Một vạn bản môn quy đối với người bình thường mà nói thì quả thật quá nhiều. Nếu trừ bỏ thời gian nghỉ ngơi thì cho dù có cắm đầu ra chép thì cũng phải mất nửa năm để hoàn thành. Nhưng Minh Nguyệt hiện đã là thần nhân, chưa kể tốc độ viết chữ của cô đã đạt thượng thừa sau những lần khổ luyện nhằm sử dụng thuần thục Hồi Vọng. Vì thế chưa đến nửa tháng, Minh Nguyệt đã hoàn thành hình phạt, được gỡ bỏ cấm túc.
Sau đó, các đệ tử Thanh Linh phái ngày ngày đều thấy cô đến thư viện của bổn môn tìm kiếm gì đó. Giống như lúc này đây, một vài tân đệ tử mới gia nhập đang nhốn nháo ở ngoài cửa thư viện.
"Này! Cô nương đó là ai vậy? Hôm nào cũng thấy đến đây xem bản đồ Nhân giới?" Một nam đệ tử lên tiếng.
"Ta không biết! Nhưng mà người đó đẹp quá!" Nữ đệ tử đứng đầu hàng cảm thán.
Một người chen lên phía trước nhằm nhìn rõ Minh Nguyệt, do hắn cũng tính là chăm chỉ học môn quy của phái, nên dễ dàng nhận ra bốn viên ngọc trai ẩn hiện bên tai trái cô. Lúc này hắn mới vỡ lẽ ra mà nhắc nhở những kẻ xung quanh.
"Ta nhận ra chiếc khuyên tai ấy! Nó biểu thị rằng ngài chính là đệ tử chân truyền!"
"Cái gì? Nhưng đệ tử của Chưởng Môn chỉ có một người là nữ..."
"Không lẽ đấy là Thánh Toạ, chưa đầy trăm năm đã tiến nhập Phượng Thần?"
Tất cả nghe xong thì thầm sửng sốt, có hâm mộ, có kính phục đối với Minh Nguyệt. Họ dù là tân đệ tử nhưng cũng từng nghe kể về chiến công của cô, từ Cấm điện đến Nhân giới và cả thiên phú trác tuyệt tự cổ chí kim, hầu như danh tiếng đã lan ra toàn tứ giới. Tuy vậy, cô lại ít khi lộ mặt, ngay cả tại Thanh Linh phái thì thời gian hầu hết đều ở trong Hậu Linh điện của mình.
Vào lúc đó, một đôi nam nữ mặc trang phục tím nhạt của đệ tử nội môn đi ngang qua. Họ thấy trước cửa phòng thư viện tụ tập đông người, bèn tiến đến chất vấn.
"Các ngươi làm gì đứng đầy ra đây? Thư viện là nơi yên tĩnh, không phải chỗ để tiếng ồn quấy nhiễu." Nam đệ tử lên tiếng.
Mọi người đồng loạt quay lại, nhận ra đó là ai thì nhỏ giọng cung kính:
"Thu Thuỷ sư tỷ, Xuân Nhật sư huynh!"
Hai người đó lần lượt là nhị đệ tử và tam đệ tử của Dễ Tính mà ngày đó Minh Nguyệt gặp ở sự kiện Cấm điện. Họ hiện tại đang phụ trách dạy dỗ những người mới gia nhập Thanh Linh phái gần đây.
Thấy mọi người liếc mắt nhau cùng ngó vào bên trong, Thu Thuỷ và Xuân Nhật đồng thời cũng nhìn đến, sau đó thì trợn mắt khi nhận ra Minh Nguyệt. Đến khi hoàn thần mà quay lại với các tân đệ tử thì tất cả đã nhốn nháo trốn đi mất.
Xuân Nhật dự định tiến lên hành lễ với Minh Nguyệt thì Thu Thuỷ phía sau đã cản lại, thì thầm vào bên tai:
"Thánh Toạ trông có vẻ đang bận, đừng làm phiền!"
