Ánh nắng ban mai len lỏi khỏi những đám mây trắng, thả mình toả xuống mặt đất đầy sương, chiếu rọi qua khe cửa sổ của một căn phòng nhỏ, Kim Yến tỉnh dậy và phát hiện mình đã trở về khách điếm. Lo lắng cho kết quả cuộc khảo hạch vừa rồi, mặc cho cơ thể còn đau nhức, cô vội vã muốn rời khỏi giường để ra ngoài hỏi thăm những gì đã diễn ra sau khi bất tỉnh.
Bỗng một cái bóng bay đến ngăn lại hành vi muốn rời khỏi, trước khi cô kịp nhìn xem đó là gì thì một giọng nói quen thuộc liền vang lên:
"Mẹ tính đi đâu? Vừa mới tỉnh dậy thì nên tập trung nghỉ ngơi chứ!"
"Bạch Vân?" Kim Yến kinh ngạc khi trông thấy tiểu Bạch.
Bây giờ nó đã khôi phục dáng vẻ rồng con thay vì hoá thành một con rắn như lúc trước. Có điều, so với năm năm trước, bây giờ nó đã mang nhiều nét giống một con rồng thực thụ hơn, chỉ khác là kích thước vẫn giữ như cũ.
"Con đây! Làm gì mà mẹ ngạc nhiên vậy?" Bạch Vân nghiêng đầu hỏi lại.
"Sao con lại ở đây? Mấy ngày nay con đi đâu?" Kim Yến lên tiếng chất vấn. Kể từ lúc gặp nhau ở trấn Thăng Thiên thì nó lại tiếp tục biến đâu mất, hại cô từng phải tốn thời gian tìm kiếp khắp nơi.
Nghe hỏi, Bạch Vân liền tinh nghịch bay một vòng quanh Kim Yến rồi giải thích: "Con về Hậu Linh điện, tìm mẹ Nguyệt có chút việc. Chẳng phải bây giờ con trở lại rồi sao? Mẹ yên tâm! Lần này con được dặn phải ở bên mẹ mọi lúc mọi nơi."
Nhắc đến Minh Nguyệt, Kim Yến lại không khỏi cảm thấy nhớ nhung, tâm trạng liền trở nên quắn quéo khó chịu. Nhưng Kim Yến cũng nhanh chóng tự an ủi bản thân, bởi chẳng bao lâu nữa, cô và chị Nguyệt sẽ được sống chung dưới một "mái nhà" tại Thanh Linh phái.
Nhưng lạc quan chưa được bao lâu, Kim Yến liền bất ngờ thốt lên: "Khoan đã!"
Cô chợt nhớ việc mình cần làm bây giờ là hỏi thăm kết quả bài khảo hạch lần trước. Nếu bị loại thì đừng nói gia nhập Thanh Linh, kể cả tư cách nhìn mặt Minh Nguyệt cũng chẳng có nữa là.
"Ta... ta không thể nằm ở đây. Mẹ phải đi xem kết quả cuộc thi."
Nghe thế, không đợi Kim Yến rời khỏi giường, Bạch Vân vội bay đến đánh một cái vào trán cô nhằm ngăn lại. Sau đó, nó khoanh lại hai chân trước, bày ra phong thái nghiêm nghị mà lên tiếng:
"Mẹ làm ơn nằm yên nghỉ ngơi cho con!"
"Nhưng mà..."
Kim Yến định nói tiếp thì Bạch Vân đã vội dùng một chân trước điểm nhẹ lên môi cô, chặn lại lời muốn thốt ra. Nó thở dài, thu lại dáng vẻ nghiêm khắc, ôn hoà hơn mà giải thích:
"Đừng lo! Kết quả của mẹ rất tốt!"
Nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên, Kim Yến kích động hỏi lại: "Thật đúng như vậy? Con không gạt ta chứ?"
"Con nói thật!" Bạch Vân xác nhận lại một lần nữa, cũng không quên kéo dài âm cuối câu nói nhằm nhấn mạnh.
