Nhóm bảy người Kiều Anh, Tiên Thiên, Ngữ Yên, Mục Dao, Chu Thiện, Thu Hỷ và Thiên Nhi cùng ngồi trò truyện với nhau ở sân sau nhà Nam Thành.
Vốn dĩ họ muốn về Thanh Linh phái sau khi thu xếp xong hậu sự cho Tư Tuyệt, nhưng một vài thắc mắc nảy sinh khiến họ phải ngồi lại chỗ này nhằm làm rõ.
"Kiều Anh, chuyện của Thánh Thượng và Kim Yến, cô đã biết từ khi nào?" Thu Hỷ bĩu môi chất vấn.
"Kim Yến dặn ta không được kể cho ai nghe."
"Nhưng cô lại kể cho tiểu thư của ta nghe." Thu Hỷ nhắc lại.
Chu Thiện nghe vậy thì vội nói xen vào: "Chuyện đó có gì lạ? Mối quan hệ giữa Kiều Anh và Đặng tiểu thư đâu phải cô không biết?"
"A! Ta quên mất..."
"Mối quan hệ?" Ngữ Yên ngồi lắng nghe nãy giờ, bỗng thắc mắc: "Mối quan hệ gì?"
"Thì là..." Thu Hỷ định trả lời, nhưng ngay lúc đó, Minh Nguyệt và Kim Yến cùng trở về.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ. Minh Nguyệt liền ngăn lại: "Hiện tại chúng ta không ở Thanh Linh phái, mấy quy tắc này không cần đâu, cứ tự nhiên là được."
Nói xong, cô lại nhìn xung quanh, hỏi tiếp: "Mọi người có thấy Bạch Vân đâu không?"
Vừa nghe nhắc đến mình, Bạch Vân vốn dĩ đang bay nhảy ở phía sau nhà bỗng chốc xuất hiện, nhiệt tình đeo lấy Minh Nguyệt, nũng nịu: "Mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng nhớ đến con."
"Được rồi, ta chỉ là bận chút việc thôi. Đi theo ta, ta có việc cần nhờ con làm." Cô lại xoay sang Kim Yến, nói tiếp: "Em đợi ở đây nhé." Kim Yến gật đầu, Minh Nguyệt liền dẫn Bạch Vân đi ra phía sau.
Mọi người lúc này mới xúm lại xung quanh, dò hỏi đủ điều:
"Kim Yến, có thể kể cho tôi biết Thánh Thượng là người như thế nào không? Người có khó khăn không, ý tôi là có nghiêm khắc không ấy?" Thu Hỷ và Chu Thiện nhiệt tình nói.
"Chuyện này..." Trước sự dồn dập, cô thật sự không biết trả lời sao cho phải. Tâm trạng lúc này vẫn còn đặt ở tình cảnh trước cánh đồng hoa hướng dương, trong lòng vẫn luôn lặp đi lặp lại những lời mà Minh Nguyệt đã nói:
"Người mà chị từng yêu... là nữ."
Một cú sốc mà cô chẳng biết nên diễn tả như thế nào? Từ khi còn bé, cô đã luôn lo sợ một ngày chị ấy thành gia lập thất, có gia đình riêng rồi sẽ dần quên cô đi. Nhưng việc Minh Nguyệt chỉ có hứng thú với nữ tử đã phần nào giảm bớt được lo lắng ấy.
Nhưng là nữ thì thế nào? Là nữ thì kết quả vẫn là phải chấp nhận nhường Minh Nguyệt cho người khác, sau cùng bản thân vẫn cô đơn một mình.
Nghĩ đến đây, cô lại lắc đầu khó hiểu chính bản thân. Một mặt thì mong muốn chị ấy tìm được hạnh phúc riêng, không nên bỏ lỡ. Một mặt lại không thích Minh Nguyệt có người thương rồi sẽ bỏ rơi cô. Rốt cuộc, bản thân nên làm thế nào mới phải?
