"Cho nên hai người đã ở bên nhau?" Uông Trác Thành hỏi.

"Ở bên nhau rồi có vấn đề gì không?" Tiêu Chiến hỏi lại.

"Cậu cũng không sợ cậu..." Uông Trác Thành còn chưa nói xong đã bị Vu Bân đá vào chân. Uông Trác Thành khó hiểu nhìn Vu Bân.

"Sợ cái gì?" Tiêu Chiến hỏi tiếp.

"Haha, có thể sợ cái gì chứ? Chắc là cậu ấy sợ bạn nhỏ nhà cậu chê cậu già, không cần cậu nữa thôi." Vu Bân hoà giải nói.

"Sẽ không đâu, tiểu bảo bảo rất tốt." Tiêu Chiến nâng ly uống một ngụm cà phê, xem đồng hồ, "Năm giờ tiểu bảo bảo phải luyện trượt ván, tôi đi tìm em ấy đây. Bái bai."

"Thôi đi, mê sắc quên bạn." Uông Trác Thành tức giận mắng.

"Đó là điều đương nhiên." Tiêu Chiến đứng dậy chỉnh quần áo, nói xong liền đi.

"Cậu vừa rồi cản tôi làm gì? Sao không để tôi nói?" Tiêu Chiến vừa đi, Uông Trác Thành liền hỏi Vu Bân.

"Cậu bị ngốc hả, Tiêu Chiến bao lớn rồi, Vương Nhất Bác lại nhỏ như vậy, họ có thể bên nhau bao lâu? Cậu còn phá hư không khí nói người nhà Tiêu Chiến, thật là."

Uông Trác Thành nghe Vu Bân nói nhẹ gật đầu, cảm thấy cũng có lý. Nhưng mà hai người đã sai, tất nhiên, đó là chuyện của sau này.

"Chiến ca, chờ có lâu không?" Vương Nhất Bác vội vàng từ ký túc xá chạy xuống.

Tiêu Chiến bước ôm Vương Nhất Bác đang vội vã chạy tới vào lòng, "Vội như vậy làm gì? Anh cũng không có chạy."

"Sợ Chiến ca chờ lâu." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến xoa tóc Vương Nhất Bác "Không lâu, bao lâu cũng có thể chờ được."

"Chiến ca, anh thật tốt."

"Chỉ đối tốt với em thôi."

Vương Nhất Bác ngượng ngùng quay đầu, Chiến ca sao lại biết cách nói chuyện như thế.

"Được rồi không trêu em nữa." Tiêu Chiến xoay người bạn nhỏ lại, "Đi thôi, không phải em muốn đi luyện trượt ván sao?"

"Dạ, Chiến ca, em lái motor chở anh đi." Vương Nhất Bác phấn khích.

"Em muốn làm tay đua trong trường học à!"

"Chạy chậm một chút, có được không?" Vương Nhất Bác nói xong âm cuối thoáng kéo dài ra thêm chút nũng nịu.

"Cún con, em đang làm nũng sao?"

"Sao như vậy được, em là một cool guy đó." Vương Nhất Bác khịt mũi xem thường khi nghe hai từ làm nũng này.

"Được được được, vậy phải chạy chậm một chút đó, Chiến ca của em già rồi không chịu nổi giày vò đâu."

Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên khi nghe Tiêu Chiến đồng ý, vội vàng gật đầu, nói nhỏ kêu Chiến ca chờ em rồi nhanh chân đi lấy xe.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác khẽ cười. Cậu như là mặt trời nhỏ chiếu sáng tâm của anh.

Đến lúc ngồi lên xe, Tiêu Chiến mới phát hiện mình vừa làm một chuyện vô cùng sai. Ngoại trừ bên ngoài nơm nớp lo sợ thì bên trong phải dốc sức lực hét to để Vương Nhất Bác chạy chậm một chút. Đáng tiếc là Vương Nhất Bác không nghe thấy. Sau khi đến nơi Tiêu Chiến nghĩ rằng lần sau nhất định không được dễ dàng mềm lòng nữa. Nhưng rồi lần sau vẫn như vậy, hết lần này đến lần khác.

