(Au: Thay "nhỏ" thành "cô" cho thuận miệng nha)

Sáng hôm sau tại một ngôi biệt thự giàu có vô cùng lộng lẫy.

Một cô gái xinh đẹp đang bình yên ngủ say trong vòng tay ấm áp của chàng trai nọ.

-Ưm...

Kim Châu khẽ cựa mình tỉnh dậy, đôi lông mi cao vút từ từ hé mở ra. Phản ứng của cô đầu tiên là bất ngợ tột cùng. Sao cô ở đây? Đây là đâu, tại sao Phan Huy lại đang ôm cô. Rõ ràng tối qua cô đang ở bar mà.

Khẽ nhăn mặt lấy lại sự tỉnh táo. Thấy Phan Huy còn đang ngủ say. Cô nhẹ nhàng đặt chân xuống giường. Đáng lẽ ra gặp cảnh này Kim Châu cô nên đỏ mặt vui vui trong lòng mới phải, nhưng không, thái độ của cô vô cùng dửng dưng khi nhớ đến những hình ảnh ở điểm hẹn ngày hôm qua mà cô thấy được.

Cô tự nói với bản thân mình, quyết định bỏ cuộc thì không nên lưu luyến. Vì vậy cô lẳng lặng bước đi không muốn gây sự náo loạn. Nhưng ai ngờ trước được điều gì... Phan Huy mở mắt ra nắm tay cô lại, anh giở giọng dễ nghe nhất để hỏi.

-Cô đi đâu vậy?

Kim Châu bị nắm tay thì có hơi ngạc nhiên. Nhưng khi bình tĩnh lại cô nhanh chóng tháo bàn tay ấm áp ấy ra làm anh sững sờ. Sau đó cô cất giọng vô tâm mà trả lời.

-Về.

Anh nghệch mặt ra có hơi bất ngờ về thái độ lạnh nhạt và dửng dưng của cô. Với bản chất nghịch ngợm ấy khi thấy anh ôm cô ngủ thì đáng lẽ ra cô nên la hét lâu rồi chứ. Sao lần này cô hiền thế. Hiền đến bất bình thường làm anh lo lắng. Không phải là cô đang ghét bỏ anh đúng không???

Đang chìm đắm vào những suy nghĩ mông lung thì ở phía ngoài cửa một âm thanh khô khốc vang lên.

Cốc... Cốc...

Phan Huy giật mình, đôi môi nhanh chóng hé mở ra: "Vào đi".

Lập tức cánh cửa phòng mở ra. Một bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu đi chậm rãi vào. Trên đôi môi hé nở một nụ cười tươi rói thoáng chốc làm Kim Châu hoảng. Đây chẳng phải là cô gái ôm nhau với Phan Huy sao? Chết tiệt. Bây giờ cô lại đang ở trong phòng của anh. Trong lòng cô thật sự là không muốn bị hiểu lầm với anh. Vừa hại anh mà cũng vừa hại cô. Phan Huy ngu ngốc, tại sao lại đưa cô vào trong này chứ.

-Anh nhớ xuống ăn sáng. Em chờ đấy.

Cô gái ấy nói xong liền đóng cửa rời đi. Mà Kim Châu nghe được câu nói thánh thót được phát ra từ đôi môi ấy lại khẽ nhói trong tim. Đã sống chung rồi sao? Người ngượng nghịu cô quay sang nhìn Phan Huy thì thấy anh đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Tôi về đây, cảm ơn.

Kim Châu nhanh chân đi ra cửa. Giờ phút này cô chỉ muốn nhanh rời khỏi đây thôi. Ở lại thì chỉ đau tim nhói lòng. Cô không muốn phải hành hạ bản thân mình như vậy. Mà chưa kịp rời đi. Cánh tay Phan Huy đã nhanh chóng hơn ôm cô vào lòng làm cô bất ngờ nhưng cô không hề muốn kháng cự. Chỉ lần cuối thôi, cô sẽ quên. Kim Châu đâu hề biết rằng cái kết thúc sẽ đi xa ngoài trí tưởng tượng của cô.

Phan Huy trầm mặt xuống, tay ôm cô vào lòng, miệng khẽ nhếch lên khó hiểu hỏi.

-Em ghét tôi sao?

Kim Châu bất ngờ vô cùng. Từ lúc nào anh đã thay đổi cách xưng hô với cô rồi, tuy vậy cô vẫn bình tĩnh trả lời.

-Không... Chỉ là vì tôi muốn tránh xa anh.