Thấy hành vi khó hiểu của Kim Yến, mọi người liền thắc mắc. Ngữ Yên thấy lạ bèn hỏi: "Này, cô có tâm sự gì à? Hà cớ gì hết lắc đầu rồi đến trầm ngâm suy nghĩ một mình đây?"
"À không có việc gì đâu... Tôi nghĩ bâng quơ ấy mà..."
"Cô còn chưa kể cho bọn tôi nghe về Thánh Thượng đấy..." Thu Hỷ hối thúc.
Kim Yến thấy vậy thì đành nói ra những gì mình biết, kể những điều nên kể về Minh Nguyệt. Mọi người nghe xong thì thầm thú vị. Họ đã nghe danh từ lâu, nhưng không ngờ vị Thánh Thượng vang danh kia lại là một người dịu dàng, dễ gần và dễ mến đến như thế. Bất chợt nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị khó ở của vị Kim Thượng trong phái, ai nấy đầu bỗng chốc rùng mình.
Khi này, Minh Nguyệt cũng quay trở lại, Bạch Vân có vẻ đã đi đâu mất, cô đề nghị tất cả cùng đi viếng mộ. Mọi người cũng vui vẻ đáp ứng.
Trên đường, Thu Hỷ ngắm nghía thấp thoáng bóng lưng Minh Nguyệt và Kim Yến, liền nghiêng người lại gần Thiên Nhi, nhỏ giọng hỏi: "Này, Nhi nhi, nàng xem hai người họ có phải quá xứng đôi không?"
Bùi Thiên Nhi như đang nghĩ gì đó, bị câu nói làm giật mình, liền hỏi lại: "Nàng nói sao?"
"Thì ta nói Thánh Thượng với Kim Yến ấy, họ như là một cặp vậy... Nàng không cảm thấy như thế à?"
"Một cặp ư?" Thiên Nhi nhíu chặt đôi lông mày, ngón tay khép hờ đặt lên môi suy tư. Thu Hỷ thấy thế thì thắc mắc, quan tâm hỏi:
"Này... nàng làm sao thế? Dạo gần đây cứ thả hồn theo mây. Có tâm sự gì à?"
Thiên Nhi lắc đầu. "Không có gì..."
"Nếu nàng không nói, đêm nay đừng trách ta nằm trên nha..." Thu Hỷ nháy mắt nham hiểm.
Bỗng tiếng Đặng tiểu thư đang đi sát bên vang lên: "Hai người có thể nhỏ tiếng hơn không? Tại đây còn có người ngoài đấy." Nói xong, cô lại nhìn Kiều Anh đang đẩy xe cho mình, gương mặt nàng ta lúc này lại thêm một tầng đỏ ửng.
Thu Hỷ bị nhắc nhở, vội vàng lên tiếng: "A! Xin... xin lỗi tiểu thư!"
Bỗng ngay lúc ấy, bầu trời Nhân giới bỗng tụ mây đen, mặt đất rung chấn liên hồi, báo hiệu cho một hiện tượng bất thường vừa xảy đến. Minh Nguyệt cảm nhận được nó xuất phát từ đâu, liền phất tay lên trên, một mảng sáng hiện ra và hiển thị hình ảnh bầu trời Thiên giới.
Thúc Hạo vừa nghe xong lời nhắn của Minh Nguyệt từ Bạch Vân, lúc này cũng nhận ra tình hình. Cả hai cùng bước ra ngoài quan sát, liền bị bất ngờ bởi hiện tượng trước mắt.
Bạch Vân nhìn không trung, từ các hướng đang đánh xuống một lúc bốn Hồng Quang Trụ, tránh không khỏi hoang mang.
"Chưởng Môn, chuyện này là..."
Thúc Hạo nheo mắt suy đoán, một lúc sau thì nhàn nhạt trả lời: "Có vẻ... Nguyên Anh trưởng lão và Huyền Sư trưởng lão vừa tiến nhập Bán Nguyên Thần."