"À phải! Ta sơ ý quá!"
Nói rồi cả hai cùng lặng lẽ rời khỏi. Thu Thuỷ trước khi đi cũng lén nhìn lại tiểu sư thúc mà thầm hoài niệm trong đầu. Nhớ ngày nào tiểu đồ đệ của Chưởng Môn vẫn còn tu vi Nhập Môn, nay đã phá kén mà đường đường trở thành Phượng Thần, gia nhập hàng ngũ đứng đầu trong chúng hậu bối. Thiên phú và danh tiếng so với Thượng Toạ thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Nhân cách lẫn sức mạnh đều xứng làm tấm gương mà mọi người cần noi theo.
Mà Minh Nguyệt ở một bên vẫn chăm chú xem xét thật kỹ tấm bản đồ Nhân giới. Cô cần phải nhanh chóng tìm ra thị trấn mà Trương gia đang định cư, hành động gấp rút, tìm đến nữ chính trước một bước so với tất cả.
Trong suốt nửa tháng chịu phạt, cô cũng đã suy nghĩ rất kỹ những gì mình cần làm. Theo nguyên tác, khi Thúc Hạo dựa vào chỉ dẫn Kim Bài mà tìm đến Vật Tế, kết quả anh đã không nỡ xuống tay. Từ đó âm thầm bảo bọc nữ chính, dẫn đến lâu ngày sinh tình, rồi mọi ân oán, ngược thân ngược tâm cũng từ đó phát sinh. Nữ chính Trương Kim Yến cũng nảy sinh tình yêu với Thúc Hạo. Hai người trải qua bao nhiêu ngăn trở, đau khổ, tưởng đâu cuối cùng họ sẽ có một cái kết đẹp. Nào ngờ Thứ Đó đã xoay chuyển mọi thứ, đem đến sự kết thúc bi thảm cho một mối tình cùng với thế giới này.
Nếu muốn ngăn chặn diễn biến đó, thì phải bắt đầu từ mối quan hệ của Thúc Hạo và Kim Yến. Nhưng thân phận của hai người đặc biệt, dù cho cô có nghĩ nát óc cũng không tài nào tìm ra cách vẹn toàn.
Minh Nguyệt cũng có nỗi lo của riêng mình, gánh nặng trên vai cô gắn liền với sự sống lại của Ngọc Linh. Nghĩ đến mối tình chưa kịp thổ lộ của bản thân, cuối cùng cô đành phải ích kỷ. Nếu không giúp họ thành toàn được thì phải ngăn cản mối tình này, tuyệt đối không thể để cho hai người nảy sinh tình cảm với nhau. Dẫu sao, nếu không có tình thì sẽ không đau khổ, mọi thứ sẽ xem như chưa từng xảy ra. Ít nhất thì đại sư huynh cũng sẽ nhẹ lòng.
Còn về Vật Tế, Minh Nguyệt có một biện pháp. Kim Yến theo miêu tả trong nguyên tác, cô cũng là người có thiên phú trác tuyệt. Tốc độ tu hành có thể so sánh với Thúc Hạo, ở đoạn sau quyển tiểu thuyết đã tiến đến Bán Nguyên Thần. Nếu không vì mất kiềm chế gϊếŧ đi người mình yêu, không suy sụp tinh thần, không bị Giáo Chủ Quang Minh giáo gϊếŧ chết thì hoàn toàn có khả năng đột phá Hoá Thần.
Nếu Minh Nguyệt ngăn chặn được điều đó xảy ra, trợ giúp nữ chính thuận lợi thành Nguyên Thần, hoà nhập vào Tạo Hoá, thoát khỏi Luân Hồi, thì Vật Tế mãi mãi sẽ không ai chạm tay đến được, cũng sẽ không bao giờ xuất thế, Thứ Đó cũng từ ấy không thể triệu hồi. Minh Nguyệt sẽ hoàn thành nhiệm vụ, trở về hiện đại, Ngọc Linh cũng được cứu sống.
