*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mười năm trôi qua cứ như một cơn gió bất chợt. Ít nhất, đối với người tại luyện thần giới thì đúng là như vậy. Mười năm cứ như mười ngày, thời gian chẳng có bất kì ý nghĩa nào với họ. Chỉ có bình thản sống và tu luyện.
Nhưng.
Với những ai còn người thân trên đời, hay tồn tại trong thâm tâm là sự đợi chờ thì mười ngày sẽ như mười năm, và mười năm sẽ càng mòn mỏi hơn thế nữa.
Kim Yến đã trải qua mười năm như thế. Mười năm không có Minh Nguyệt bên cạnh. Mặc cho việc bọn họ chỉ cách nhau một cánh cổng, nhưng mãi vẫn chưa thể đoàn tụ như thuở ban đầu.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày cuối cùng trước khi bước vào năm mới, các đệ tử ai còn người thân đều được nghỉ phép mà trở lại nhân gian, về với gia đình của mình. Họ không cần phải tiếp tục vận trang phục của phái. Kim Yến cũng như vậy.
Hôm nay, cô khoác lên mình một bộ bạch sam, một màu trắng tuy không phải của sự mất mát tang thương, nhưng cũng không phải chỉ sự an vui tươi sáng - nó đại diện cho sự trống rỗng, thiếu vắng nỗi niềm hạnh phúc.
Kim Yến vẫn đến đây, Hậu Linh điện, vẫn cô đơn đứng đó một mình, thổi sáo. Tuy đã không còn những tháng ngày lén lút đến thăm khi trời tối - bây giờ Kim Yến đã có thể công khai đi vào ban ngày - nhưng dẫu cho thời điểm có đổi thay, thì sự ngóng chờ ấy vẫn như cũ mà tiếp tục truyền vào tiếng sáo, vào giai điệu du dương nhẹ nhàng đầy nhớ nhung.
Kim Yến hạ cây sáo xuống. Lại kết thúc một vần khúc mới, nỗi buồn lại tăng thêm một bậc, trĩu nặng và kéo cả tâm tình xuống tận đáy của sự sầu bi.
Mười năm qua, đã có rất nhiều người tại Thanh Linh đề nghị việc lập bài vị cho Thánh Thượng. Không ai trong số họ hi vọng rằng một kỳ tích nữa sẽ xảy đến. Không một ai dám tưởng lại có thêm một người như Thánh Quân Lai Thiên Dĩ - thuận lợi tiến vào và ra khỏi Vong Tưởng Thời Không một cách bình an.
Chưởng Môn Thúc Hạo cùng các vị khác tuy không đưa ra bất kì ý kiến nào. Nhưng ai nấy đều hiểu rõ rằng: bọn họ đang cố vùng vẫy tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng với vị sư muội yêu quý - vốn đang dần bị lấp đi bởi nỗi tuyệt vọng.
Ngữ Yên sau khi kết thúc buổi hẹn với Trưởng Thành, như thường lệ, cô lại đến Hậu Linh điện đón Kim Yến, dẫn cả hai cùng đi ăn tại một quán thuộc khu vực bổn phái.
Tô thúc thúc, chủ quán ăn mà cả hai luôn ghé thăm, nay thấy Kim Yến vẫn chỉ ăn vỏn vẹn một bát súp gà - không như ngày đầu tiên đến đây vào mười năm trước, cô đã ăn hơn ba mươi bát - liền lên tiếng thắc mắc:
"Có phải tay nghề của thúc đã xuống tay rồi không? Hay do thúc rót thần lực vào đó không đủ?"
Không như Nhân giới, mọi sinh hoạt và công việc nơi đây đều lấy thần lực làm thước đo. Kể cả việc trao đổi hàng hoá cũng dùng thuốc hồi phục thay cho tiền tệ. Và kể cả bát súp canh gà này, nó cũng được phối hợp tinh hoa giữa công thức nhân gian và thần lực tại luyện thần giới.