"Thế còn hai người còn lại?"
"Một kẻ ta không rõ là ai, nhưng... hướng còn lại cho thấy... nó đến từ Thiên Tôn phái."
Bạch Vân nghe thế thì mở to mắt kinh ngạc, giọng run run lẩm bẩm: "Không... không thể nào?"
Thúc Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Đó là Vương Tông trưởng lão." Nói xong, anh lại thắc mắc. Năm mươi năm trước, lão ta chỉ mới tu vi Long Thần Ngũ Pháp, nay lại đột nhiên tiến nhập Bán Nguyên Thần, cùng một khoảng thời gian với Minh Nguyệt. Nhưng theo hiểu biết của anh, thì với thiên phú của lão, tuyệt nhiên không bao giờ có thể làm được đến như vậy. Tự hỏi chuyện này có ẩn tình gì hay chăng?
Ngày hôm đó, trong một lúc các Chưởng Môn có thêm ba người gia nhập hàng ngũ Bát Pháp, khiến sức mạnh chính phái tăng cường vững chắc. Toàn thể Thiên giới từ đó tổ chức ăn mừng liên hoan.
Và cũng ngay trong đêm ấy, Minh Nguyệt sau khi chờ Kim Yến ngủ say, những người còn lại cũng đã xuất phát trở về Thanh Linh phái, cô liền đến nơi mà ngày đó đã lập giao ước cùng Thúc Hạo và Huyền Ẩn, kiên nhẫn chờ đợi.
Cho đến khi ánh trăng lên cao, toả sáng khắp một vùng rừng núi lạnh lẽo, Thúc Hạo từ từ xuất hiện trong đám cây. "Chỗ cũ" mà Minh Nguyệt đã nhắc trước đó chính là nơi này, Bạch Vân cũng đã truyền thông điệp hẹn gặp cho anh, nên giờ hai người có mặt, trao đổi với nhau những điều tuyệt mật.
"Đại sư huynh." Minh Nguyệt nhàn nhã chào hỏi.
Thúc Hạo tao nhã phất tay, rồi lại lập tức hối thúc: "Nghe muội có chuyện muốn nói. Hãy vào chính sự đi, ta nghe đây."
"Vâng, chuyện muội muốn bàn với huynh... có liên quan đến bí mật bên trong Vong Tưởng Thời Không."
Thúc Hạo gật đầu sẵn lòng lắng nghe. Minh Nguyệt lúc này mới kể từ đầu đến cuối chuyện cô trải qua bên trong đó, tất nhiên là trừ việc nhìn thấy hình ảnh Ngọc Linh ở thế giới cũ của mình.
Anh nghe xong thì lâm vào hoang mang, chân đứng gần như không vững, giọng run run mở lời: "Chuyện... chuyện này không thể nào? Thứ Đó... lại đang ở bên trong Vong Tưởng Thời Không ư?"
Minh Nguyệt thấy vậy thì vội trấn an: "Huynh bình tĩnh! Nếu không phải chính bản thân chứng kiến quyền năng của nó, thì muội cũng thật không dám tin."
"Nhưng... nếu Thứ Đó đang ở Vong Tưởng Thời Không, vậy tại sao nó lại không phá vỡ không gian mà trở lại tứ giới? Chúng ta khi đó chắc chắn không thể nào kháng cự lại nổi, cho dù đấy chỉ là một phần bản thể."
Minh Nguyệt nghe vậy thì lắc đầu. "Muội cũng không rõ. Chỉ thầm đoán là có một sức mạnh vô hình nào đấy ngăn cách nó ở lại đó."
Thúc Hạo nghĩ đến một khả năng, liền hỏi: "Có khi nào... có liên quan đến người tự xưng là mẫu thân của muội không?"
Minh Nguyệt nghe vậy thì thầm nhớ đến nguồn sức mạnh của bà ấy, liền đưa ra kết luận tạm thời: "Có thể là vậy. Bởi dẫu sao chúng ta vẫn không một ai lường trước được một cận Bán Nguyên Thần sẽ mạnh ra sao."
