*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa quảng trường trung tâm rộng lớn là một khối đá hình ngôi sao nhô cao hơn đầu người. Xung quanh nó là hàng nghìn cá nhân tham gia kì khảo hạch tuyển chọn tân đệ tử. Tất cả vây kín phần sân không chừa một khoảng trống, ai nấy đều cố chen chút vào trong như thể sợ rằng mình ở càng xa trung tâm thì cơ hội được nhận vào sẽ càng tuột mất vậy.
Kim Yến và nhóm người của Kiều Anh đang ở một vị trí không quá xa cách trung tâm nhưng cũng không ở quá gần. Có thể nói nơi đứng của họ khá thoải mái, không tù túng bởi việc chen lấn.
Kim Yến nhìn ra phía sau lưng mình, bên ngoài quảng trường cũng tụ tập đông người dân trong trấn không khác gì khu trung tâm. Họ ở đây không phải tham gia vào kì khảo hạch mà là để chiêm ngưỡng dung nhan các vị thần nhân đứng đầu các phái đến từ Thiên giới. Mặc dù cứ mỗi năm năm một lần nó đều diễn ra, nhưng với người dân nơi đây thì vẫn không thể nào ngừng lại được sở thích ấy.
Cuộc đại chiến tàn khốc chống lại Thứ Đó diễn ra năm nghìn năm trước vẫn luôn được lưu truyền cho đời con cháu bọn họ, sự đau thương, mất mát, ám ảnh vẫn hằn sâu trong tâm trí của từng thế hệ. Chính vì vậy, đối với họ, những vị thần nhân đứng ra chiến đấu chống lại thế lực Thứ Đó như là đấng cứu thế đáng được tôn trọng và thờ phượng. Còn những kẻ bao che hoặc có mưu đồ hồi sinh tội ác nghìn năm ấy luôn bị người Nhân giới xem như thứ đáng khinh bỉ nhất.
Kim Yến thật không dám tưởng tượng nếu một người bị ghét vì có dính dáng với Thứ Đó thì sẽ ra sao? Điều duy nhất có thể đoán được chắc chắn là kẻ ấy sẽ bị người người khắp mọi nơi truy sát, triệt mọi đường sống. Từ Thiên giới, Nhân giới kể cả Trung giới đều sẽ không tha cho người đó. Và chỉ duy nhất Âm giới là có khả năng chứa chấp, nhưng Âm giới lại là nơi chỉ dành cho kẻ đã chết.
Khi Kim Yến vẫn còn chìm mãi trong suy tư thì đám đông bên ngoài lẫn bên trong quảng trường đồng thời cùng hô hào vang vọng. Tất cả cùng hướng mọi sự chú ý về khối đá hình ngôi sao ở giữa trung tâm. Nó đang phát quang, các tia sáng hướng thẳng lên bầu trời, biểu thị cho sự giáng thế của các vị thần nhân từ Thiên giới.
Cường độ các tia sáng lớn đến nỗi làm loá mắt tất cả những ai chứng kiến, Kim Yến cũng không tránh khỏi lấy tay che mặt mình lại. Cột sáng phát quang chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, ngay sau đó thì nó cũng tắt lịm, để lộ những bóng người với trang phục đa dạng màu sắc xuất hiện ở bục cao trung tâm.
Họ chính là những vị thần nhân đến từ ngũ phái gồm Thanh Linh, Hàn Linh, Hồng Ngọc, Thiên Tôn và Mộc Tử có nhiệm vụ giám sát kì khảo hạch tân đệ tử năm nay. Sự xuất hiện ấy khiến mọi người bên dưới đều sôi nổi mà bàn luận.
"Thần nhân kìa! Đúng là họ rồi!"
"Ôi! Đây là lần đầu ta được gặp họ."
"Ta thì thấy nhiều rồi nhưng mỗi khi chứng kiến thì cứ y như lần đầu vậy."
"Nam thanh nữ tú, họ đúng là những viên ngọc quý của Tạo Hoá mài giũa mà."
"Hi vọng rồi đây con trai ta cũng sẽ giống họ."
"Ngày trước ta không được nhận vào, nghĩ lại vẫn còn tiếc."
"Chúng ta không được thì con cháu chúng ta sẽ được!"
"..."