Vì Ngọc Linh, vì bản thân, vì sư phụ và các sư huynh, vì số phận của thế giới này, cô nhất định phải lựa chọn và đánh cược. Nâng tay lên chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ, trên ngón tay là một dòng chữ hiển thị địa điểm vừa chạm.
Nơi đó là trấn Bình Nguyên.
Vài ngày sau, Minh Nguyệt luôn theo sau Dương trưởng lão, nói dối mình muốn đi Nhân giới hành y tế thế, muốn âm thầm giúp đỡ mọi người. Ban đầu, Dương trưởng lão thấy cô vừa mới tỉnh không lâu, cũng như e ngại tính cách hành sự bất chấp hiểm nguy ấy nên từ chối. Nhưng do Minh Nguyệt cứ bám dính, liên tục xin xỏ nên ông đành chấp nhận, thầm nghĩ.
"Kì lạ, tiểu Nguyệt này sao lại đột nhiên hay lải nhải như vậy?" Bấm đốt ngón tay nhưng vẫn không tra ra kết quả.
Ông đột nhiên phát hiện Minh Nguyệt càng lúc càng toả ra hương sắc thuộc về người thế giới này. Nếu lúc trước hương sắc thuộc về thế giới khác rất đậm thì bây giờ lại trở nên mờ nhạt, liệu đây là kết quả do sống quá lâu ở một nơi?
Nghĩ mãi vẫn không cho ra được kết luận, ông gọi Thúc Hạo đến phân phó vài điều.
----------
Minh Nguyệt đến nhân gian, dùng thuật ẩn thân mà bay thẳng đến Bình Nguyên trấn. Nơi đây tuy không thể xem là phồn hoa nhưng cũng không đến nỗi nghèo đói. Và nổi tiếng nhất, giàu có nhất tại đây là Trương gia của Trương Nguỵ. Lão ta có ba bà vợ, hai đứa con trai và một con gái.
Sở dĩ hắn giàu có như ngày hôm nay không phải do gia sản phụ mẫu để lại hoặc nhờ tài năng bản thân hay gì. Tất cả đều là kết quả của hôn sự có mục đích. Từ bản thân hắn cho đến con trai, con gái, mọi người thân trong nhà đều thông gia với không phải nhà giàu thì cũng là quan to.
Khổ sở nhất là con trai thứ bị chia cắt với thanh mai trúc mã từ nhỏ chỉ vì nhà đàn gái không môn đăng hộ đối, dẫn đến cả hai cùng tự sát. Đồng thời đứa con gái út cũng bị ép gả cho một tên quan đã có sáu người vợ.
Mẫu thân thân sinh của nữ chính là người vợ thứ ba. Cô tên Trần Diệu, vốn là con gái lớn thuộc về gia đình một phú hào giàu nhất nhì trấn kế bên. Được Trương Nguỵ để ý đến bởi nhan sắc tiên thiên, đích thân đến nhà họ Trần cưới hỏi, nói những lời hứa hẹn tốt đẹp về một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng ông trời trêu ngươi, Trần gia gặp hoả hoạn, cả một nhà chôn thân trong biển lửa. Trần Diệu từ đấy tiều tuỵ đi, nhan sắc cũng vì bệnh tật mà phai tàn. Trương Nguỵ cũng bắt đầu chán ghét, không đếm xỉa đến người vợ này nữa.
