Một buổi sáng tinh mơ cho thấy dấu hiệu của một ngày tốt lành, Kim Yến tỉnh dậy vào lúc gà chưa gáy, mặt trời chưa mọc, chuẩn bị những thứ cần thiết cho buổi học tập đầu tiên tại Thanh Linh phái.
Kim Yến may mắn khi được xếp vào chung nhóm với Ngữ Yên, còn Mục Dao và Chu Thiện thì nằm ở nhóm khác, Thu Hỷ và Thiên Nhi cũng tương tự.
Chỉ có tam tỷ và Đặng tiểu thư thì hoàn toàn tách biệt: Kiều Anh được Kiều Nguyệt phụ trách huấn luyện; còn Đặng Tiên Thiên thì tham gia cùng nhóm những người có cơ thể khiếm khuyết khác, thực hiện những phương pháp tu luyện phù hợp với bọn họ.
Bài học ngày đầu tiên không có gì mới, chỉ đơn thuần xoay quanh lý thuyết chứ hoàn toàn không có thực hành. Kim Yến chán ngán mà cố gắng tiếp thu chúng, đôi lúc lại thả mình trôi nổi đâu đó ngoài trời, hướng mắt về Hậu Linh điện mãi đóng chặt cửa ở đằng xa. Tự hỏi lúc này chị Nguyệt đang trong tình trạng thế nào?
Tối ngày hôm đó, Bạch Vân kể rằng Minh Nguyệt đã bước vào giai đoạn nghiêm luyện trong Vong Tưởng Thời Không. Nhưng Kim Yến nghe xong thì chẳng hiểu gì, bởi đây là lần đầu tiên bản thân được biết về nó. Vốn dĩ muốn tiểu Bạch giải thích rõ hơn, nhưng có vẻ như nó còn giận dỗi mà chui rúc vào trong chăn ngủ mất.
Trùng hợp thay, Xuân Nhật - người phụ trách giảng dạy ngày hôm nay của nhóm Kim Yến cũng đồng thời nói đến vùng Vong Tưởng Thời Không ấy. Cô nghe vậy thì lập tức đặt câu hỏi:
"Xuân Nhật huynh! Không biết nghiêm luyện tại đó là như thế nào?"
Xuân Nhật vốn đang chán ngắt buổi giảng dạy này. Nay thấy có một nử tử xinh xắn đặt câu hỏi cho mình thì tâm trạng cũng đồng thời phấn chấn lên, liền nở một nụ cười thân thiện, từ tốn giải thích":
"Vong Tưởng Thời Không bản chất là một vùng không gian vay mượn từ Tạo Hoá. Thường thì những người đang bế quan sẽ thực hiện nghi thức mở nó ra nhằm tiến vào đó nghiêm luyện, từ đó có thể rút ngắn thời gian đột phá."
Hắn vừa nói xong thì một đệ tử khác lập tức lên tiếng hỏi:
"Đệ có một thắc mắc. Trong không gian đó rốt cuộc có những gì? Tại sao vào đó thì lại có thể giúp ta tăng nhanh tu vi?"
Xuân Nhật nghe hỏi đến thì không khỏi hoang mang. Dẫu sao thì nghiêm luyện tại Vong Tưởng Thời Không cũng rất chi là nguy hiểm. Nó không được giảng dạy sâu, bởi ngay cả các vị bề trên cũng chẳng mấy ai dám tiến vào chứ đừng nói là những kẻ cỏn con như hắn. Từ đó, kiến thức về nơi ấy cũng bị bỏ ngỏ.
Trong lúc Xuân Nhật còn đang phân vân không biết nên trả lời như thế nào, thì Huyền Ẩn bất ngờ từ bên ngoài đi vào, lên tiếng giải thích:
"Vong Tưởng Thời Không là một vùng ranh giới, nơi mà kẻ từ Bán Nguyên Thần tiến lên Nguyên Thần phải đi vào ít nhất một lần trong đời."