Tiếng bàn luận và cảm thán nổi lên khắp nơi. Những ai đã quá tuổi tham gia thì đứng bên ngoài quảng trường cầu mong cho con cháu họ. Còn những ai đang tham gia thì mỗi người một tâm trạng, có kẻ thì hào hứng, có người thì lo âu, kẻ thì cảm thấy mình không xứng đứng sánh vai vào vị trí thần nhân, kẻ tự ti, người kiêu ngạo,... Sự đa dạng trong suy nghĩ của con người là thứ luôn xuất hiện cứ vào mỗi dịp trọng đại. Ngay cả trong nhóm sáu người Kim Yến cũng không tránh khỏi những cảm xúc đó.
Ở bục hình ngôi sao giữa quảng trường lúc này là những vị đệ tử chân truyền, dẫn đầu các đệ tử nội môn, đang cùng quan sát đám đông người tham dự.
Thanh Linh phái do chưa có đệ tử chân truyền nên cử An Tĩnh và Hoạt Bát phụ trách, đồng thời dẫn theo Kiều Nguyệt cùng ba vị đệ tử nội môn khác.
Về phía Hàn Linh thì cử Nhu Thần và mười nữ đệ tử của cô.
Hồng Ngọc phái đặc biệt nhất khi chỉ cử đúng một nam đệ tử.
Thiên Tôn thì cử đúng mười đệ tử nội môn, không có bất cứ đệ tử chân truyền nào đến.
Mộc Tử phái thì cử hai mươi người nam tử cường tráng, trong đó dẫn dầu là một nam nhân khí chất vương giả thấy rõ, khi hắn vẫn mặc trang phục hoàng gia thêu rồng tứ trảo.
Tên hoàng tử hôm nọ Kim Yến gặp vào ba ngày trước cũng chính là con cháu mấy đời của vị nam tử ấy. Hắn thấy cụ tổ của mình thì bước lên hành lễ:
"Tiểu điệt tham kiến Cửu Thành thúc tổ!"
Vị nam tử tên Cửu Thành ấy gương mặt không ngoài ba mươi nhưng đấy chỉ là kết quả của việc tu thần. Tuổi thật sự của hắn là gần một nghìn năm trăm tuổi. Thấy đứa cháu mấy đời của mình hôm nay cũng tham dự, hắn mỉm cười mà dò hỏi.
"Đường nhi, không ngờ con cũng muốn tiếp bước theo con đường của ta?"
Tên hoàng tử ấy tên thật là Cửu Đường, đã là vương một phương, danh xưng Triệu Vương. Vốn không được phụ hoàng ưng ý nên để vuột mất vị trí Thái tử. Nhưng bản tính vốn không thích an phận, có tham vọng lớn nên muốn một lòng muốn tiến vào Thiên giới, tránh khom lưng quỳ gối trước vị hoàng đế mà mình không phục.
"Vâng, đó là mơ ước của tiểu điệt. Chắc chắn tiểu điệt trong kì khảo hạch này sẽ không làm Cửu Thành thúc tổ thất vọng!"
Hai người bọn hắn cứ trao đổi đôi câu như vậy, cho đến khi Nhu Thần của Hàn Linh phái nhắc nhở với giọng điệu khinh bỉ thì họ mới dừng lại, Cửu Thành cũng trả lại cho nữ nhân kia một cái nhìn sắc bén như muốn cắt đối phương làm đôi. Hàn Linh và Mộc Tử vẫn như nước với lửa, ám đấu không ngừng trong cả những việc nhỏ nhất.
Kim Yến bên dưới cũng quan sát Cửu Thành một lúc lâu. Tuy tu vi Thịnh Nhân Nguyên Cấp không đủ để nhìn xa vạn dặm nhưng hoàn toàn có thể giúp cô nhìn rõ mặt của vị nam tử thuộc về Mộc Tử phái ấy. Kim Yến cảm thấy đã từng gặp qua hắn, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra là mình đã biết hắn ở đâu.
Bất ngờ, Thu Hỷ vỗ vai Kim Yến, chỉ tay về một hướng khác mà nói:
"Nhìn kìa, đó không phải là nữ nhân căm ghét nam nhân hôm nọ hay sao? Chắc chắn là cô ta sẽ vào Hàn Linh rồi."