Trớ trêu thay, sau một đêm Trương Nguỵ vào nhầm phòng vì rượu, bà lại mang thai con của hắn. Thế là dù cuộc sống ngày đêm bị chồng ghẻ lạnh, bị người trên dưới Trương gia xem thường, nay đã có đứa nhỏ trong bụng làm niềm an ủi. Nhưng bà lo sợ một ngày hắn biết sẽ bắt con đi, đến khi lớn thì biến thành công cụ hôn nhân vì lợi ích. Vì thế bà quyết định không nói ra, chỉ lén nhờ nha hoàn phụ trách chăm sóc mình mua thuốc men bồi bổ. Trang sức còn giữ bao nhiêu đều bán hết, trang trải khổ cực qua gần chín tháng.
Nhưng bỗng một ngày, Trương Nguỵ không biết vì lí do gì mà đến phòng bà. Khi phát hiện cái thai, hắn bèn nổi trận lôi đình, mắng mỏ bà thậm tệ vì nghĩ mình bị lừa dối.
Đó là những gì được miêu tả trong nguyên tác, Minh Nguyệt đến trấn Bình Nguyên cũng đúng vào lúc Trương Nguỵ phát hiện ra cái thai. Đứng ở trên nghe ngóng, thu vào đủ lời nói nặng nề mà hắn dành cho Trần Diệu phu nhân, Minh Nguyệt càng thấm thía cái gì gọi là xuất giá tòng phu, nam tôn nữ ti. Tự hỏi nếu bản thân không xuyên vào Thiên giới mà rơi vào Nhân giới thì liệu cô sẽ có kết cục như thế nào? Liệu cô có đủ mạnh mẽ để vượt qua số phận, tự làm chủ cuộc đời mình như hiện nay?
Được một lúc thì Trương Nguỵ cũng tức tối ra khỏi phòng. Minh Nguyệt dù có không ưa hắn nhưng cô cũng không làm gì, bởi cô biết chẳng bao lâu nữa thì hắn sẽ gặp đại hoạ sát thân. Hiện tại cô có việc khác phải làm.
Trần Diệu phu nhân một thân ngồi uất ức trong phòng, cố gắng loại bỏ đi những lời cay độc đã nghe từ Trương Nguỵ. Mặc dù từ lúc được gả cho hắn đến nay bà chưa từng bị đánh đập, nhưng sự vũ nhục từ lời nói thì đã chịu rất nhiều lần. Nhà họ Trương để có thể kết thông gia với nhiều thế lực như thế, một phần cũng vì tài ăn nói hoa ngôn xảo ngữ của Trương Nguỵ. Vì thế mỗi khi cần nhục mạ ai thì hắn hoàn toàn có đủ khả năng dìm chết tự tôn kẻ đó một cách dễ dàng. Con trai thứ trong nhà cũng chính vì hắn mắng mỏ dẫn đến phẫn uất quyên sinh.
Sau khi tâm tình bình ổn hơn một chút thì bà bảo Tư Tuyệt, nha hoàn trung thành của bà, dẫn ra ngoài sân sau thay đổi không khí, tránh ảnh hưởng đứa bé trong bụng. Đúng lúc này, Minh Nguyệt một thân áo trắng phong trần thoát tục, bay từ trên không đáp xuống trước mặt Trần Diệu phu nhân và nữ nha hoàn.
Cả hai người bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, bất động trong giây lát. Nha hoàn Tư Tuyệt có phản ứng đầu tiên, vô thức tiến lên phía trước che chắn trước người vị phu nhân, mặc dù bản thân cũng vô cùng sợ hãi.
Thấy tình cảnh như thế, Minh Nguyệt biết mình nên nói gì đó hoá giải bầu không khí này.
"Hai người đừng sợ, ta là người của luyện thần giới, không phải yêu ma!"
Lời vừa nói xong đã trực tiếp kéo về Trần Diệu phu nhân đang thất thần. Bà quan sát một lượt từ trên xuống vị cô nương trước mặt, nhan sắc thuộc hàng bách niên nan ngộ*, mắt đen môi hồng, một thân bạch sắc trong nắng tựa thần tiên, khắp người toả ra khí chất bất phàm mà người thường không thể có. Hành động khi nãy từ trên bay xuống thì một là yêu ma, hai là thần tiên mới có thể làm được. Nhưng người trước mặt thì hoàn toàn khiến bà tin không phải yêu ma. Còn về lí do? Chắc là nhờ cảm giác đi!