"Bất Cư Huyền Ẩn! Sao người lại tới đây?" Xuân Nhật thắc mắc.
"Hắn là Bất Cư Huyền Ẩn?" Ngữ Yên ngồi cạnh Kim Yến ngạc nhiên mà lên tiếng. Những đệ tử khác trong phòng cũng đồng dạng bất ngờ.
Huyền Ẩn không để ý đến Xuân Nhật mà nhìn một vòng tất cả mọi người. Đến khi chạm phải ánh mắt Kim Yến thì hắn mới thu hồi việc quan sát, ngẩng đầu lên trần nhà, nói bâng quơ:
"Ta có là ai không quan trọng. Rốt cuộc các ngươi có muốn nghe tiếp hay không?"
Các đệ tử nghe vậy thì vội vàng gật đầu, đồng thanh đáp: "Có! Có chứ!"
Huyền Ẩn lúc này mới tiến về chiếc ghế bục giảng mà ngồi xuống, từ tốn nhấp một ngụm trà, mặc cho việc bây giờ là lúc giảng dạy của Xuân Nhật. Về phía Xuân Nhật thì cũng không dám nói bất kì một lời phàn nàn nào. Bởi Huyền Ẩn mặc dù không phải người trong phái thì hắn ta cũng có vai vế ngang hàng với các vị bề trên như sư phụ Kim Toạ, không thể đắc tội. Chưa kể Xuân Nhật hắn cũng muốn biết thêm về Vong Tưởng Thời Không nó ra làm sao.
Đặt chén trà xuống, Huyền Ẩn ngẫm nghĩ trong một lúc, sau đó mới ôn tồn giải thích:
"Chuyện này trước tiên phải nói về bản chất của giai đoạn đột phá Hoá Thần. Đó là khi một Bát Pháp đủ điều kiện để tiến nhập Tạo Hoá. Khi ấy, linh hồn và cơ thể người đó sẽ được dịch chuyển vào một vùng không gian hư ảo, ranh giới giữa phàm nhân và bậc chí tôn. Và không gian đó cũng chính là Vong Tưởng Thời Không." Hắn nói đến đây thì ngừng một lúc. Phẩy tay một cái, tức thì toàn bộ mọi người trong phòng cùng rơi vào ảo cảnh, nơi mà không gian xung quanh chỉ có một màu tăm tối đáng sợ.
Đợi mọi người dần trở nên ổn định, Huyền Ẩn liền đưa tay chỉ về hướng mà ở đó đang tập trung vô số trận pháp, được vẽ nên bởi các tia sáng màu vàng nhạt và đỏ rực.
"Khi các Bán Nguyên Thần ở giai đoạn cuối của đột phá, trong không gian này, kẻ đó cần phải "bẻ gãy" bảy bảy bốn mươi chín Vong Trận và tám tám chín mươi mốt Tưởng Trận để có thể thuận lợi tiến nhập Nguyên Thần. Theo lý thuyết thì đa phần họ đều thành công."
Một đệ tử trong đám người cảm thấy thắc mắc, liền hỏi:
"Vậy nó có liên quan gì đến việc giúp những người tu vi dưới Bát Pháp rút ngắn thời gian đột phá?"
Huyền Ẩn lúc này liền hoá ra một vò rượu mà thản nhiên một hơi uống cạn. Cơn nghiện rượu lại đến. Mọi người nhìn cảnh đó mà cảm thấy sốt ruột không thôi. Bất Cư Huyền Ẩn luôn hành động quái dị, vốn đã nghe từ lâu, nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên là "danh bất hư truyền".