Kim Yến nhìn theo hướng tay của Thu Hỷ, thấy phía đó đúng là nữ tử hôm nọ. Hôm nay cô ta diện một bộ trang phục đỏ rực nhìn cứ y như đệ tử của Hàn Linh vậy. Xem ra cô ta rất tự tin mình sẽ được nhận vào đấy.
Bất ngờ, nữ tử ấy liếc mắt về phía này, đôi mắt nhìn thẳng vào Thu Hỷ đang chỉ trỏ về phía cô ta. Kim Yến vội đưa tay ngăn cản Thu Hỷ, tránh làm đắc tội kẻ không nên dây dưa, nhưng hoàn toàn không kịp. Cô ta từ xa tiến đến, cả người toả ra khí tức áp chế làm sợ hãi Thu Hỷ, lạnh giọng mà hỏi:
"Nha đầu, ngươi chỉ trỏ ta cái gì đấy?"
"Ta... ta..." Thu Hỷ bởi vì khí tức toả ra từ người cô ta mà run cầm cập không nói nên lời.
Kim Yến vội dùng phép ngăn cản khí tức, bảo hộ Thu Hỷ phía sau lưng mình. Bản thân thì quan sát nữ nhân "điên" phía trước, cố xem thử tu vi cô ta tới đâu mà lại có thể áp chế tinh thần người khác lớn đến vậy. Đáng tiếc, dẫu cô có nhìn bao nhiêu lần thì cũng không tài nào nhìn ra tu vi của đối phương. Điều đó cho thấy nữ nhân này mạnh hơn mình một bậc.
Thấy Kim Yến ngoan cố mà chở che Thu Hỷ, cô ta cười lạnh mà tăng thêm cường độ áp chế. Dần dần, Kim Yến rơi vào thế hạ phong, tay chân không khỏi bủn rủn vì vận lực quá sức. Đúng vào lúc cô gần như không chịu đựng nổi nữa thì Mục Dao đã tiến đến trước, mặt đối mặt mà chống lại nữ nhân kia. Kiều Anh lúc này mới vội tiến lên cùng Thu Hỷ đỡ lấy Kim Yến sắp ngã khuỵ.
"Muội không sao chứ?" Kiều Anh lo lắng hỏi.
"Muội không sao! Nghỉ ngơi một lúc là hồi phục thôi."
Về phía nữ nhân kia và Mục Dao thì tu vi ngang nhau, cùng ở Thịnh Nhân Tốc Cấp. Cảm thấy có đấu khí tức tiếp cũng vô ích, nên đồng thời dừng lại.
Nữ nhân hung hăng nhìn chằm chằm Mục Dao lên tiếng:
"Tiểu tử thối, ngươi to gan lắm! Dám xen vào việc của ta!"
"Này! Ai cho mụ điên như ngươi gọi Mục đại ca của ta như vậy hả?" Chu Thiện tiến tới, tức tối chỉ thẳng mặt ả mà mắng.
"Mụ? Ngươi gọi ai là mụ hả, tên bán nam bán nữ thối tha này?" Nữ nhân hung hăng hỏi lại.
"Ngươi... ngươi bảo ai thối tha?" Chu Thiện tính xông lên tính sổ thì Mục Dao đã vội cản lại.
"Ta nói ngươi đấy. Thứ nam nhân hạ tiện học đòi làm nữ nhân. Tốt nhất ngươi an phận làm nam nhân của ngươi đi. Đừng có làm vấy bẩn hình tượng chúng ta!" Cô ta khinh bỉ mà đáp.
"Ngươi..." Chu Thiện mắt hơi ngấn nước sau khi nghe những lời đó.
"Này! Ngươi ăn nói thô lỗ quá đấy! Chúng ta đắc tội gì đến ngươi?" Thu Hỷ một bên bình ổn lại, bây giờ cũng can đảm mạnh miệng.
"Làm gì đắc tội? Đời ta ghét nhất ai chỉ trỏ mình, ngươi chính là kẻ đó. Chưa kể trong các ngươi còn có loại người ta ghét nhất. Nhiêu đó đã đủ đắc tội ta mấy kiếp rồi!"
