*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Gia Huấn cưỡi trên lưng Hắc Phượng mà bức tốc bay đi. Bỗng nhận thấy khí áp kinh người thì không khỏi quay đầu lại quan sát.
Lai Sát tung hết tốc lực mà tận dụng toàn bộ sức mạnh của Lâm Nộ Cuồng Đao. Rễ cây khổng lồ trường bò trên mặt đất như rắn vỡ tổ mà điên cuồng xông đến.
Nhận thấy tình hình nguy cấp, Lai Gia Huấn vung Thổ Di Kiếm một cái nhằm để dịch chuyển, tránh phải đối mặt với trận chiến tàn khốc sắp xảy ra.
Nhưng mọi việc nào như ý muốn, người đàn bà trong khối thạch nhũ liền thi phép bắn ra một luồng sáng nhằm chặn lại ý định bỏ trốn của Gia Huấn.
Bị tấn công bất ngờ, Hắc Phượng Hoàng lảo đảo, khiến Gia Huấn trong lúc ấy vô tình làm rơi Thổ Di Kiếm. Lai Sát thấy vậy thì tức tốc vận hành các rễ cây tóm lấy nó đem trở về.
Gia Huấn ôm ngực đau đớn khôn xiết. Hắn không ngờ bản thân mình đã trở nên yếu đến vậy, chỉ việc cầm một thanh kiếm cũng xảy ra bất cẩn. Thấy nó bị cướp đi, hắn liền triệu hồi cây bút của mình, viết một chữ "đoạt" rồi đẩy nó về phía Thổ Di Kiếm. Tức thì, thanh kiếm một lần nữa trở về tay.
Lai Sát không để cơ hội một lần nữa vuột mất. Hắn liền điên cuồng truyền thần lực vào Lâm Nộ Cuồng Đao. Mặt đất liền rung chuyển, vỡ nát và sụp đổ. Hàng vạn lớp thực vật, thân gỗ khổng lồ bao phủ nghìn trượng liên tục xáo trộn lòng đất, hướng lên trên mà đâm thẳng. Cảnh tượng trông như những con rắn đang quần lấy con mồi của mình.
Hắc Phượng Hoàng liền vận lực thổi ra hắc hoả nhằm đốt cháy chúng; khiến cả không gian như bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp bóng tối toả ra từ ngọn lửa đen.
Nhưng dẫu cho Hắc Phượng có đốt bao nhiêu thì đám gỗ lại được Lai Sát truyền sức mạnh mà sinh sôi thêm bấy nhiêu. Đấy chính là sự khủng khiếp của Ngũ Hành Bảo thuộc hệ Mộc - Sự sinh trưởng vô hạn.
Gia Huấn liền ngăn lại Hắc Phượng, mặc cho bản thân không ngừng thở gấp, vẫn ôn tồn căn dặn:
"Ám Hà! Ngươi giữ sức đi! Để ta đối phó với hắn!"
"Nhưng chủ nhân... tình trạng của người..." Ám Hà lo lắng khuyên nhủ.
Gia Huấn bỏ mặc lời đó; lập tức dùng cây bút của mình, tức tốc viết ra hàng trăm chữ "hoả", hàng nghìn chữ "kim"; truyền thần lực vào đấy rồi ra đòn quyết liệt. Ngay lập tức, hàng vạn thanh sắc bao bọc bởi lởi điên cuồng xông đến chỗ Lai Sát; lửa cháy ngùn ngụt, không khí nóng lên, mặt đất như tan chảy, đốt trụi hàng vạn tấn gỗ, nhắm thẳng hướng kẻ địch mà bẻ gió xé khí tấn công.
Lai Sát lại rút Lâm Nộ Thần Đao ra khỏi mặt đất, vung lưỡi đao sắc bén chém liên hồi về phía trước, chẻ đôi và đẩy lùi hàng vạn thanh sắc ra xa.
Hai người một kẻ tấn công, một kẻ phòng thủ, tung đòn và đáp trả với tốc độ mà bất cứ ai tu vi thấp kém đều không thể lĩnh hội.
Đôi lúc Gia Huấn muốn rời đi, nhưng khi vừa xoay người thì Lai Sát lại dồn dập tấn công hắn lẫn Hắc Phượng Hoàng. Khiến cả hai phải ra sức đỡ đòn, chẳng có lấy một cơ hội trốn thoát.
Thất Hình chứng kiến cảnh đó thì muốn xông lên giải nguy cho Giáo Chủ của mình. Nhưng bất ngờ thay, Lai Ngạo lại đưa tay ngăn cản, không hề có ý định giúp đỡ, như thể hắn và cha hắn không có bất cứ mối liên hệ nào vậy.
Thất Hình thắc mắc:
"Thiếu chủ, tại sao người..."