Khi hắn uống xong thì lấy tay chùi mép, nấc lên một cái, sau đó liền ôn tồn giải đáp:
"Việc tu luyện của chúng ta hiện nay vốn là bước chuẩn bị cho thời khắc phá vỡ vô số trận pháp ấy. Và chúng cũng được xem như tầng ngăn cách trong mỗi con người trên con đường thoát khỏi kiếp phàm nhân, phàm thần, trở thành bậc chí tôn cao cao tại thượng. Một chân Nguyên Thần!" Ngừng một lát để mọi người "tiêu hoá" hết những điều vừa nghe, sau đó hắn lại tiếp tục:
"Vì vậy, nếu một người có tu vi thấp hơn Bán Nguyên Thần mà lại tiến vào Vong Tưởng Thời Không, tiến hành phá vỡ trận pháp. Điều ấy sẽ giúp cho kẻ đó giảm đi tầng ngăn cách của bản thân đến Tạo Hoá, tu vi từ đó cũng sẽ được tăng nhanh, rút ngắn thời gian tu luyện một cách đáng kể!"
Mọi người nghe đến đấy thì gật gù mừng thầm: "Ra là vậy... Nếu thế thì quá tuyệt diệu!"
"Nhưng!"
Huyền Ẩn liền cắt ngang sự hào hứng ấy. Hắn nghiêm nghị bác bỏ ý tưởng:
"Phần thưởng lớn lao luôn đi kèm với điều kiện. Trên đời này chẳng có thành quả nào đạt được mà không thông qua thử thách." Vừa nói xong, tất cả đệ tử liền lâm vào thắc mắc. Họ không biết hắn đang ám chỉ điều gì, khiến những cuộc tranh luận ồn ào vang lên. Xuân Nhật ở trên bực tức, liền lên tiếng bảo tất cả im lặng.
Đợi đến khi mọi người bình ổn hơn, Huyền Ẩn mới giải thích tiếp:
"Có thể tất cả không biết! Mỗi khi chúng ta phá vỡ một tầng trận pháp nơi đây thì cũng sẽ nhận lại sát thương tương ứng. Kẻ nào càng tham lam thì sẽ nhận lấy hậu quả càng nghiêm trọng! Không biết tự lượng sức mình mà dừng đúng lúc, lại tiến vào quá sâu so với khả năng bản thân, kết cục chỉ có một con đường chết! Tự cổ chí kim, người duy nhất từng nghiêm luyện thành công chỉ có mỗi Thánh Quân của Hồng Hà giáo, Lai Thiên Dĩ. Chính vì vậy, ta khuyên các ngươi: hãy tu luyện một cách bình thường, đừng cố đi đường tắt!"
Kim Yến nghe đến đó thì không khỏi hốt hoảng. Mất tự chủ mà thốt lên:
"Không thể nào! Nếu vậy tại sao chị Nguyệt còn tiến vào đó?"
Mọi người ai cũng nghe thấy những lời ấy, tất cả đồng thời quay mặt lại khó hiểu. Ngữ Yên ở bên cạnh đẩy nhẹ cánh tay Kim Yến một cái, dò hỏi:
"Này! Cô bị cái gì thế?"
Tuy vậy, Kim Yến lúc này không còn tâm trạng nào để ý những câu hỏi. Nội tâm cô lúc này là hoang mang kèm lo lắng cho Minh Nguyệt. Bất ngờ, Huyền Ẩn ở trên lập tức tiến đến, trừng mắt với Kim Yến:
"Điều ngươi nói là thật?"
Vốn dĩ Huyền Ẩn đã biết mối quan hệ giữa Vật Tế và Minh Nguyệt, nên khi nghe Kim Yến nói vậy, ngay lập tức hắn liền nhận ra "chị Nguyệt" ấy là ai, cũng như biết được ý của câu nói đó là gì.
Thấy đối phương vẫn trong tình trạng hoang mang, ấp úng không thể trả lời, Huyền Ẩn liền xác nhận thông tin ấy. Không khỏi thu hồi ảo cảnh, đưa mọi người trở về phòng học, sau đó lập tức phi thân về phía Hậu Linh điện.