(*Bách niên nan ngộ: Trăm năm khó gặp)
Đối với người Nhân giới mà nói, chỉ có những vùng thành thị phồn hoa, tin tức nhanh nhạy thì luyện thần giới mới khiến họ cảm thấy quen thuộc đôi chút. Đối với những vùng sâu vùng xa như Bình Nguyên trấn thì các bậc tu nhân luyện thần chỉ như những truyền thuyết hư ảo, họ vẫn tin là có nhưng mãi mãi không ngờ đến là sẽ gặp được. Nên đối với Trần Diệu và nha hoàn giờ đây, Minh Nguyệt không khác nào bậc bề trên mà họ cần nhất mực tôn kính.
Không nói hai lời, hai người lập tức định quỳ xuống hành lễ. Minh Nguyệt lập tức thi triển quyền phép nâng họ dậy trước khi đầu gối kịp chạm đất. Tính cả thời gian sống ở hiện đại thì cô đã hơn một trăm hai mươi hai tuổi, nhưng cho dù như vậy cô cũng cảm thấy khó chịu khi nhìn một người phụ nữ với dáng vóc trung niên quỳ gối trước mặt, chưa kể nhận thức về thời gian của người luyện thần giới cũng tương đối khác, tâm hồn cô vẫn còn độ tuổi thanh xuân.
"Phu nhân không cần đa lễ đâu! Ta không thích mấy việc này..."
Nhận thấy bản thân không cách nào quỳ xuống được, cả hai người liền biết là do cô nương trước mặt làm ra, càng làm họ trong lòng tin tưởng Minh Nguyệt là thần tiên. Trần Diệu bèn tiến lên phía trước khom người cung kính.
"Không biết thần nhân vì điều gì mà phải đại giá quang lâm đến chỗ ở của thảo dân? Không thể đón tiếp thần nhân chu đáo thật sự lấy làm hổ thẹn!"
Minh Nguyệt cảm thấy thật mất tự nhiên trước lời lẽ quá mức trang nghiêm của vị phu nhân này. Nhưng cô không muốn quản nhiều lúc này.
"Ta phát hiện có dị tượng, nên theo đó mà dò tới đây."
Thật ra trước khi cái thai chuyển dạ báo hiệu nữ chính sắp chào đời thì sẽ chẳng có bất kì điều xảy ra, dị tượng mà Minh Nguyệt đề cập là nói dối, thời tiết hôm nay cũng đặc biệt tươi đẹp, trong xanh.
Thấy Trần Diệu phu nhân tỏ ra khó hiểu, cô bèn chỉ vào cái thai mà nói.
"Con gái cô trời sinh có thiên phú cao để thành thần tiên nhưng số mệnh quá bấp bênh, dễ gặp hoạ sát thân."
"Con gái? Thần nhân bảo đứa trẻ này là nữ hài?" Trần Diệu phu nhân ngạc nhiên hỏi.
Minh Nguyệt gật đầu xác nhận.
Trần Diệu phu nhân chưa hết bàng hoàng thì nhớ đến hoạ sát thân mà Minh Nguyệt đã nói, bèn lo lắng mà hỏi biện pháp. Cô lập tức giao cho Trần Diệu và nha hoàn hai người mỗi người một vòng tay, bảo rằng khi nào chuyển dạ thì cả hai hãy đeo vào.
Còn riêng với nữ chính Kim Yến thì Minh Nguyệt chưa nghĩ ra biện pháp. Bỗng cô nhớ đến điều gì nên quay sang hỏi Trần Diệu phu nhân.
"Phu nhân có vật gì muốn cho con gái mình không? Đại biểu như là tín vật của phụ mẫu?"