Năm thứ hai đại học hai người chính thức ở chung. Bạn nhỏ không thể ăn cay, Tiêu Chiến mỗi lần nấu ăn đều sẽ là một nửa cay, một nửa thanh đạm. Bạn nhỏ tập nhảy Tiêu Chiến sẽ ở bên cạnh xem, nhắc nhở nên nghỉ ngơi một chút. Bạn nhỏ chơi trượt ván, lái motor Tiêu Chiến cũng ở bên cạnh. Vương Nhất Bác cũng vậy, buổi tối Tiêu Chiến đi xã giao uống rượu cậu sẽ đi nấu canh giải rượu. Lúc Tiêu Chiến xem văn kiện Vương Nhất Bác sẽ ở cùng anh, pha cà phê cho anh. Mỗi sáng cùng nhau chạy bộ. Tiêu Chiến nấu ăn, cậu rửa chén, rửa chén xong còn phải bị Tiêu Chiến "ăn". Hai người cứ như thế trải qua thời gian thử thách, cùng nhau chung sống ba năm vẫn trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, không hề có cãi vã.

Được rồi, cho dù là có cãi vã, trên giường cũng đều giải quyết rồi. Ồn ào một chút tình cảm sẽ vui vẻ, ồn ào lớn sẽ thành tổn thương tình cảm.

Nếu thật sự tính toán thì chính là lúc bạn nhỏ học năm hai, trông thấy Tiêu Chiến gần gũi với nữ thư ký cùng công ty nên ăn dấm, chạy ra ngoài chơi trượt ván, không khống chế tốt nên bị ngã. Bởi vì tìm nơi vắng vẻ, trên mặt đất lại không bằng phẳng khi ngã xuống bị tróc một mảng da lớn chảy rất nhiều máu nhìn rất là đáng sợ. Tiêu Chiến biết chuyện, một bên giúp Vương Nhất Bác bôi thuốc, ôm tới ôm lui mấy ngày liền không cho bạn nhỏ dùng sức chỗ bị thương. Một bên không nói chuyện với cậu, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không để ý tới mình cảm thấy rất uỷ khuất, cũng không thèm để ý tới Tiêu Chiến. Hai người cứ như vậy, một người vì đối phương không biết tự thương bản thân mà tức giận, một người vì ăn dấm mà tức giận, chiến tranh lạnh hai ngày cuối cùng Tiêu Chiến vẫn là người nói xin lỗi:

"Cún con, xin lỗi, anh sai rồi."

Tiêu Chiến vừa xin lỗi xong Vương Nhất Bác liền đỏ cả vành mắt, "Em cũng không đúng, không nên chơi trượt ván lúc tức giận."

"Biết là tốt rồi." Tiêu Chiến khẽ cười.

Hai người trở lại hạnh phúc, vui vẻ.

Biến cố bắt đầu từ năm thứ ba đại học.

"Cún con, anh muốn lập nghiệp." Vương Nhất Bác đang nằm trên ghế sô pha xem tivi, Tiêu Chiến đột nhiên nói.

"Sao tự nhiên anh lại muốn như vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không có gì, chỉ là anh muốn tự thử sức xem sao. Sao hả? Sợ ca ca không có tiền nuôi gia đình sao?"

"Xuỳ." Vương Nhất Bác nhìn anh đầy ghét bỏ, "Em biết lái motor, biết trượt ván, biết nhảy múa, không cần anh nuôi. Hơn nữa em cũng có thể nuôi anh. Chiến ca, mặc kệ anh quyết định làm gì em đều ủng hộ anh."

"Ừm." Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác. Hung hăng ôm thật chặt không muốn để Vương Nhất Bác thấy mắt anh đang đỏ lên.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến hôm nay là lạ, đoán là anh gặp chuyện phiền lòng nên ngoan ngoãn nằm trong ngực không động đậy.

"Tiểu Chiến, con có biết bên ngoài nói con thế nào không? Con cùng đứa nhỏ kia là thật sao?" Tiêu Chiến hồi tưởng đến việc mẹ Tiêu nói.