Kim Yến biết Tô thúc hiểu lầm, vội vàng đính chính:
"Không có! Tay nghề của thúc vẫn ngon lắm! Chỉ là..." Kim Yến ngập ngừng. "Cháu hiện không có tâm trạng thưởng thức."
Ngữ Yên ở một bên nghe thế, liền ghé sát lại Kim Yến, nhỏ giọng hỏi:
"Có phải vì chuyện của Thánh Thượng không?"
Kim Yến không nói, chỉ gật đầu xác nhận. Ngữ Yên thấy vậy thì lắc đầu thở dài:
"Hôm nay Trưởng Thành cũng liên tục nhắc đến Thánh Thượng. Bảo rằng các vị ở trên ai nấy đều đang sống như một kẻ đã chết. Tất cả bọn họ đều rất yêu quý vị sư muội này. Thật chẳng biết khi nào mới kết thúc sự tình này đây?"
Kim Yến húp một thìa nước, khi bát vẫn còn hơn một nửa, cô vẫn đặt xuống, cho thấy mình đã dùng xong. Tuy vậy, mắt vẫn không rời khỏi bát súp, Kim Yến nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, nhàn nhạt lên tiếng:
"Dẫu ra sao thì... tôi vẫn không bao giờ từ bỏ hi vọng! Chị Nguyệt nhất định sẽ trở về!"
Ngữ Yên lại cúi đầu thở dài. Cô nàng chưa từng gặp qua Minh Nguyệt, cũng chẳng có bất kì cảm tình nào, chỉ đơn thuần là một chút hâm mộ về thiên phú lẫn nhân cách. Hoàn toàn không thể hiểu được nỗi lòng của mọi người xung quanh dành cho vị Thánh Thượng ấy. Thứ duy nhất cô nàng có thể làm, là thông cảm cho họ. Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn, con người phải biết nhìn về phía trước mà sống. Đó là điều cô học được, sau khi vượt qua nỗi đau mất đi người mẹ yêu quý.
Hai người cứ ngồi đấy im lặng, không ai nói câu gì. Một lúc sau, Kim Yến thanh toán bát canh gà cho Tô thúc thúc, tất cả tốn hai lọ hồi phục, hai lọ cuối cùng mà cô có. Nghèo túng, thiếu thốn một cách khó tin với một nơi dễ kiếm ra thuốc hồi phục như luyện thần giới, đặc biệt là với người thuộc phái Thanh Linh. Nó y như sự vui tươi có trong lòng Kim Yến, vẫn hiếm hoi và ít ỏi như vậy.
Trước khi rời đi, Ngữ Yên vội dò hỏi:
"Cô về thăm nhà đúng không? Khi nào quay trở lại?"
Kim Yến liền nhàn nhạt trả lời:
"Cũng không lâu lắm. Tầm bảy ngày sau năm mới, sau khi dẫn tam tỷ thăm nghĩa mẫu, viếng mộ phụ thân và mẫu thân... Còn cô thì sao, Ngữ Yên?"
Ngữ Yên xoay mặt đi, cắm đôi đũa dựng đứng vào bát mà chọc ngoáy loạn lên, thở dài đáp:
"Tôi về thăm mộ mẫu thân. Trưởng Thành đi cùng. Chắc sẽ quay lại sớm hơn cô!"
"Vậy cũng tốt! Ít ra chúng ta cũng không ai cô đơn trên đường về..." Kim Yến nhỏ giọng đáp.
Khi đối phương đã rời đi. Ngữ Yên lại tiếp tục thở dài, không khỏi một hơi húp cạn bát súp. Đến khi thanh toán, cô nàng lại hướng Tô thúc dò hỏi:
"Thúc có từng gặp qua Thánh Thượng không?"
"Không! Ngài ấy ít xuất hiện lắm! Nếu không phải vi hành thì cũng ở mãi trong Hậu Linh điện. Chẳng mấy ai có dịp tham kiến." Ông vui vẻ trả lời.
"Cháu hiểu rồi. Cám ơn thúc!"