Hai bên dự định tiếp tục đấu khẩu thêm thì ở trung tâm, An Tĩnh dõng dạc bước lên thông báo:
"Thời khắc tuyển chọn tân đệ tử đã đến rồi. Người nào quá tuổi tham dự hãy bước ra khỏi quảng trường. Với những ai mới lần đầu tham gia thì hãy tiến vào khu vực môn phái mình chọn! Chúng ta sẽ phân loại và quản lí."
Nói xong, An Tĩnh phất tay một cái, tức thì mặt sân phát sáng lên các màu khác nhau. Giúp phân chia quảng trường thành năm khu vực, lấy khối đá hình ngôi sao ở giữa làm trung tâm.
Thấy không thể tiếp tục dây dưa, nữ nhân liếc mắt về phía Kim Yến, kiêu ngạo mà nói:
"Tu vi Nguyên Cấp cũng dám chống lại ta. Ngươi vẫn tính gia nhập Thanh Linh đúng không?"
"Phải? Vậy thì đã sao?" Kim Yến không chút nào yếu thế mà đáp.
"Nhớ kĩ, ta là Tô Huân, sẽ có ngày ta chính thức dạy cho các ngươi một bài học."
Nói rồi cô ta rời đi, tiến về khu vực của Hàn Linh phái.
Nhóm sáu người Kim Yến cũng đành nhanh chóng hướng về phía của Thanh Linh. Khi đã đứng vào vị trí, Đặng tiểu thư vẫn im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng thắc mắc.
"Kì lạ! Việc Thu Hỷ làm đâu đến nỗi khiến cô nương ấy tức tối đến mức hẹn chúng ta tính sổ đâu nhỉ?"
"Ây dà... đại tiểu thư à! Với loại người đanh đá như cô ta thì vô duyên vô cớ ghét người, chuyện bé xé ra to cũng là bình thường thôi." Thu Hỷ cảm thán.
"Đúng đúng!" Chu Thành một bên cũng bĩu môi phụ hoạ. Nghĩ đến những câu nói nặng lời mà cô ta đã thốt ra, hắn không khỏi thấy vừa uất ức vừa tức tối.
Đặng Tiên Thiên nghe vậy thì cũng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ với hai kẻ đầu rỗng này. Kim Yến đứng một bên nghe vậy cũng thầm đồng ý với Đặng tiểu thư. Hành động của nữ nhân tên Tô Huân đó rõ ràng có nguyên nhân sâu xa trong đó. Nhưng Kim Yến nhớ rõ là trước đó chưa từng gặp mặt hay đắc tội cô ta khi nào cả.
An Tĩnh ngồi ở trên nhận lấy xấp danh sách thí sinh, dò xét một lúc thì thấy cái tên "Trần Kim Yến" trong đó. Chợt nhớ đến những lời đại sư huynh từng nói, An Tĩnh không khỏi lâm vào suy tư. Bỗng Kiều Nguyệt một bên nói xen vào nhắc nhở An Tĩnh:
"Liễu Thượng, có phải người nên ra mặt nói đôi lời với các thi sinh chứ?"
An Tĩnh giật mình, nghĩ lại đúng là cần làm việc đó. Nhưng tâm trạng còn đặt trong cuộc hội thoại trước đấy với Thúc Hạo, không thể tập trung mà phát biểu được. Vì thế, hắn bèn nghiêng người qua bên Hoạt Bát rồi đề nghị:
"Nhị sư huynh, huynh thay đệ nói đôi lời với các thí sinh đi!" Xong lại quay về nhìn chằm chằm vào bản danh sách.
Hoạt Bát gật đầu xong thì tiến lên phía trước, đứng đó trước hàng trăm thí sinh, không nói không rằng.
Ngay lúc này, An Tĩnh mới bừng tỉnh mình phạm sai lầm. Hoạt Bát tuy đã không còn kiệm lời như ngày xưa nhưng về mặt phát biểu trước đám đông thì vẫn chẳng hề thay đổi. Cơ mà lời đề nghị cũng lỡ nói ra rồi, nhị sư huynh hiện tại đã ra mặt, không thể rút lại những gì đã nói, như vậy sẽ thật mất mặt. An Tĩnh chỉ đành đỡ trán mà lắc đầu.