"Đúng vậy, con thật sự yêu em ấy." Tiêu Chiến kiên định nói.

"Tiểu Chiến, con bây giờ còn quá nhỏ, con muốn chơi mẹ không phản đối. Nhưng con phải biết nặng nhẹ." Mẹ Tiêu nói.

"Con không chơi. Con đang nghiêm túc." Tiêu Chiến nói rõ ràng từng chữ.

"Con điên rồi." Mẹ Tiêu hét lên, cuối cùng cảm thấy mình thất thố, hắng giọng, "Tiểu Chiến, con bây giờ có cảm giác mới mẻ, thích con trai cũng không có gì. Chuyện này nếu là với công tử nhà ai mẹ sẽ không trách con, nếu con muốn nuôi cậu ấy cũng không vấn đề. Nhưng con phải nhớ kĩ con là con trai độc nhất của Tiêu gia, tương lai phải là người thừa kế của công ty, có một số việc không thể quá mức."

"Con chỉ thích một người mà thôi, không quan tâm là nam hay nữ. Em ấy chính là em ấy, con thích..."

"Bốp..." một tiếng, Tiêu Chiến vẫn chưa nói xong đã bị mẹ Tiêu hung hăng đánh cho một bạt tay.

"Con quỳ xuống cho mẹ."

Tiêu Chiến không nói hai lời "bịch" một tiếng quỳ xuống.

"Con vì một nam nhân mà cùng đối nghịch với mẹ sao? Điều mẹ vừa nói là giới hạn cuối cùng, con nói cho mẹ biết có đồng ý hay không?"

"Đối nghịch?" Tiêu Chiến cười lạnh lặp lại từ này. "Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn mẹ đều phái người giám sát nhất cử nhất động của con, mỗi ngày đều muốn con học tập, học những thứ mà con không muốn, đem con biến thành người máy sống theo suy nghĩ của mẹ, đó không phải là đối nghịch sao?"

"Mẹ đây là vì muốn tốt cho con." Mẹ Tiêu xúc động nói.

"Con cũng vì muốn tốt cho mình." Tiêu Chiến phản bác.

"Tiêu Chiến." Mẹ Tiêu tức giận, "Nếu con nhất quyết như thế, thì cũng không cần ở lại trong căn nhà này nữa."

"Con cầu còn không được." Tiêu Chiến đứng dậy đi ra cửa.

"Tiểu Chiến, mẹ sẽ đau lòng, ba con trở về nhìn thấy bộ dạng này của con cũng sẽ rất đau lòng." Mẹ Tiêu thấy Tiêu Chiến đi ra ngoài, trong lòng hoảng sợ.

"Mẹ, con xin lỗi." Tiêu Chiến đi không quay đầu lại.

"Được rồi, em đói." Bạn nhỏ Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói.

"Ừm, ca ca đi nấu cơm cho em." Tiêu Chiến điều chỉnh tốt tâm tình, chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng bếp.

"Không cần. Anh hôm nay mệt rồi, để em làm." Vương Nhất Bác ấn Tiêu Chiến ngồi xuống, "Hôm nay đúng lúc em học được cách nấu mì, sẽ mời Tiêu học trưởng kiểm định một chút nha."

"Ừm, được, có điều nếu không ngon, anh sẽ không ăn đâu nha." Tiêu Chiến trả lời.

"Thôi đi. Còn đòi hỏi nữa, có ăn là tốt lắm rồi." Vương Nhất Bác mặc tạp dề vào chuẩn bị nấu mì.

Tiêu Chiến ở phòng khách nhìn nhất cử nhất động của Vương Nhất Bác, thầm nghĩ như vậy đã rất tốt, rất tốt.

Buổi tối bởi vì Vương Nhất Bác nấu cơm nên Tiêu Chiến sẽ rửa chén. Sau khi anh dọn dẹp xong phòng bếp Vương Nhất Bác đã tắm xong, tự mình lén lúc xem điện thoại không biết đang làm gì.

"Cún con, em xem điện thoại kiểu này rất có hại cho mắt." Tiêu Chiến bưng một ly sữa vào phòng.