Thúc Hạo lại nghĩ đến một điều khác, bèn hỏi tiếp: "Nhưng... muội khi xuyên qua đây thì mới tầm tuổi đôi mươi. Chưa tính đến việc tại sao hai người đến từ hai thế giới khác, thì bà ta ít nhất cũng đã xuất hiện cách đây năm nghìn năm nhằm ngăn cản Thứ Đó đến tận bây giờ..."
Minh Nguyệt đã từng nghĩ đến chuyện này. Cô đến từ hiện đại, thế giới này lại bắt nguồn từ một quyển tiểu thuyết, mà giờ đây lại xuất hiện một người mẹ trong quyển tiểu thuyết ấy. Dù cho có suy đoán như thế nào, cô cũng không tài nào nghĩ ra lí do hợp tình hợp lí cho được.
Dĩ nhiên, cô không thể kể ra việc nơi đây là một thế giới hư cấu cho Thúc Hạo nghe. Trước khi mọi việc được sáng tỏ, Minh Nguyệt chỉ đành tiếp tục giữ im lặng. Mà muốn mọi việc được sáng tỏ, manh mối bây giờ chỉ có một.
"Theo muội thấy, muốn làm rõ được những điều ấy. Chỉ còn cách tìm lại hồn phách của cha muội mà thôi."
"Ý muội là... cái xác của người nam nhân muội mang về?"
Minh Nguyệt gật đầu. Bỗng nghĩ ra một việc, liền gấp rút hỏi: "Khoan đã sư huynh, cái xác ấy..."
"Đã được đưa vào Băng thất."
Nghe thế, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Thúc Hạo lại hỏi tiếp:
"Vậy... muội có manh mối nào để truy tìm không?"
Minh Nguyệt gật đầu, triệu hồi Hồi Vọng ra, nhìn nó mà đáp: "Muội suy đi nghĩ lại, kẻ nào có mối liên hệ với thứ này chắc chắn là kẻ tỏ tường mọi việc."
Thúc Hạo cũng để ý đến Hồi Vọng, suy tư một lúc, lập tức đoán ra, bèn hỏi lại: "Ý của muội là..."
"Đúng vậy, Lai Gia Huấn cũng sở hữu một cái. Chứng tỏ hắn có liên can." Nhắc đến người đó, Minh Nguyệt bừng tỉnh và nhớ đến Dương trưởng lão, lại tiếp lời: "Phải rồi, cả việc của sư phụ nữa."
Nhắc đến sư phụ, Thúc Hạo liền phất tay, xoay người đi, thở dài nói: "Chuyện của sư phụ thì cũng là hắn, chuyện của cha muội thì cũng là hắn. Đáng tiếc bây giờ hắn đã không còn ở tà giáo để mà tìm đến."
Minh Nguyệt nghe xong thì ngạc nhiên. "Huynh nói sao? Tà giáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thúc Hạo lúc này mới xoay lại, nhìn Minh Nguyệt trả lời: "Có điều muội không biết. Vào năm mươi năm trước, không biết là đã xảy ra chuyện gì, Lai Gia Huấn và Lai Sát bất chấp phá bỏ Luật Ngầm mà giao chiến với nhau, làm chao đảo cả tứ giới. Sau đấy, theo thông tin ta cho người điều tra được, Lai Gia Huấn liền mất tích, nhường chức vụ Giáo Chủ lại cho con hắn, Lai Ngạo. Huyết Mạch và Quang Minh giáo từ đó ngày càng hợp tác sâu hơn, thiếu điều gần như hợp lại thành một."
Minh Nguyệt nghe xong thì nghĩ đến một khả năng, đoán rằng có liên quan đến phản diện lớn nhất trong Thần Ma Chiến Nữ. Nhưng cô không kể ra, vẫn giữ im lặng, hai người từ đấy liền trầm ngâm không nói câu nào.