-Vì sao muốn tránh xa tôi?

Phan Huy nhìn xuống Kim Châu không nhanh không chậm mà hỏi.

-Do tôi... yêu anh.

Cô ngập ngừng nói, dù sao thì cũng bỏ cuộc, dù sao cũng biết mình bị từ chối thế nên cô muốn nói duy nhất một lần để cho anh hiểu.

Thoáng chốc, gương mặt anh liền xuất hiện vài nét hạnh phúc, ấm áp, tay ôm chặt cô hơn ở trong lòng, muốn điều làm cô bị ngộp thở mà chết.

-Yêu anh mà lại muốn tránh xa anh?

Kim Châu nhíu mày đẩy cả người anh ra. Càng ngày anh càng thay đổi cách xưng hô quá đáng. Bấy nhiêu thôi là đã quá đủ với cô rồi, cô không muốn làm kẻ thứ ba nữa, đôi môi hồng nhạt của cô khẽ cong lên một nụ cười chế giễu.

-Là do anh yêu người khác rồi.

-Ahaha... haha...

Phan Huy cười rộ lên, nhìn thái độ cứng đơ lúc nãy khi em gái anh vào phòng thì bây giờ anh có thể đoán ra rồi. Là do cô "ghen" nha. Haha Càng nghĩ Phan Huy lại càng vui vẻ hơn nhiều.

-Đó là em gái anh mà... Hahaha...

-Sao?

Kim Châu trợn mắt nhìn Phan Huy. Là do cô quá chủ quan hay là do cô đoán sai mới đúng đây. Đáng chết.

-Làm bạn gái anh nhé.

Anh nhìn thái độ của cô mà nhịn cười run cả vai. Thẳng thừng mà tỏ tình trắng trợn. Bây giờ anh cũng công nhận rằng bản thân mình cũng "không hề kém" Gia Phong là mấy.

-Hả?

Cô lại một lần nữa trợn mắt, mặt đần ra như không hiểu. Anh nhún vai một cái tỏ ý không giải thích gì thêm còn ánh mắt như dao găm gắt gao nhìn cô.

-Em không làm người yêu anh thì sẽ ế già đấy, chả ai dám lấy một con sư tử đâu.

-ANH...

Trí não cô bây giờ mới tiêu hóa hết mọi thứ, mặt đỏ bừng bừng hung hăng trừng Phan Huy định chửi rủa một trận nhưng dường như tất cả bị nghẹn lại ở họng hết rồi.

Nước mắt cô rơi... Giọt nước mắt hạnh phúc...

Từng giọt một rơi xuống làm Phan Huy hoảng, không phải anh đã nói sai gì chứ.

Cô nhón người ôm chầm lấy anh, miệng mỉm cười hạnh phúc

"Em đồng ý"

Phan Huy nghe vậy cười tươi như hoa mùa xuân, cứ tưởng anh lại làm cô khóc. Lấy tay mình lau đi nước mắt cho cô. Định cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn đầu tiên thì...

Riingg... Riingg /// Chuông điện thoại mạnh mẽ của Kim Châu vang lên.

"Chết tiệt" anh rủa thầm, đang trong giờ phút quan trọng vậy mà lại bị phá hủy. Cô nhìn khuôn mặt nhăn nhó như khỉ của anh thì chỉ biết cười trừ. Bắt máy điện thoại lên thì thấy số của Tử Nam.

-Alô, sao vậy anh?

Bộp /// chiếc ip4 rơi vào một khoảng không trung rồi rớt xuống sàn gạch lạnh lẽo.

Con bạn thân của cô...

Trong lòng lo lắng như lửa đốt, cô quay phắt qua Phan Huy, ánh mắt hoảng loạn vô cùng.

-Anh đưa em đến bệnh viện xyz với, Thiên My nó đang... hức... nó đang bị hôn mê.

Cô nấc lên sốt sắng nhìn Phan Huy, không chần chừ cô lôi anh ngay xuống gara bỏ mặc những ánh mắt tò mò trong căn biệt thự. Phan Huy cũng không nói gì, nhanh chóng chở cô đi. Bởi vì trong lòng anh cũng chả khác gì cô, tâm can không hề yên ổn.

Thế là đã có một chiếc ôtô chạy với tốc độ kinh người lướt nhanh trên con đường thẳng tiến về phía bệnh viện.

(Còn tiếp)

-Xin lỗi au không nhập tâm lắm nên chap ms không đc hay, vì do khuya rồi nên buồn ngủ dữ luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play