Ngữ Yên rời đi mà thắc mắc không thôi. Một người khó gần như vậy, vì lí do gì lại chiếm được nhiều cảm tình của mọi người đến thế? Nghĩ đến đây, cô nàng liền mong bản thân có thể một lần được diện kiến vị thần nhân chí tôn này.
Bên cạnh đó, trong đại điện, Thúc Hạo cùng Huyền Ẩn lại đang lo lắng một chuyện khác.
"Có chuyện đó sao? Những người mất tích và bị sát hại gần đây trong tứ giới đều trùng tên, trùng họ?" Huyền Ẩn nhăn mặt nhắc lại.
"Đúng vậy!" Thúc Hạo gật đầu xác nhận. Lại nói tiếp: "Và điều đặc biệt nhất chính là ở cái tên ấy!"
"Vậy tên là gì?" Huyền Ẩn thắc mắc.
"Trương Kim Yến!"
Nghe vậy, Huyền Ẩn không khỏi trợn mắt, tỏ vẻ không thể tin. Sau một lúc suy nghĩ kĩ càng, liền lên tiếng phân tích:
"Nếu nha đầu kia không có sự can thiệp của Minh Nguyệt thì bây giờ nó đã mang cái tên đó. Nhưng tại sao tà giáo vẫn biết Vật Tế mang tên Kim Yến mà lại không hay biết là nó mang họ "Trần"?"
Thúc Hạo nghe thế thì nhẹ lắc đầu, nhíu mày nói:
"Ta cũng không rõ. Vào ngày đó, ngoài chúng ta ra... ta không hề phát giác ra kẻ nào đang nghe lén cả. Với lại... nếu có kẻ biết rõ "họ tên" Vật Tế là gì, thì tại sao hắn lại cung cấp sai thông tin cho tà giáo?"
Huyền Ẩn lại nói xen vào:
"Nếu muốn vạch trần thì lí do gì lại nói ra cái tên "Trương Kim Yến"? Còn nếu muốn bao che thì đã chẳng bao giờ tiết lộ thông tin gần sát sự thật như vậy? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?"
Thúc Hạo không đáp lại, chỉ tiếp tục lắc đầu. Anh lại nhớ đến hành động của Minh Nguyệt khi ấy. Cô dường như đã biết trước cái tên "Trương Kim Yến" sẽ mang lại tai hoạ. Vì thế mới đề nghị mẫu thân con bé cho lấy họ "Trần". Nhưng tại sao cô lại biết rõ như thế? Không lẽ Minh Nguyệt dự đoán được tương lai? Anh thật sự chẳng thể nào hiểu được vị sư muội này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tất nhiên là Thúc Hạo không biết, việc Minh Nguyệt đề nghị cho Kim Yến mang họ "Trần" chỉ đơn giản là ngẫu hứng, không hề có liên quan đến việc cô biết trước cốt truyện trong nguyên tác hay không. Hành động đó mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
----------
Vong Tưởng Thời Không, Minh Nguyệt đang nhàn hạ thi phép, chữa lành những vết thương đã nhận, cũng như hồi phục phần y phục bị rách nát. Khi đã xong, cô lại nhìn về phía sau, quan sát thành quả mình đạt được.
Trong mười năm qua, đối với Minh Nguyệt mà nói là vô cùng thành công. Cô đã thuận lợi phá bỏ tận bảy bảy bốn mươi tám Vong Trận, giúp tu vi tăng vượt bậc.
Dựa vào nồng độ thần lực trong cơ thể, Minh Nguyệt chắc chắn rằng: chỉ cần phá bỏ thêm một trận pháp nữa thôi, khi ấy, lúc cô ra khỏi Vong Tưởng Thời Không, Hồng Quang Trụ sẽ kéo đến, bắt đầu quá trình tiến nhập Bán Nguyên Thần.
So với dự tính ban đầu thì Minh Nguyệt đã đạt được mục đích sớm ba mươi năm. Cô thật mừng vì điều đó!