Hoạt Bát đứng đó im lặng như một tảng đá, đôi lúc khí lạnh toả ra làm cóng những người xung quanh. Các thí sinh trong cơn rét, vừa run cầm cập, vừa nhìn vị Băng Thượng phía trên mà khó hiểu. Lại liếc qua các phái khác, có người người dõng dạc phát biểu đã hơn trăm chữ, nhưng vị thần nhân của Thanh Linh này thì lại chẳng nói lời nào.
Kim Yến cũng thầm kì lạ trong lòng. Tự hỏi Thanh Linh phái của chị Nguyệt ai cũng như vậy hay sao? Cô tự hỏi liệu chị Nguyệt có che giấu bất kì sự kì dị nào đó mà mình chưa được chứng kiến hay không?
Hoạt Bát đứng đó bất động, đến tận khi các phái khác dịch chuyển thí sinh đến điểm tiếp theo mà cũng chưa hề hé răng bất kì câu nào. Mọi người bên dưới vì sợ đắc tội thần nhân nên cũng không dám phàn nàn, chỉ biết ngán ngẩm mà đứng ngủ gật hết phân nửa. An Tĩnh ở trên cũng che mặt đi vì xấu hổ, Kiều Nguyệt thì chẳng biết đã ngủ được bao nhiêu giấc rồi.
Thời gian tầm nửa canh giờ trôi qua, giữa cái tĩnh lặng lạnh lẽo, Hoạt Bát bất ngờ cất tiếng làm bừng tỉnh tất cả mọi người:
"Thanh Linh phái vừa dễ vào, vừa khó vào. Hãy cố gắng!" Sau đó Hoạt Bát lui về ngồi xuống, cho thấy mình đã nói xong.
An Tĩnh nghe thế thì lại thấy hối hận vì đề nghị cái tảng băng nghìn năm này lên phát biểu. Tự hỏi trong năm năm vi hành hắn ta rốt cuộc chẳng học thêm được gì về giao tiếp hay sao? Cuối cùng, An Tĩnh cũng đành phải đứng dậy, nói thêm với các thí sinh:
"Được rồi! Thời khắc cũng đã trễ. Chúng ta sẽ dịch chuyển mọi người đến Cầu Khứ Hồi nhằm tiến hành nghi thức kiểm tra thiên phú."
Nói xong, An Tĩnh và mọi người trong Thanh Linh cùng thi triển phép lên các thí sinh. Một luồng sáng nổi lên, nhấc bổng toàn bộ mọi người hướng lên trên trời, đâm thủng không gian, tiến vào nơi giao nhau giữa tứ giới.
Do lần đầu di chuyển xuyên không gian, ai nấy đều không tránh khỏi xây xẩm mặt mày. Đến khi dần lấy lại được thị giác, mọi người đồng loạt nhìn về phía trước. Liền thấy trước họ là một cánh cổng khổng lồ cao không thấy đỉnh, xung quanh nơi họ đứng là sương mù giăng kín, che khuất cả chân trời, cho thấy ai mà lạc vào đó thì sẽ không bao giờ tìm được đường ra.
Kiều Nguyệt đi trước thi phép, mở cánh cổng nặng nề ra. Âm anh vang vọng làm rùng mình bất cứ ai nghe thấy, báo hiệu tất cả rằng họ đang đứng tại một nơi vô cùng hùng vĩ, uy nghiêm.
Bước qua cánh cổng chính là một vùng nước trải rộng bao la. Ngoài ra, ở ba hướng trừ nơi họ đang đứng ra là ba cánh cổng khác giống y như vậy. Chúng được nối với nhau bằng một cây cầu hình chữ thập, dài nghìn thước, rộng trăm thước, còn có một cây trụ ở khu trung tâm, đâm cao tận chín tầng mây.
Thấy các phái khác đang tiến hành kiểm tra tu vi, còn chưa đến lượt mình. An Tĩnh bèn hướng các thí sinh giải thích đôi chút về nơi này nhằm gϊếŧ thời gian:
"Nơi đây được gọi là Khoảng Không Trung Chuyển, cây cầu chúng ta đang đứng chính là Cầu Khứ Hồi, có nhiệm vụ liên kết tứ giới. Bất cứ ai lần đầu tiến vào giới khác đều phải đi qua đây ít nhất một lần. Cây trụ ở giữa cầu là Trụ Thăng Thiên, có tác dụng đánh giá thiên phú của người tu luyện. Vì thế mỗi khi khảo hạch tuyển chọn tân đệ tử, môn phái nào cũng phải dẫn thí sinh đến đây."