"Cứ ở yên đấy! Rồi ngươi sẽ hiểu." Lai Ngạo mặt không biểu tình, đáp.
Lai Sát và Lai Gia Huấn trao đổi cả trăm chiêu. Bọn hắn cách nhau cả nghìn dặm, nhưng tốc độ ra đòn và đáp trả lại không khác gì hai kẻ địch đánh cận chiến. Quang cảnh vốn tan hoang bên dưới lục địa Tước Vũ, bây giờ lại càng thêm kinh khủng khi nó nhìn chẳng khác gì âm ty địa ngục: mặt đấy bị đào xới, cây cỏ bị thổi bay; chúng nóng chảy và biến đổi thành dung nham, bao phủ toàn bộ bề mặt nhấp nhô, lại chảy ngược xuống các hố sâu không thấy đáy, hoà vào lòng đất, đun sôi sông và hồ, sương mù hoà vào khói bụi, chết chóc bao trùm cả triệu dặm xa.
Người đàn bà trong khối thạch nhũ thừa cơ hội bắn ra thêm một luồng sáng, nhắm thẳng tay cầm kiếm của Gia Huấn mà tấn công. Gia Huấn lách qua một bên né tránh, làm chậm lại một nhịp.
Lai Sát thừa cơ hội dốc toàn lực một lần nữa. Giơ Lâm Nộ Cuồng Đao lên trời, nền đất trước mặt liền mọc lên hàng loạt dây leo, chúng uốn vào nhau, kết hợp và tạo hình thành một lưỡi đao to lớn, cắm xuyên mặt đất, đâm thẳng lên bầu trời, chạm vào lục địa Tước Vũ bên trên.
Lai Sát truyền thần lực vào hai tay, từ hai tay lại truyền đến thanh đao. Hét lên một tiếng, hắn liền chém xuống. Tức thì, lưỡi đao gỗ khổng lồ lướt đi tấn công. Một đầu cắm xuống mặt đất, một đầu đâm thẳng lên lục địa Tước Vũ, chẻ đôi chúng làm hai.
Lai Gia Huấn thấy thế liền viết một chữ "vệ", tạo nên lớp kết giới vững chắc nhằm chống chọi lại.
Sau đấy, lưỡi đao va vào kết giới và cả hai cùng vỡ tan. Sóng âm lan rộng gào thét khắp toàn bộ luyện thần giới, dư chấn để lại thổi bay hàng triệu tấn đất đá, mặt đất uốn cong và di chuyển như mặt hồ dậy sóng, không khí bị đốt cháy và thổi bay ra xa theo hình bán nguyệt, để lại trung tâm nơi đứng của Lai Gia Huấn là một khoảng không tuyệt đối chẳng có lấy một luồng khí hiện hữu.
Cú va chạm rõ ràng đến mức người người tại Thanh Linh phái cũng có thể hoàn toàn thấy rõ. Thúc Hạo nhận ra tình hình chuyển biến xấu liền không nói lời nào, lập tức phi thân rời đi. Dễ Tính thấy vậy cũng bám sát theo phía sau, cùng hướng đến nơi xảy ra đại chiến.
Khi dư chấn kết thúc, Lai Gia Huấn liền ôm ngực mà phun ra một ngụm máu, đây đã là đi quá giới hạn của bản thân. Hắc Phượng Hoàng Ám Hà thấy vậy thì kích động kinh hô:
"Chủ nhân! Người còn trụ được chứ?"
Gia Huấn phất tay ngụ ý mình còn chịu được. Lại nheo mắt nhìn lại hậu quả gây ra sau cú va chạm vừa rồi.
Ở phía bên kia, Lai Sát cũng lâm vào hoang mang tương tự. Hắn không ngờ sức công phá lại đạt đến mức này. Nếu bản thân còn tung thêm đòn nữa thì chắc rằng cả Thiên giới sẽ không còn lại gì.
"Ngươi còn chờ gì nữa?" Người đàn bà trong khối thạch nhũ mất kiên nhẫn.
"Nhưng... mẫu thân..." Lai Sát do dự. Tham vọng của hắn là thống trị tứ giới chứ không phải huỷ diệt.
Bỗng ở cách đó nghìn dặm, hướng của Lai Gia Huấn liền nổi lên một lượng khí áp khổng lồ. Một điểm sáng xuất hiện và lan ra các tia sét, khói trắng bao trùm cả không gian.
Gia Huấn giơ thẳng bản nâng cấp của Thổ Di Kiếm là Xích Hồn Kiếm lên trời. Hắn cần phải nhanh chóng kết thúc cuộc đối đầu này, nếu còn tiếp tục thì tai hoạ sẽ chẳng thể nào bù đắp nổi.