"Đây." Vương Nhất Bác đem một thẻ ngân hàng đưa cho Tiêu Chiến.

"Đây là làm gì?" Tiêu Chiến cầm thẻ đầy khó hiểu, "Đây là nộp thẻ lương cho chồng sao?" Tiêu Chiến trêu ghẹo nói.

"Anh thôi đi." Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến, "À, đây, đây là tiền mấy năm nay em tích góp, không nhiều, đoán chừng khoảng hơn mười vạn, không biết có giúp được gì cho anh hay không."

Thật ra trong lòng Vương Nhất Bác rất khó chịu. Hơn mười vạn đối với Tiêu Chiến một mình lập nghiệp mà nói quả thực là hạt cát trong sa mạc. Đối với mình trước kia mà nói cũng là hạt cát trong sa mạc. Nhưng mà kể từ sau khi cùng người nhà cắt đứt quan hệ, bản thân cũng chỉ có chừng này, hơn nữa cậu cũng không có nói chuyện trong nhà mình với Tiêu Chiến.

Nhìn Vương Nhất Bác lặng lẽ đứng ở nơi đó cúi đầu, Tiêu Chiến đau lòng. Giờ khắc này anh cảm thấy việc mình làm hôm nay đều đáng giá. Hoá ra Vương Nhất Bác thật sự là mặt trời nhỏ chiếu sáng tâm mình.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trên đầu có một bóng đen còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Chiến ôm ngã nhào lên giường, "Tiểu bảo bảo, anh muốn em."

Cậu không nói gì hôn lên môi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh trên đại dương bao la, theo gợn sóng của biển cả mãnh liệt lung lay.

"Chiến... Chiến ca, ưm... đừng, đủ rồi." Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, giọng nghẹn ngào.

Tiêu Chiến mắt điếc tai ngơ mà tiếp tục. Giống như một trận phát tiết, cho đến khi Vương Nhất Bác hai mắt tối sầm rơi vào mê man mới miễn cưỡng ngừng.

Tiêu Chiến nhìn người dưới thân mình, biết là bản thân mất khống chế, nhưng mà không có cách nào, chỉ có như thế Tiêu Chiến mới có cảm giác chân thật cùng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác tới phòng tắm, trong lúc đó cậu lẩm bẩm gì đó, anh cẩn thận nghe hình như là đừng, đau, chậm một chút. Cái này khiến Tiêu Chiến càng thêm áy náy.

Sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến dậy đi nấu cơm. Tối hôm qua quá điên cuồng, Vương Nhất Bác hôm nay chắc chắn sẽ khó chịu, chỉ có thể ăn món thanh đạm một chút. Nghĩ tới liền đi băm thịt nấu cháo, xong rồi cho vào nồi cơm điện giữ ấm.

Hôm nay là thứ bảy, tiểu bảo bảo không có tiết học, bản thân vì tối hôm qua cùng mẹ trở mặt nên cũng không cần đến công ty. Đột nhiên rảnh rỗi cũng có thể suy nghĩ xem sau đó nên làm gì.

Đúng vậy, làm gì bây giờ đây?

Tiêu Chiến ngồi trên ghế salon, tự hỏi sau đó sẽ làm gì, nghĩ một hồi liền cầm điện thoại ấn gọi một dãy số.

"Alo, là tôi..."

Cuộc điện thoại này xem ra có hiệu quả, Tiêu Chiến nở một nụ cười tươi.

"Dong" phòng ngủ vang lên tiếng động, Tiêu Chiến vội vàng chạy vào, nhìn thấy Vương Nhất Bác hai mắt đờ đẫn cùng với chăn mền ngổn ngang.

Vương Nhất Bác vốn muốn dậy, nhưng mà eo một chút sức lực ngồi dậy cũng không có, phía sau lại đau rát, chưa kịp đứng dậy đã bị ngã lại trên giường, không khỏi có chút thất thần.

"Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vội vàng hỏi.

Vương Nhất Bác không nói gì.

"Cún con đừng doạ anh, em nói chuyện đi." Tiêu Chiến sốt ruột chạy đến bên giường ôm lấy Vương Nhất Bác.