"Vậy thứ hạng của nhóm là bao nhiêu?" Kim Yến hiếu kì hỏi thêm, đôi mắt cô lộ rõ vẻ chờ mong.
"Hạng cuối!" Bạch Vân lập tức trả lời. Vừa nói xong thì nở một nụ cười tinh nghịch như thể đó là điều rất đáng tự hào vậy.
"Con... đừng có nói ra kết quả đó với vẻ mặt hớn hở như thế chứ!" Kim Yến chẳng biết nói làm sao.
Vào lúc này, cánh cửa phòng được mở ra, Bạch Vân hốt hoảng mà vội hoá thân lại thành rắn. Người đến là Ngữ Yên. Cô nàng từ bên ngoài tiến vào, thấy Kim Yến đã tỉnh thì đi đến lạnh nhạt nói:
"Cuối cùng thì cũng chịu thức giấc, ta còn tưởng cô sẽ ngủ tận mười ngày đêm cơ."
"Ngữ Yên cô nương?" Kim Yến ngạc nhiên khi trông thấy nàng ta. Bởi với tính khí ấy mà lại đến thăm mình thì chứng tỏ cô nàng đã phần nào tiếp nhận người bằng hữu này. Chỉ có điều là tính trọng thể diện vẫn quá lớn, không cho phép Ngữ Yên thừa nhận mà thôi. Nghĩ vậy, Kim Yến liền lên tiếng trêu chọc:
"Tôi biết cô rất lo lắng cho vị bằng hữu này mà?"
Tặng một cái liếc mắt thiếu thân thiện, Ngữ Yên liền trầm giọng nói: "Con mắt cô chỗ nào thấy ta lo lắng hả? Đúng là loạn ngôn!"
Nói xong, mắt cô liền đảo qua Bạch Vân đang nằm gọn ở một góc giường, liền chỉ vào nó, giọng nói đột nhiên trở nên ôn hoà: "Trong thời gian cô ngất đi, tam tỷ cô và con lươn này luôn luôn túc trực bên cạnh. Nó quả thật là một sinh vật trung thành! Tôi khá là ghen tị đấy!"
Nghe thấy những lời đó, Bạch Vân liền tức giận đỏ cả mặt, vội vươn mình phản bác:
"Này, mắt cô để đâu đó hả? Ta là rồ... là rắn! Ta là rắn đó nha. Lươn cái đầu cô á!"
Ngữ Yên nhìn tiểu Bạch, thấy hai mắt nó đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hàm răng vốn chẳng giống loài rắn còn nghiến chặt vào nhau kêu ken két. Đánh một cái rùng mình, Ngữ Yên hướng Kim Yến lên tiếng:
"Tôi rút lại lời nói. Chẳng việc gì phải ghen tị cả! Con lươn này... có cho tôi cũng chẳng ham."
"Cô!" Bạch Vân tức tối đến nghiến răng nghiến lợi.
Thấy bầu không khí căng thẳng, Kim Yến vội xen vào: "Được rồi, hai người thôi cãi nhau đi!" .
Ngữ Yên và Bạch Vân nghe vậy thì cùng đồng thời xoay mặt đi hai hướng, không nói tiếp nữa. Kim Yến thấy vậy thì chỉ còn biết lắc đầu thở dài. Thu hồi tâm tình của mình, sau đó cô hướng Ngữ Yên, gương mặt lộ vẻ áy náy mà nhẹ giọng lên tiếng:
"Ngữ Yên, xin lỗi! Nếu không chung nhóm với tôi thì chắc cô đã không bị đứng cuối."
Nghe những lời đó, Ngữ Yên tặc lưỡi lắc đầu, hướng Kim Yến phất tay mà nói:
"Dù sao thì cũng đã vượt qua rồi, hạng mấy chẳng quan trọng. Tôi chỉ thắc mắc chúng ta chỉ phạm sai lầm có một lần duy nhất, thậm chí cuối trận cũng đã chiến thắng, ấy vậy mà vẫn bị trừ điểm nhiều đến như vậy. Thật chẳng biết lí do vì sao?"