Ngẩng mặt lên nhìn vào phần linh hồn của Dương trưởng lão đang yên giấc bên trong thanh kiếm, lẩm bẩm đôi điều có lỗi:
"Đáng lẽ lão sẽ sớm hồi phục! Nhưng tình hình này... cho phép ta mượn sức lão một lần vậy."
Nói rồi nhìn thẳng về hướng kẻ địch, nhếch môi cười nhạo, thét lên vang vọng:
"Dương Thiên lão đầu! Cùng ta chiến đấu như năm nghìn năm trước nào!"
Ngay lập tức. Hạ thanh kiếm xuống. Chỉa mũi về hướng đối thủ. Một luồng sáng nổi lên từ lưỡi kiếm, đốt nóng nó lên, làm đỏ rực cả một vùng không gian. Dồn nén và rung chuyển, đột nhiên năng lượng bùng nổ, tạo hành cột khí sáng chói, điên cuồng tiến về phía trước.
Một tiếng "ầm" vang lên.
Đất trời đảo lộn. Nhật Nguyệt phai mờ. Không gian như gào thét. Thời gian như ngưng đọng. Mọi thứ bao la rộng mở bất chợt nhỏ bé, thu hẹp lại bằng đúng trận chiến nơi đây*.
(*Câu này có một dùng một chút biện pháp nghệ thuật nói quá.)
Người đàn bà trong khối thạch nhũ thấy vậy thì hốt hoảng kêu lên:
"Mau! Mau ngăn nó lại!"
Lai Sát vội vàng cắm Lâm Nộ Thần Đao xuống đất, truyền lực và triệu hồi hàng trăm vạn "hoa ăn hồn phách" đến từ Âm giới. Kết hợp chúng thành lớp tường dày, chống chọi lại chiêu thức kinh khiếp từ Xích Hồn Kiếm.
Đòn tấn công liên tiếp bị hấp thụ bởi đám hoa ăn hồn. Nhưng vì nguồn năng lượng quá lớn mà bức tường hoa không khỏi bị phá huỷ liên tục. Người đà bà trong khối thạch nhũ vội vàng ra lệnh:
"Tất cả xông lên hỗ trợ mau!"
Nghe vậy, Lai Ngạo và tam đại giáo đầu lập tức thi mệnh mà truyền thần lực cho Lai Sát. Thất Hình ở một bên không hiểu tại sao thiếu chủ lại làm vậy? Nhưng thấy Giáo Chủ ra tay không kiêng kị người của mình ở đây, cũng liền ra tay trợ giúp.
Tức thì lớp phòng thủ được tăng thêm, đôi bên giằng co dữ dội. Dư chấn toả ra của cuộc xung đột làm thổi bay các dòng khí thần thuật đi xa triệu dặm. Âm thanh gào thét vang vọng, đi cùng sóng xung kích mà tiến vào Cầu Khứ Hồi, toả ra cả tứ giới. Thiên tai nổi lên, bầu không khí chết chóc bao trùm, quang cảnh tựa như tận thế.
Lục địa bay Tước Vũ ở bên trên liên tục bị rung chấn ảnh hưởng. Ngũ đại phái ngự trị nơi đây không ai là không bị doạ cho sợ hãi. Những vị trưởng lão đang bế quan cũng vì việc này làm ảnh hưởng. Thúc Hạo tâm trạng không yên mà tức tốc bay đến, cùng Dễ Tính đang bám theo sau.
Bên trong Vong Tưởng Thời Không, Minh Nguyệt đang tiếp cận lớp trận pháp tiếp theo. Bỗng Hồi Vọng trên tay không ngừng lắc lư điên cuồng, như thể nó đang bị điều gì đó kích động. Minh Nguyệt thấy thế thì đâm ra nhiều điều thắc mắc.
Kết thúc đòn tấn công, Lai Gia Huấn thu hồi Xích Hồn Kiếm, rồi gục ngã trên lưng Hắc Phượng, buông lỏng cả cơ thể, miệng nhỏ giọng:
"Ám Hà... đi mau!"
Nói xong thì lâm vào hôn mê. Ám Hà nhân cơ hội lập tức bay đi.
Lai Sát thu hồi bức tường hoa thì thấy đối phương đã trốn mất không còn tung tích. Lúc này, người đàn bà trong khối thạch nhũ liền hướng hắn trách mắng:
"Lai Sát! Tất cả cũng vì ngươi quá yếu mềm!"
Hắn nghe vậy thì cúi đầu không đáp lại. Bởi dẫu sao thì người đàn bà ấy cũng nói đúng.
Cách xa nơi ấy chừng năm vạn dặm, bên ngoài khu vực của lục địa Tước Vũ, Trưởng Thành đang tức tốc quay về Thanh Linh phái, sau khi được báo rằng Minh Nguyệt đã tiến vào Vong Tưởng Thời Không.