Nói xong, An Tĩnh mới chỉ vào một hướng bên trái, nơi có cánh cổng đang được khoá bằng những sợi xích khổng lồ vững chắc.
"Đó là hướng đi về Âm giới, nơi nghiêm cấm bất kì ai đi vào. Bởi vì chỉ có hai loại người có thể sống được ở đó: Một là linh hồn kẻ đã chết, hai là các Đoạ Nhân. Ngoài ra thì bất cứ ai xông vào đó đều sẽ bị tha hoá, kể cả có là tu vi Bán Nguyên Thần đi nữa."
Mọi người nghe xong thì không khỏi rùng mình. Trong lòng ai cũng thầm nhủ có đánh chết họ cũng chẳng bao giờ dám bén mảng đến đấy.
Kim Yến nhìn chằm chằm vào cánh cổng khổng lồ bên trái ấy mà nghĩ về mẫu thân mình. Cô được biết, bất cứ ai chết đi, linh hồn đều tiến vào Âm giới. Kẻ ác sẽ tha hoá thành Đoạ Hồn, người tốt thì sẽ trông chờ được chuyển kiếp. Kim Yến tự hỏi không biết mẫu thân mình có còn ở nơi đó hay đã đầu thai thành một người khác?
An Tĩnh lại nói về cánh cổng bên phải, nơi tiến vào Trung giới, khu vực sinh sống của cả thần, nhân, ma. Và cuối cùng là nơi đối diện với Nhân giới, cánh cổng dẫn tới Thiên giới, khu vực ước ao của tất cả sinh linh có mặt trên cõi đời.
Kim Yến nhìn về phía trước, thấy phái đầu tiên hoàn thành kiểm tra tu vi là Hàn Linh. Số người bị loại hơn phân nửa và số người vượt qua được thì vui vẻ bước qua cánh cổng Thiên giới, chuẩn bị cho kì khảo hạch tiếp theo.
Do lượng người cần kiểm tra quá đông nên mãi rất lâu sau thì Hồng Ngọc, Mộc Tử và Thiên Tôn mới hoàn thành tất cả.
Đến phiên Thanh Linh phái, các thí sinh tiến lên, đặt tay vào Trụ Thăng Thiên nhằm để Kiều Nguyệt đánh giá thiên phú của từng người. Thế là lần lượt những cái tên trong bảng danh sách được khoanh tròn và gạch bỏ.
Số người bị loại càng lúc càng nhiều làm ảnh hưởng tâm trạng của nhóm sáu người Kim Yến. Tất nhiên thì cô và Mục Dao thì hoàn toàn yên tâm về bản thân. Bởi chỉ cần đột phá được Thịnh Nhân thì chứng tỏ là đã có thiên phú tu luyện cả rồi. Đáng lo ngại là Kiều Anh, Đặng tiểu thư, Thu Hỷ và Chu Thiện khi mà họ vẫn còn ở Nhập Môn, chưa đột phá. Chính vì vậy không có cơ sở nào cho việc chắc chắn rằng họ có bị loại hay là không.
Và đúng như Kim Yến nghĩ, Kiều Anh đứng đó, quan sát dòng người bị loại lần lượt ra về mà lo lắng không thôi. Vào được luyện thần giới chính là niềm hi vọng tránh thoát khổ ải cô phải chịu ở nhân thế. Một thế giới không có nam tôn nữ ti, một thế giới không ai nhìn cô với đôi mắt một goá phụ, một nơi không xem cô là kẻ khắc phu,... Nhớ lại những ngày còn ở nhà phu quân, Kiều Anh không khỏi dâng lên buồn tủi.
Bất ngờ, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, vỗ về trấn an:
"Đừng sợ! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!" Đặng tiểu thư hiền hoà nhìn Kiều Anh mà nói.
Kiều Anh hơi giật mình, vội rút tay lại, hướng tầm mắt về nơi khác mà đáp:
"Cám... cám ơn Đặng tiểu thư!"
Đặng Tiên Thiên thấy thái độ đó thì không khỏi thất vọng. Nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài, chỉ lẳng lặng mà nhìn về phía trước như không có việc gì xảy ra.