Vị phu nhân trầm ngâm một lúc, mới lấy dây đeo cổ có gắn một miếng ngọc bội ra, nói rằng.
"Đây là ngọc bội mà mẫu thân ta đặc biệt tặng trước lúc xuất giá. Là vật duy nhất mà ta còn giữ từ bà ấy, dẫu đã bán hết trang sức của hồi môn nhưng chỉ riêng vật này là còn giữ lại." Nói đến đây, bà không kìm được lòng nhớ hai vị phụ mẫu còn chưa kịp báo hiếu.
Minh Nguyệt đưa tay tới tỏ ý muốn lấy ngọc bội, Trần Diệu phu nhân cũng không ngại mà đưa cho cô. Sau đó Minh Nguyệt hướng nha hoàn Tư Tuyệt phân phó.
"Phiền cô đem một cái bát đến đây giúp ta!" Khi chuẩn bị xong, Minh Nguyệt thi phép hoá ra một con dao nhỏ, hướng vị phu nhân nói bằng ngữ điệu ôn hoà: "Tuy có hơi vất vả đối với người đang mang thai. Nhưng vì đứa nhỏ, phiền phu nhân trích vào đây ba giọt máu."
Tư Tuyệt nha hoàn hơi lo lắng nhưng Trần Diệu thì không ngại, vì con gái thì chút việc này có đáng gì.
Khi trong chén có đủ ba giọt máu thì Minh Nguyệt cũng dùng dao cắt ngón tay mình nhỏ vào đó thêm ba giọt. Điều này lập tức khiến Trần Diệu phu nhân kinh ngạc không thôi, không thể ngờ một người như thần nhân đây, lại vì đứa trẻ không quen biết này mà chịu làm tổn thương thân thể ngọc ngà tôn quý.
Sau khi trích máu xong, Minh Nguyệt triệu hồi Hồi Vọng, hoá nó nhỏ lại, khuấy đều máu trong chén, viết lên mặt trước miếng ngọc bội một chữ "ẩn", phía sau ngọc bội một chữ "vệ". Lập tức miếng ngọc bội phát ra luồng sáng chói mắt, đến khi nó trở lại như cũ thì cô đưa cho Trần Diệu phu nhân mà bảo rằng.
"Khi nào đứa trẻ chào đời thì lập tức đeo lên cổ con bé. Thứ này sẽ bảo vệ nó cả đời, từ đó tránh được hoạ sát thân."
Vị phu nhân mừng rỡ dự định quỳ xuống tạ ơn thì bị Minh Nguyệt chính tay nâng dậy, bảo không cần. Sau đó, cô dặn dò đôi chút việc rồi phi thân bay đi.
Về đến Thanh Linh phái, Minh Nguyệt vẫn không buông xuống được lo lắng. Cô luôn lén theo dõi động tĩnh của Kim Bài Nam hướng, sợ rằng nó sẽ báo động sớm hơn bình thường. Bởi vì việc bản thân xuyên qua rất có thể trở thành biến số khiến mọi chuyện đi xa khỏi dự kiến.
Tuy vậy, khác với sự lo lắng của Minh Nguyệt, nó vẫn diễn ra đúng y như trong nguyên tác. Suốt nửa tháng trôi qua, Kim Bài vẫn đứng im bất động, không cho thấy bất kì dấu hiệu nào.
Ngồi trong Hậu Linh điện, Minh Nguyệt bấm đốt ngón tay tính toán thời gian chuyển dạ của Trần Diệu phu nhân. Thấy nó đã đến gần, cô liền bỏ mọi lo lắng sang một bên, tức tốc bay xuống nhân gian.
Nhưng Minh Nguyệt không biết, ngay khi mình vừa rời khỏi Thanh Linh phái, không bao lâu sau, Kim Bài Nam hướng và bảy Kim Bài khác cùng đồng loạt rung động.
----------