi đến, “Có chuyện gì thế?”
Lâm Tuyết Mẫn tranh trả lời trước: “Lều của Nhan Thư bị hỏng rồi, nếu không có lều dự bị, tối nay không biết em ấy phải làm thế nào.”
Lời của cô ta đã gợi ý cho Tiểu Ưu, Tiểu Ưu vỗ đùi nói: “Hình như trên xe còn dư một căn lều thật, chỉ là hơi... ờ ừm, rách.”
Tần Minh Bách nhíu mày.
Đâu chỉ hơi rách.
Cái lều trên chiếc xe của công ty cho thuê xe kia, không biết đã để ở đó mấy trăm năm, tích lại một lớp bụi dày, giá đỡ rỉ sét loang lổ, vải lều nát bươm.
Quan Văn Cường vỗ ngực, “Em làm việc anh còn không yên tâm hử? Hành trình hôm nay đã được lên lịch từ sớm rồi, chúng ta leo núi cùng câu lạc bộ Báo chí, buổi trưa ăn trên đỉnh núi...”
“Tôi có hỏi chuyện này à?” Hứa Bùi lên tiếng cắt ngang lời của anh ta.
Thấy anh ta vẫn còn ngơ ngác, anh mím đôi môi mỏng, nhắc nhở: “Chiếc lều.”
Quan Văn Cường chợt sực tỉnh, “Yên tâm, em đã giúp bạn Nhan dựng lều chắc chắn rồi, đảm bảo không hỏng được đâu.”
Hai người vừa đi vừa nói, nhìn thấy cách đó không xa có một toán người xúm lại.
Quan Văn Cường ghé lại gần Hứa Bùi, bĩu môi nói bằng giọng hả hê: “Nhìn thấy chưa anh Bùi, trên bãi cỏ kia có cái hố to hình người, mọi người đều đang đoán đó là cái hố của kẻ xui xẻo nào để lại.”
Quan Văn Cường cười một hồi, nhận ra người bên cạnh không có phản ứng nào, vừa mới quay sang đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai vô cảm của anh Bùi.
Quan Văn Cường không dám hó hé thêm nữa, cố gắng bấm bụng nhịn cơn buồn cười còn lại xuống.
Đột nhiên anh ta lại nhớ ra chuyện gì đó, “À mà anh Bùi ơi, em nhặt được một chiếc cúc ở cạnh đó, anh xem có phải của anh không?”