Vừa nói xong thì hai người cùng lâm vào trầm mặc. Một lúc sau, Ngữ Yên lại nhìn Kim Yến, nhíu mi dò hỏi:
"Phải rồi! Thứ sức mạnh đó... cô từ đâu mà có?"
Nghe vậy, Kim Yến liền hốt hoảng cúi đầu không dám ngẩng mặt, hai môi mấp máy liên tục, ấp úng liên tiếng: "Tôi.. tôi..."
"Không thể tiết lộ à?" Ngữ Yên nhăn mặt hỏi lại.
"Chuyện này..."
Thấy Kim Yến vẫn còn do dự thì cô cũng không muốn làm khó nữa, lập tức phất tay:
"Thôi bỏ đi! Tôi chỉ hiếu kì thôi. Nếu không muốn nói thì tôi cũng chẳng ép. Dù sao với thứ sức mạnh dùng một lần xong lại lăn ra hôn mê thì nó cũng chẳng ích lợi gì."
Nói rồi, Ngữ Yên liền một mạch đi ra khỏi phòng. Nhưng khi vừa bước chân qua cửa thì cô nàng đột ngột quay lại dặn dò:
"Quên mất! Tầm nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu bài thi tiếp theo, cô tranh thủ nghỉ ngơi một lát rồi nhớ đến đấy!"
Kim Yến gật đầu cảm tạ, sau khi Ngữ Yên đi được một lúc thì cũng nằm xuống dự định ngủ thêm một giấc. Bỗng, cô như nhớ lại gì đó liền đột ngột ngồi dậy, hướng Bạch Vân đang chơi đùa ở một góc mà hỏi:
"Tiểu Bạch, mẹ hôn mê bao nhiêu ngày rồi?"
"A! Khoảng ba ngày ba đêm rồi mẹ ạ!" Bạch Vân ngây thơ đáp lại. Kim Yến nghe xong thì há hốc mồm không nói nên lời. Bụng cô cũng cùng lúc đó biểu tình, đòi lấp đầy sự trống trải.
Ngay khi ấy, cánh cửa phòng một lần nữa mở ra và Kiều Anh từ bên ngoài tiến vào, thấy muội muội mình đã tỉnh liền vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cô.
----------
Sau khi phổ biến mục tiêu bài kiểm tra cho tất cả mọi người, hàng trăm thí sinh vượt qua bài khảo hạch vừa rồi được dẫn đến một khu di tích cổ được xây dựng trên một khu đồng bằng ven biển. Từ cổng chính tiến vào là khu quảng trường rộng lớn, bao quanh bởi hàng loạt công trình với đa dạng kích thước và hình dáng. Và ở trung tâm khu quảng trường ấy là một căn hầm tối với lối vào được tạo hình giống một cái đầu sói đang há miệng, như thể chực chờ nuốt chửng bất cứ ai đến gần. Tất cả mọi người trông thấy nó đều thầm nuốt khan mà lo lắng, bởi muốn vượt qua bài kiểm tra "Tà niệm" lần này thì bất cứ ai cũng đều phải bước vào đấy.
Trong lúc từng người lần lượt tiến vào căn hầm thì nhóm Kim Yến phải đợi bên ngoài quảng trường, chờ cho đến khi được thông báo. Lúc này đây, ai nấy đều cùng hướng về phía Kim Yến như thể đang nhìn một sinh vật lạ. Cô một tay cầm lấy bao tải chứa đầy điểm tâm mà ăn ngấu nghiến, tay còn lại thì ôm một vò nước lớn để uống mà không hề kiêng kị. Kiều Anh ở một bên bất đắc dĩ phải giải thích thay cho muội muội mình rằng đây là kết quả của việc hôn mê quá lâu.
Tuy vậy, ai nấy đều không giấu nổi sự hoang mang trước sự phàm ăn này của Kim Yến. Ngay cả Chu Thiện nổi tiếng tham ăn cũng phải chịu lép vế.