Trên đường bay, hắn cũng được chứng kiến một phần ảnh hưởng của cuộc giao chiến, liền đổi hướng, tức tốc tiến về nơi ấy.
Bỗng trên đường đi, một cái bóng đen từ đường chân trời đối diện bay lướt qua, ngược với hướng của Trưởng Thành. Khiến hắn không khỏi ngừng lại quay đầu quan sát. Nhưng khi vừa quay lại, những gì hắn được nhìn thấy chỉ là dư chấn để lại của cú phi thân. Còn riêng cái bóng đen ấy thì đã không còn bóng dáng.
Liếc mắt kiểm tra xung quanh, thấy ngay bên cạnh có một thứ gì đó đang chậm rãi rơi xuống. Vung tay hút nó về, Trưởng Thành liền nhận thức được đây là một cái lông vũ rơi ra từ một loài sinh vật nào đó.
Thu hồi nó vào không gian trữ vật, Trưởng Thành lại tiếp tục bay về phía trước.
Tại khu vực vừa xảy ra cuộc chiến, Thất Hình lúc này mới tiến lên chất vấn:
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao các ngươi lại xung đột với Giáo Chủ?"
Lai Ngạo một bên lập tức chặn lại:
"Thất Hình! Không được vô lễ!"
"Nhưng thiếu chủ... bọn chúng..." Thất Hình bức xúc.
"Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng!" Lai Ngạo nghiến răng, trầm giọng nhắc nhở.
Thấy thái độ kiên quyết của thiếu chủ, Thất Hình chỉ đành lui xuống im lặng.
Thấy thuộc hạ đã tỏ ra "biết điều", Lai Ngạo liền tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hành lễ với người bên trên:
"Nội tổ mẫu!"
Người đàn bà trong khối thạch nhũ lúc này liền tỏ ra ân cần, phân phó:
"Lai Ngạo! Từ nay trở đi, con sẽ là Giáo Chủ của Quang Minh. Hãy dốc lòng giúp sức cho thúc thúc con hoàn thành đại nghiệp!"
"Vâng! Nội tôn đã rõ!"
Người đàn bà ấy lại hướng Lai Sát ở một bên nói thêm:
"Còn ngươi! Ta hi vọng ngươi sẽ không lặp lại sai lầm này thêm bất cứ lần nào nữa!"
"Vâng! Con đã rõ!" Lai Sát cúi đầu vâng mệnh.
Đoán rằng ngũ đại phái nhất định sẽ phái người đến đây điều tra, người đàn bà trong khối thạch nhũ liền phân phó tất cả dọn dẹp mọi thứ xung quanh, lại cấp tốc thi phép chuyển dời nơi ở của mình đến gần Huyết Mạch giáo.
Và đúng như những gì bà ta dự đoán.
Thúc Hạo, Dễ Tính, Trưởng Thành cùng những nhân vật cộm cán đến từ bốn phái khác đều lần lượt xuất hiện tại nơi Lai Sát và Lai Gia Huấn vừa giao chiến. Đáng tiếc là họ không thể thu thập được bất kì thông tin gì, đành ngậm ngùi ra về tay trắng.
Ngày hôm sau. Trừ các vị trưởng lão đang bế quan, Thúc Hạo cho gọi tất cả những người đang phụ trách quản lí các phái, nhằm bàn về tình hình tà giáo đã phá bỏ Luật Ngầm hàng nghìn năm.
Từ đó, Huyên Thuyên được dịp tiến vào phái Thanh Linh.
Trong Vong Tưởng Thời Không, Minh Nguyệt vẫn mải mê phá huỷ các Vong Trận. Không hề hay biết bất kì việc gì đang diễn ra bên ngoài.
----------
Lời tác giả:
Chương này viết phải kiềm chế bản thân rất nhiều. Hạn chế dùng các động từ, tính từ mạnh nhất có thể. Mục đích không khiến cuộc chiến này trở nên quá nổi bật. Nếu không thì khi Minh Nguyệt quay trở lại, sẽ chẳng biết phải viết ra sao cho nó dữ dội hơn được nữa.
Truyện chậm nhiệt rất nhiều. Nhất là về mặt khai thác tuyến tình cảm. Nói thật chính bản thân mình là tác giả, biết rõ diễn biến câu chuyện hơn ai hết mà mình còn cảm thấy sốt ruột, huống chi là độc giả. Nhưng câu chuyện thì không thể nhảy cóc. Xây dựng từ đầu đến cuối rồi. Âm mưu bí mật móc nối với nhau cả rồi. Giờ chẳng dám mạo hiểm đẩy nhanh sự kiện để rồi cắt bỏ nhiều thứ.
Thôi thì tới đâu hay tới đó. Mong sao câu chuyện vẫn còn đủ sức hấp dẫn mọi người. Mình sẽ cố không để mọi thứ lan man không cần thiết.