Kim Yến sau một lúc bất động thì cũng triệu hồi cánh thần đuổi theo. Ngữ Yên thấy vậy thì cũng gọi với mà lập tức bám sát.
Mọi người trong phòng lúc này ai nấy nhìn nhau với đầy thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Xuân Nhật đứng ở trên nhìn về hướng hai nữ tử vừa rời đi, miệng lẩm bẩm:
"Giờ học còn chưa kết thúc mà?"
----------
Trước cổng lớn Hậu Linh điện, Huyền Ẩn không ngừng ra sức phá vỡ kết giới ngăn cách nhằm tiến vào bên trong. Nhưng cho dù hắn có thử bao nhiêu lần cũng đều vô dụng.
Thầm nhủ kì lạ. Kết giới này được thi triển bởi một Phượng Thần Lục Pháp. Tại sao một Long Thần Thất Pháp như hắn lại không thể làm gì được?
Lúc này, Kim Yến cũng tiến đến mà hoang mang nhìn vào bên trong, nội tâm không ngừng nổi lên nhiều lo lắng.
Huyền Ẩn nhìn lại cô, hai mắt nhíu lại vì tức giận. Hắn không hiểu: Vật Tế rốt cuộc đối với Minh Nguyệt có ý nghĩa gì, tại sao nàng lại không màng hiểm nguy mà bức bản thân đột phá như vậy?
Bay đến mặt đối mặt với Kim Yến, không khỏi trừng mắt nghiêm nghị lên tiếng:
"Nàng như vậy là vì ngươi!" Nói xong thì lập tức bay đi. Hắn muốn báo việc này cho Thúc Hạo biết.
Ngữ Yên vừa tiến đến, thấy trước mặt là Hậu Linh điện, lại còn nghe được câu nói của Huyền Ẩn, liền thông suốt mọi chuyện. Cô nàng đến trước mặt Kim Yến vẫn còn đang hoang mang, im lặng một lúc lâu thì lên tiếng:
"Không ngờ người nữ tử tên Nguyệt mà cô hay nhắc đến lại chính là Thánh Thượng!"
"Tôi... tôi không có cố ý giấu giếm!" Kim Yến ấp úng giải bày.
Ngữ Yên nghe vậy thì lắc đầu thở dài. Sau đó xoay lưng đi, cùng với Kim Yến nhìn về hướng Hậu Linh điện, nói vọng lại:
"Cô có muốn nghe chuyện của tôi không? Lí do vì sao mà tôi lại muốn gia nhập Thanh Linh phái sau khi bị đuổi khỏi Mộc Tử."
----------
Cùng lúc đó, bên trong Hậu Linh điện, Minh Nguyệt cơ thể bất động ngồi tĩnh toạ mà tiến hành nghiêm luyện. Bởi vì cô không phải Bán Nguyên Thần giai đoạn cuối, nên chỉ có phần hồn được phép tiến vào Vong Tưởng Thời Không. Trong suốt quá trình ấy, phần xác sẽ xem như "chết tạm thời", chờ ngày linh hồn quay trở lại.
Về phía Thúc Hạo. Sau khi nghe thông báo của Huyền Ẩn thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đợi các sư đệ tập hợp đầy đủ, anh sẽ họp bàn về chuyện này một lần nữa.
----------
Lời tác giả:
Vong Tưởng Thời Không, trong đó: "vong" là quên; "tưởng" là nhớ.
Vong Trận có màu vàng nhạt, Tưởng Trận có màu đỏ huyết. Chúng cũng chính là các Lôi Sát và Quang Trụ được gửi đến mỗi khi một ai đó tiến hành đột phá.
Bên trong Vong Tưởng Thời Không còn chứa một bí mật rất lớn. Tầm ảnh hưởng là cực kì quan trọng! Hầu như chính nó là thứ mà cả câu chuyện phải xoay quanh. Khiến mọi bí mật bị ẩn giấu. Và cũng chính là chiếc chìa khoá làm mọi âm mưu bị phơi bày.