Lấy một cái bánh ra khỏi bao tải, Kim Yến đưa lên miệng cắn một cái. Tức thì, cô nhổ thẳng ra ngoài mà nhăn mặt khó chịu, vội lấy vò nước uống một ngụm thật lớn. Kiều Anh ở một bên vỗ lưng cho Kim Yến, lo lắng hỏi:
"Muội không sao chứ? Bánh có vấn đề gì à?"
Đặt vò nước xuống rồi lấy khăn lau miệng, Kim Yến vẫn không ngừng đánh lưỡi mình mà đáp: "Nó đắng!"
Ngữ Yên nghe vậy thì nhìn vào cái bánh cắn dở kia, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn Kim Yến, nhếch môi nói:
"Bánh thuốc, dùng vị ngọt trung hoà vị đắng. Nó có tác dụng giúp người bệnh không quen ăn vị đắng có thể dùng. Vậy mà cô vẫn cảm thấy khó chịu ư?"
Thu Hỷ ở một bên thấy vậy cũng nói vào phụ hoạ: "Thế mà nãy giờ tôi còn tưởng cô cái gì cũng ăn được cơ đấy!"
Vừa nói xong thì ai nấy đều bật cười thành tiếng, khiến Kim Yến xấu hổ không thôi.
"Hai người thôi trêu chọc tôi đi"
Sau đó cô hướng Thu Hỷ đổi chủ đề: "Còn cô không mau giới thiệu vị cô nương này cho mọi người đi chứ!"
Vừa nói, Kim Yến vừa chỉ về phía nữ tử đang ngồi cạnh Thu Hỷ. Đó chính là người mà Thu Hỷ đã kết nhóm ở bài thử thách trước đó. Nhìn cái nắm tay thân thiết kia, Kim Yến thật không biết quan hệ giữa hai người là gì? Tỷ muội thất lạc hay là bằng hữu thề nguyền sống chết có nhau?
"A! Đây là..." Thu Hỷ hào hứng dự định giới thiệu thì bị nữ tử ấy cắt ngang: "Tôi họ Bùi, tên Thiên Nhi, đến từ Huyền Minh phái. Hân hạnh được gặp mặt mọi người!"
"Huyền Minh phái? Có môn phái rồi vẫn được gia nhập Thanh Linh sao?" Kim Yến thắc mắc.
"Cô lại không biết rồi. Thiên giới không có luật nào cấm việc đó cả." Ngữ Yên xen vào giải thích.
Bùi Thiên Nhi nghe vậy liền tươi cười phụ hoạ: "Đúng vậy! Nhất là với những phái nhỏ bé như Huyền Minh chúng tôi, thì việc đến và học tập tại một trong ngũ đại phái là rất cần thiết. Nó có thể giúp tạo mối quan hệ hay đem kinh nghiệm được học tập về để phát triển môn phái của mình."
Mọi người nghe đến đó thì cùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đúng lúc này, một nữ đệ tử Thanh Linh từ bên trong căn hầm đi ra gọi tên của Bùi Thiên Nhi. Kế đến thì lần lượt Thu Hỷ, Tiên Thiên, Kiều Anh, Mục Dao, Chu Thiện và Ngữ Yên cũng được gọi vào. May mắn thay là tất cả bọn họ đều vượt qua bài kiểm tra "Tà Niệm" này. Chỉ còn mỗi Kim Yến là vẫn chưa được nêu tên đến.
Ngồi ở quảng trường mòn mỏi chờ đợi, Kim Yến quả thật sốt ruột không thôi. Cô không tài nào hiểu được cách sắp xếp thứ tự thí sinh của Thanh Linh phái sau mỗi lần kiểm như vậy. Cho đến tận khi tất cả đều đã kiểm tra xong thì bất ngờ Kim Yến cũng được gọi vào căn hầm ấy.