"Anh đừng..." Vương Nhất Bác nghe giọng mình thì sợ hết hồn, đem nửa câu tiếp theo nuốt ngược trở vào.

Cái giọng nói như vịt đực này là giọng của mình sao?

Tiêu Chiến tất nhiên là cũng nghe thấy. Giọng Vương Nhất Bác khàn, vô cùng khàn, anh vội đến tủ đầu giường rót một ly nước ấm đưa cho cậu.

Cậu nhận lấy ly nước, tay vẫn còn run rẩy, uống hết mấy ngụm nước thấm giọng, cảm thấy tốt hơn nhiều.

"Tiêu Chiến, anh không phải là người." Câu nói đầu tiên của Vương Nhất Bác.

"Phải phải phải, cún con, ca ca sai rồi. Hôm qua ca ca quá cảm động nên không khống chế được, cún con đừng tức giận, được không?" Tiêu Chiến ôn nhu nói.

"Không có tức giận." Vương Nhất Bác nghiêng đầu không nhìn Tiêu Chiến.

"Được, vậy hôm nay phạt anh cả ngày ở cùng bạn nhỏ, chăm sóc bạn nhỏ có được không?"

"Anh không đi làm à?"

"Thất nghiệp rồi. Sao vậy, cún con ghét bỏ anh à?" Tiêu Chiến dùng giọng điệu vô cùng đáng thương nói.

"Xuỳ..." Vương Nhất Bác ghét bỏ liếc nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy cún con trước đây ngọt ngào, mềm mại như vậy, sao bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế, có điều, bất kể thế nào cún con đều là người mình thích, mình yêu tha thiết.

"Được rồi, đừng nháo, anh có nấu cháo, mang lên cho em ăn." Tiêu Chiến nói xong đứng dậy đi lấy.

Vương Nhất Bác cả ngày cơ hồ đều nằm trên giường. Trong lúc đó Tiêu Chiến sẽ đi theo làm tuỳ tùng, đem tiểu bảo bảo chăm sóc rất tốt.

"Chiến ca, anh thật tốt." Buổi tối Vương Nhất Bác nằm trong ngực Tiêu Chiến nói.

"Không có, cún con mới tốt." Tay Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác.

"Sao như vậy được, em cái gì cũng không làm được cho anh."

"Cún con đã làm rất nhiều vì anh." Cho anh tất cả ánh sáng của thế giới.

Hai người ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa lên, ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào.

"Chiến ca ơi..." Vương Nhất Bác dụi mắt nhìn thấy Tiêu Chiến ăn mặc chỉnh tề.

"Vẫn còn sớm em ngủ tiếp đi. Từ hôm nay trở đi anh có thể sẽ bận rộn, một mình em ở nhà phải ngoan, muốn ăn gì thì gọi cho anh, anh nói người mang đến." Tiêu Chiến vừa nói vừa đeo cà vạt, "Tối anh sẽ về, đừng có chạy lung tung đó nha."

Vương Nhất Bác bước đến chỉnh cà vạt cho Tiêu Chiến, hôn một cái lên má anh, "Em biết rồi, Tiêu ba ba."

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra đem mặt cậu đối diện với mình, hung hăng hôn xuống, "Hôn may mắn."

"Dạ, Chiến ca cố lên."

"Ừm, sẽ được."

Vương Nhất Bác sau khi tiễn Tiêu Chiến quay về, lên nhà rửa mặt xong thì đón xe đến trường học. Chỗ ở cách trường học không xa, ngồi xe rất nhanh đã đến. Cậu phải luyện nhảy, không thể để Chiến ca một mình vất vả, cậu cũng có thể chia sẻ.

Trả tiền xuống xe, lúc chuẩn bị vào cửa trường thì bị ngăn lại. Cách đó không xa một chiếc xe ngừng lại, trong xe là một phụ nữ rất có khí chất.

"Cậu Vương, phu nhân chúng tôi muốn mời cậu đi uống nước một chút."

26/01/2021

Chỉnh sửa lần cuối: 23/03/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play