Kim Yến cũng tiến đến trấn an:
"Tỷ đừng lo! Chắc chắn rồi tỷ cũng được nhận vào mà!" Cô tin tưởng vào nhận định của người ấy. Nếu Minh Nguyệt đã chủ động đề nghị tam tỷ gia nhập Thanh Linh thì chắc chắn là không thành vấn đề.
Thiên phú tu luyện sẽ dựa vào mệnh căn của mỗi người để đánh giá. Chúng sẽ được biểu thị bằng chín sắc độ khác nhau. Trong đó màu đen cho thấy rằng kẻ đó không có thiên phú tu luyện, cả đời chỉ có thể dừng ở Nhập Môn. Còn đối với những ai có thiên phú thì sẽ biểu thị bằng bảy loại màu tương ứng với cấp độ tăng dần theo thứ tự: Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm và tím. Mệnh căn màu đỏ là loại tu luyện chậm nhất, ngược lại thì nhanh nhất chính là mệnh căn màu tím.
Ngoài ra thì sắc độ cuối cùng, cũng là sắc độ hiếm nhất trong tất cả, màu trắng, biểu thị cho kỳ tài nghìn năm có một, hòn ngọc quý của luyện thần giới.
Sau khi kiểm tra hàng trăm thí sinh thì cũng đến lượt nhóm của Kim Yến.
Mục Dao tiến lên đầu tiên và lẽ dĩ nhiên là báo đỗ. Kế đến thì Thu Hỷ và Chu Thiện lần lượt đều may mắn mà cũng vượt qua. Cả hai ôm nhau khóc trong niềm hạnh phúc không nói nên lời.
Đặng Tiên Thiên cũng tiến hành kiểm tra và lần nữa không bị bỏ lại. Nhưng nào ai hay biết, ngay khi kết quả hiện ra trên tờ giấy thì đã khiến Kiều Nguyệt ngạc nhiên không thôi bởi màu sắc mà nó biến thành.
Đến phiên Kiều Anh, cô không tránh khỏi hồi hộp, bàn tay run run mà chạm vào Trụ Thăng Thiên. Kiều Nguyệt đứng một bên nhìn sự chuyển biến trên tờ giấy biểu thị mệnh căn. Thấy nó dần hiện ra màu tím thì lập tức kinh ngạc, nhưng cô cũng ngay sau đó hồi phục tâm tình, dõng dạc thông báo:
"Trương Kiều Anh, Đỗ!"
Nghe đến đấy, nhóm người Kim Yến vui mừng thấy rõ. Nhất là Đặng tiểu thư, gương mặt cô còn hạnh phúc hơn cả khi biết kết quả của chính mình.
Kim Yến ra dấu chúc mừng cho tam tỷ, Kiều Anh cũng đáp lại lời chúc cho muội muội của mình.
Kiều Nguyệt quan sát hai cô nương vừa lên kiểm tra ấy, thầm cảm thán thời thế sinh nhân tài. Sau đó, cô cũng nhanh chóng thu hồi cảm xúc, tiếp tục đọc tên người kế tiếp trong danh sách:
"Trần Kim Yến, xin mời bước lên!"
Câu nói ấy làm An Tĩnh đang quan sát cũng phải giật
mình. Anh âm thầm mà nhìn kĩ người con gái đang tiến gần đến Trụ Thăng Thiên, thầm nhủ:
"Đây chính là Vật Tế sao?"
Về phần Kim Yến, mặc dù biết mình chắc chắn sẽ đỗ nhưng cô cũng hi vọng được biết mệnh căn của mình có màu gì? Lỡ nó quá tệ làm thất vọng Minh Nguyệt thì không biết phải đối mặt ra sao?
Đặt tay lên Trụ Thăng Thiên, một luồng ánh sáng nhỏ chạy dọc cơ thể Kim Yến như bao thí sinh khác đã từng. Khi chúng lướt qua khu vực cổ thì hơi khựng lại nhưng cũng ngay lập tức di chuyển tiếp mà không ai phát giác ra. Sau đó thì được thu về và tiến vào mảnh giấy trong tay Kiều Nguyệt.
Kế đến, một mảng màu sắc dần hiện ra trên tờ giấy trắng.
----------