Bước vào cái miệng há to của cái đầu sói ấy, Kim Yến cảm thấy lạnh cả sống lưng, như thể bản thân sắp bị ăn sống vậy. Dọc theo dãy hành lang tối tăm hướng xuống lòng đất, bố trí hai bên bờ tường sau mỗi mười bước chân là các pho tượng điêu khắc sinh vật ma quái hay những bức tranh kinh dị miêu tả hình phạt chốn âm ty, cộng thêm việc nữ đệ tử Thanh Linh dẫn đường phía trước từ đầu đến cuối đều chẳng nói câu nào, khiến cho bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Khi họ xuống tận cùng dãy hành lang, một cánh cửa lớn bằng sắt liền hiện ra trước mắt. Nữ đệ tử mở nó ra và mời Kim Yến đi vào. Khác hẳn với không gian tối tăm trước đó, bên trong là một khu hầm rộng lớn được bao bọc bởi các bức tường làm bằng đá thạch anh đang không ngừng phát sáng.
Kim Yến đi đến trung tâm sảnh chính thì dừng lại. Phía đối diện cô là An Tĩnh và Hoạt Bát đang ngồi trên ghế chủ toạ, Kiều Nguyệt thì đứng hầu ở một bên. Trong lúc một đệ tử khác đứng ra đọc to rõ thông tin của Kim Yến thì An Tĩnh lại im lặng mà quan sát cô, muốn từ đó tìm ra điểm bất thường trên người nữ tử trước mặt. Hắn không tin một kẻ có mệnh căn màu đỏ lại có thể trong thời gian ngắn đột phá từ Nguyên Cấp giai đoạn giữa lên Phát Cấp giai đoạn đầu nhanh như vậy. Cho dù cô có là Vật Tế đi chăng nữa thì điều đó cũng quả thật bất khả thi.
Đáng tiếc, An Tĩnh cho dù có nhìn đến kĩ mức nào thì cũng không tìm ra điều gì quái lạ. Sau một lúc suy xét thì hắn cũng bỏ cuộc. Tự nhủ nếu Minh Nguyệt là người can thiệp vào việc ấy thì khó mà có thể phát hiện ra sơ hở.
Ra khỏi những dòng suy nghĩ, An Tĩnh hắng giọng một cái rồi lên tiếng:
"Ngươi là Trần Kim Yến có đúng không?"
"Vâng, chính là tiểu nữ!" Kim Yến cung kính đáp.
An Tĩnh xếp cây quạt của mình lại, ôn tồn nói: "Hãy bước lên phía trước, tiến vào trung tâm trận pháp. Chúng ta sẽ tiến hành đo mức độ tà niệm trong ngươi. Nếu đạt yêu cầu thì từ nay về sau, ngươi sẽ chính thức trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Linh phái."
Lúc này đây, Kim Yến mới nhìn xuống mặt đất quan sát kỹ. Thấy trên đấy được khắc một hình tròn với phần trung tâm là các đường nét chằng chịt không rõ hình dạng.
Cô cũng đã từng được Minh Nguyệt kể về thứ này. Nó vốn là một loại trận pháp dùng để tra tấn những kẻ có tư tưởng độc ác, thường được đem ra áp dụng với tội phạm nhằm tìm kiếm lời khai. Bây giờ thì lại được Thanh Linh phái sử dụng để chọn ra những người ngay thẳng, thiện lương, thâm tâm không một chút tà niệm hoặc là có rất ít.
Kim Yến bước vào đó và đứng thẳng, cô hoàn toàn tự tin bản thân không hề có bất kì tư tưởng xấu xa nào. Trừ khi trận pháp này nhận định ham muốn ở bên Minh Nguyệt là tà niệm, bằng không thì chẳng thành vấn đề.
An Tĩnh rót thần lực vào trận pháp và phát động nó lên. Tức thì, vòng tròn dưới chân Kim Yến phát sáng và chiếu thẳng lên trên, tiến hành tra khảo kẻ đứng ở bên trong. Mọi người ở bên ngoài cũng đồng thời im lặng quan sát.