Trong mười năm qua, Minh Nguyệt luôn không ngừng được nghe tiếng sáo của Kim Yến. Tiếng sáo với giai điệu ngày một có chiều sâu tâm trạng, pha lẫn trong đấy sự trưởng thành dần theo thời gian, đồng thời cũng cho cô biết nỗi niềm thương nhớ cùng sự buồn tủi của Kim Yến càng lúc càng nặng nề.
Minh Nguyệt phần nào hình dung được Kim Yến đã cảm thấy cô đơn như thế nào, lo lắng thấp thỏm ra sao. Bởi dẫu sao thì việc tiến vào Vong Tưởng Thời Không cũng không phải chuyện nhỏ để xem nhẹ. Hẳn là tất mọi người đều đang rất lo lắng, thậm chí là thất vọng mà từ bỏ việc chờ đợi.
Tuy vậy, Kim Yến vẫn chưa bao giờ cho cô thấy rằng con bé chịu từ bỏ. Bằng chứng là trong tiếng sáo vẫn chứa đâu đó sự cổ vũ và niềm tin mãnh liệt. Niềm tin cả hai sẽ sớm ngày đoàn tụ, thực hiện lời hứa năm xưa, là khiến Kim Yến hạnh phúc suốt một kiếp này.
Quay lại với lớp trập pháp trước mặt. Lớp Vong Trận cuối cùng trong bảy bảy bốn mươi chín cái - thứ mà Minh Nguyệt đã tốn hơn một năm để làm hao mòn tính vững chắc của nó. Giờ đây, cô chỉ cần một đòn tấn công nữa thôi là có thể kết thúc quá trình nghiêm luyện này.
Nhìn chằm chằm vào các tia sáng chằn chịt đan xen của trận pháp, Minh Nguyêt lại hình dung ra gương mặt chờ mong của vị thiếu nữ mình đã chăm sóc từ bé, đáng yêu và cũng rất đáng thương. Sự hoài niệm trào dâng trong lòng, Minh Nguyệt nở nhẹ một nụ cười, khoan thai từ tốn không gấp gáp, nhỏ giọng lên tiếng:
"Tiểu Yến! Sau việc này, chị sẽ luôn ở bên cạnh em!"
Nói rồi, cô liền vận lực truyền vào Hồi Vọng. Tức thì, nó hoá thành phất trần, Minh Nguyệt vung tay một cái, đòn tấn công lập tức được tung ra, nhắm thẳng trận pháp mà xông đến.
Hai bên va chạm nhau, chấn động điên cuồng ảnh hưởng tứ phía, tiếng "răng rắc" liền vang lên. Trận pháp rung chuyển, nứt toác, vỡ tan và sụp đổ. Minh Nguyệt lại nhận lấy phản đòn, lập tức phun ra một ngụm máu, lục phũ ngũ tạng đều bị chấn thương nghiêm trọng. Cái giá phải trả khi phá huỷ lớp Vong Trận cuối cùng này quá lớn! Một Bán Nguyên Thần chưa chịu qua Hồng Quang Trụ như cô quả thật là đã vượt quá khả năng chịu đựng.
Trước sự mệt mỏi, cơ thể đầy rẫy vết thương, Minh Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, rồi chìm dần vào cơn mê. Chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Bên cạnh đó, tại một góc tối của không gian, chấn động từ lớp Vong Trận bị phá huỷ đã ảnh hưởng đến "giấc ngủ" của một thứ, một thế lực bí ẩn, và vô cùng cường đại!
Và sự tỉnh giấc của nó, sẽ mở đầu cho chuỗi âm mưu bị giấu kín suốt hàng nghìn năm, dần được hé lộ.
----------
Lời tác giả:
Sắp xếp lại tóm tắt và dàn ý thì mình thấy... tầm chương 49 đến 50 thì Minh Nguyệt sẽ chính thức rời khỏi Vong Tưởng Thời Không. Và thêm vài chương nữa, cặp chính sẽ đoàn tụ. Tuy họ vẫn chưa tiến triển thành tình yêu, nhưng chắc chắn sẽ có vài ba chương rất ngọt giữa hai người!