Bỗng một lúc sau, Thúc Hạo lại lẩm bẩm: "Thứ Đó... Vong Tưởng Thời Không... Bán Nguyên Thần..."
Minh Nguyệt nghe đến thì đầu cũng thông suốt, liền liên kết các chi tiết với nhau, sau đó nhìn Thúc Hạo ngạc nhiên: "Có phải huynh đã nghĩ ra điều gì không?"
Thúc Hạo gật đầu thừa nhận: "Muội từng nói là bên trong Thứ Đó có rất nhiều xác của con người lẫn thần thú, chứng tỏ những kẻ đó là các Bán Nguyên Thần đang trong quá trình đột phá. Vậy... nếu ngày ấy sư phụ thuận lợi tiến nhập Nguyên Thần... thì kết quả có thể là đã rơi vào bẫy."
Minh Nguyệt lại nói tiếp, trong câu nói đã hàm chứa khẳng định: "Ý của huynh là..."
"Ta cũng không dám chắc, nhưng dựa vào hành vi của Lai Gia Huấn thì chỉ có một khả năng."
Cả hai lại cúi đầu, ngừng một lúc, sau đó đột ngột nhìn nhau, cùng đưa ra kết luận:
"Hắn cố ý giúp sư phụ!"
Nói xong, Thúc Hạo liền lắc đầu, phủ nhận: "Không đúng, chẳng lí gì để hắn làm việc này cả. Chúng ta cũng không dám chắc hắn có biết chuyện của Thứ Đó trong Vong Tưởng Thời Không hay không?"
Minh Nguyệt cũng thở dài, nhàn nhạt đáp lại: "Kể từ khi biết hắn sở hữu thứ vũ khí tương tự Hồi Vọng. Muội thấy... không gì là không thể."
Cả hai lại đứng đó im lặng, mỗi người chìm trong suy tư của mình. Một lúc sau, khi đã quá nửa đêm, bầu trời có dấu hiệu sắp sáng, Thúc Hạo nhìn Minh Nguyệt, hỏi tiếp:
"Muội... từ nay có dự tính gì với con bé?"
"Ý huynh là sao?" Minh Nguyệt nheo mắt hỏi lại.
"Ý ta là... Thứ Đó đang chực chờ bên kia tứ giới. Việc đột phá Hoá Thần nhằm tách Vật Tế khỏi luân hồi không còn thuận lợi nữa. Muội dự tính sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây?"
Minh Nguyệt cũng đã tính đến chuyện ấy, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, chỉ đành trả lời:
"Trước mắt, muội chỉ có thể tiếp tục che giấu danh tính cho Kim Yến. Việc sau đó, chờ khi tìm ra hồn phách của cha muội... thì mới có thể tính tiếp."
Thúc Hạo nghe thế thì thở dài, xoay người rời khỏi. Trước khi đi, anh không quên nói vọng lại đôi điều.
"Như ta đã nói trước. Nếu một ngày thân phận con bé bị phát hiện, vì an nguy mọi người trên dưới bổn phái, ta... không thể không vì đại nghĩa diệt thân. Khi ấy... muội hãy bảo trọng!"
Minh Nguyệt không đáp lại, cả hai người đều có chuyện khó xử của riêng mình. Cô không trách anh, cũng không từ bỏ quyết tâm của cô. Con đường này, cô đã chọn, bản thân sẽ đi đến cùng.
Ngày hôm sau, các vị trưởng lão còn lại của ngũ đại phái bất ngờ đến Thanh Linh tụ họp. Tất cả nhằm để quyết định số phận của hai món bảo bối là Kim Bài Bắc hướng và Mộc Cương Giáo, chúng sẽ được giao về tay ai.
Mọi người đều không ngờ rằng, chính việc trên đã mở đầu cho mâu thuẫn ngầm giữa ngũ đại phái, dẫn đến sự đổ vỡ không thể cứu vãn.
----------