Sau khoảng thời gian chừng một nén hương*, Kim Yến vẫn bình chân như vại đứng trong trận pháp, không có dấu hiệu nào cho thấy đang tỏ ra đau đớn. Đôi lúc cô còn thốt lên câu "thật thoải mái". Điều ấy chứng tỏ thâm tâm Kim Yến vô cùng thuần khiết, không hề nhiễm chút tà niệm.
An Tĩnh thấy vậy thì ngừng quạt, che miệng mình mà nở một nụ cười hài lòng, thầm nghĩ trong đầu: "Tiểu sư muội quả thật đã dạy bảo Vật Tế rất tốt!"
Kết thúc trận pháp, gấp cây quạt xếp lại, An Tĩnh dõng dạc lên tiếng:
"Xin chúc mừng! Ngươi đã đủ điều kiện!"
Kim Yến nghe vậy thì vui mừng hỏi lại: "Người nói thật sao?"
"Là thật! Ngày mai ngươi và những người khác sẽ được đưa về núi Linh Lam để kiểm tra "Thể chất", sau khi xong việc đó thì sẽ chính thức trở thành đệ tử ngoại môn."
Tim bỗng đập mạnh một cái vì vui sướng, Kim Yến nghe thế thì cười tít mắt, chỉ còn thiếu việc phải nhảy lên và hét thật to để tất cả mọi người đều nghe thấy việc mình đã đỗ: "Vậy thì tốt quá!"
Trung lúc cô chuẩn bị rời khỏi nhằm đi thông báo, đồng thời tổ chức ăn mừng với mọi người, đột nhiên Hoạt Bát ngồi ở trên như phát hiện ra điều gì, bèn gọi lại:
"Khoan đã!"
Giọng nói lạnh lẽo phát ra như muốn đóng băng bất cứ ai, Kim Yến giật mình một cái, xoay mặt lại khó hiểu. Không biết vị Băng Toạ này muốn gì ở mình?
Bỗng nhớ lại việc xảy ra tại khu khảo hạch "Ứng biến" lúc trước, cô đã mạo hiểm mà sử dụng chiêu thức Nguyệt Quang Hội Tụ trước mặt những người giám hộ. Không lẽ bọn họ tính hỏi về nó? Nếu thật sự như vậy thì cô nên trả lời ra sao? Nếu chị Nguyệt mà biết được mình không nghe lời thì liệu có giận mình hay không? Kim Yến lúc này thật sự rất rối ren chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Tuy vậy, điều khiến Hoạt Bát chú ý lại là một thứ khác. Anh nhìn chằm chằm vào cổ của Kim Yến, thấy miếng ngọc bội được che giấu cẩn thận trong lớp áo đang toả ra một luồng khí rất thân quen, chỉ là nhất thời anh không nhận ra nó thuộc về ai. An Tĩnh cũng theo ánh mắt Hoạt Bát mà nhìn đến, do hắn đã biết mọi chuyện trước đó nên lập tức nhận ra nó thuộc về tiểu sư muội.
Lo sợ nhị sư huynh truy cứu đến cùng thì sẽ phát hiện ra thân phận Vật Tế, An Tĩnh vội lên tiếng:
"Nhị sư huynh, chúng ta còn phải về thông báo mọi chuyện với Chưởng Môn. Nghe đâu tiểu sư muội cũng đã xuất quan rồi."
Hoạt Bát nghe nhắc đến Minh Nguyệt thì lập tức không nói hai lời, liền phi thân khỏi đó, không để lại lấy một lời từ biệt. An Tĩnh thấy vậy thì thầm lau đi mồ hôi trên trán.
Kim Yến ở bên dưới nghe đến việc xuất quan thì một lần nữa nhớ đến chị Nguyệt. Tự hỏi không biết chị ấy cũng đã xuất quan hay chưa? Liệu khi tiến vào Thanh Linh thì cô có cơ hội gặp lại mình luôn mong nhớ?
An Tĩnh ở trên hướng về hai đệ tử, một nam một nữ, phân phó: "Hai ngươi mau dẫn cô ta trở về đi, cho tất cả giải tán! Ngày mai thì tập hợp các thí sinh lại."
Hai đệ tử nhận lệnh, rồi một đường dẫn Kim Yến ra khỏi căn hầm. Trên đường đi, tâm trí cô vẫn cứ xoay đi xoay lại quanh những suy nghĩ về Minh Nguyệt. Cô tự hỏi chị ấy đang bế quan ở nơi nào?
Một lúc sau, Kim Yến mới hướng một nữ đệ tử dò hỏi:
"Đại tỷ này, cho hỏi trong phái người tên Minh Nguyệt hiện đang ở đâu không?"
Hai người nghe thấy thế thì dừng lại nhìn Kim Yến khó hiểu. Cô gái này hỏi như vậy để làm gì? Nữ đệ tử nhíu mày lên tiếng hỏi:
"Người mà cô hỏi mang họ gì?"
Nghe vậy, Kim Yến thầm giật mình hoang mang. Quả thật từ trước đến nay cô không hề biết họ tên đầy đủ của chị ấy, kể cả chức vụ tại phái cũng không bởi vì Minh Nguyệt rất ít khi tiết lộ thông tin về bản thân mình.
"Tôi... tôi không biết nữa!" Kim Yến ấp úng trả lời.
"Vậy thì khó rồi! Trên dưới Thanh Linh phái nhân khẩu có cả nghìn. Đặc biệt số người tên Minh Nguyệt mà tôi quen có thể tính đến vài chục." Nữ đệ tử dõng dạc đáp.
"Thế có người nào đang bế quan không?" Kim Yến tiếp tục hỏi, tâm tư tràn đầy hi vọng.
"Có chứ! Bây giờ đang trong giai đoạn căng thẳng với tà giáo, nên không thiếu người bế quan!"
Nghe thế, Kim Yến lại một lần nữa thất vọng. Nam đệ tử ở một bên bỗng tươi cười nói xen vào: "Chẳng phải Thánh Thượng cũng mang tên đó sao, người lại đang bế quan nữa. Không biết có phải người cô muốn tìm?"
"Làm sao cô ấy có thể quen biết Thánh Thượng chí tôn được? Ngươi đừng có hàm hồ!" Nữ đệ tử nhăn mặt nhìn hắn nói.
Sau đó thì cả ba tiếp tục trở về khách điếm. Trên đường đi, Kim Yến không ngừng thắc mắc vị Thánh Thượng trong mắt bọn họ có phải chị Nguyệt mà mình biết hay không?
Theo cô nhớ thì chị Nguyệt từng bảo bản thân chị ấy yếu kém, không thể bảo vệ chu toàn cho những người thân quen nên mới bế quan đột xuất. Từ đó Kim Yến đoán rằng Minh Nguyệt chức vụ trong Thanh Linh phái cũng không quá cao, cùng lắm là đệ tử nội môn đời thứ nhất.
Suy nghĩ mãi cũng không thể cho ra câu trả lời hợp lí, Kim Yến thở dài thầm nhủ: "Chắc phải về hỏi tiểu Bạch cho rõ thôi!"
Bước ra khỏi căn hầm thì thấy nhóm Kiều Anh đã đợi mình từ lâu, Kim Yến liền thông báo tin vui cho tất cả. Và thế là mọi người quyết định cùng nhau đi đây đó ăn mừng.
Tại Thanh Linh phái, Hoạt Bát trở về thì mới phát hiện Minh Nguyệt vẫn còn bế quan. Anh bèn xoay sang tứ sư đệ dò hỏi:
"Tiểu Nguyệt đâu?"
Nghe thế, An Tĩnh đánh một cái rùng mình, cảm nhận không khí xung quanh như hạ thấp xuống cả trăm độ. Được một lúc thì mới bình ổn lại, hắn giả vờ ngây thơ ngó lơ mà đáp:
"Chắc là đám đệ tử thông báo bậy bạ rồi! Để ta đi trừng trị bọn chúng."
Hắn vừa nói xong thì cấp tốc phi thân đi mất, để lại Hoạt Bát đứng ở trước cửa Hậu Linh điện khó hiểu chẳng biết làm thế nào.
----------