Chúng ta tạm thời ở trong một biệt viện thành tây.

Đó là biệt viện ta đặt mua lúc tại vị, cũng coi là có đường lui, không nghĩ tới lúc này ngược lại thật sự phải dùng tới.

Ta triệu kiến mấy vị đại thần ở sân nhỏ, cùng với một ít thủ hạ tâm phúc.

Chuyện ngày đó mặc dù Tạ Ninh Vũ hết sức che giấu, nhưng những người này đều là một tay ta cất nhắc, năng lực không thể chê, chuyện bức cung ít nhiều gì cũng rõ ràng, bọn họ vẫn luôn đợi ta ra lệnh, vẫn luôn không có động tác gì, hôm nay ta trở lại, ắt phải an bài một phen.

Dạ Cẩn đợi một đêm ở ngoài nhà, người đi ra ngoài đều nhìn hắn với ánh mắt khác thường, đám người cũng đi hết rồi, hắn mới hơi do dự chậm rãi đi tới.

Ta có chút buồn cười nhìn hắn, ngoắc ngoắc tay, nói: “Tới đây, đi chậm như vậy làm gì?”

Dạ Cẩn theo thói quen nhấp môi dưới, “Ánh mắt bọn họ rất kỳ quái.”

Ta ngoẹo đầu cười, “Tất nhiên kỳ quái, chúng ta sắp đại hôn, bọn họ đều coi ngươi như hoàng hậu đó.”

Mặt Dạ Cẩn đỏ lên, lắp bắp nói: “Không phải nói đồng minh cùng cưới sao?”

Ta không khỏi tức cười, “Tuy nói là đồng minh cùng cưới, nhưng bọn họ đều là thuộc hạ của ta, tự nhiên sẽ không cho rằng ta bị gả đi, giống như thuộc hạ của ngươi sẽ không cho rằng ngươi bị ta bắt nạt đó.”

Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như cảm thấy ta nói rất có lý, gật đầu đồng ý nói: “Ừ, cũng vậy.”

Ta ngoắc gọi hắn ngồi xuống, ngược lại cũng không giấu giếm hắn cái gì, nói thẳng: “Mới vừa gọi bọn họ tới, là bảo bọn họ chớ sinh lòng làm phản, phụ tá Tạ Ninh Vũ lên ngôi xưng đế, nguyện ý lưu lại kiến công lập nghiệp, liền theo đệ đệ, nếu không muốn, sáng mai giờ Thìn chờ ta ở cửa đông bên ngoài thành, ta đưa bọn họ đi Vệ quốc, ta cho bọn họ cân nhắc trong thời gian một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi.”

Dạ Cẩn nghi hoặc nhìn ta, “Làm sao lại gấp gáp như vậy? Ngươi hiếm khi trở lại, không ở thêm hai ngày?”

Ta lắc đầu một cái, “Chậm thì sinh biến, tính tình Tạ Ninh Vũ âm tình bất định, tâm tư lặp đi lặp lại, lúc này gã không muốn cưỡng bách ta, khó bảo đảm một khắc sau sẽ không thay đổi, đi sớm vẫn an toàn hơn.”

Dạ Cẩn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ừ, cũng tốt.”

Ta đứng lên, cười một tiếng với hắn, “Đến nơi này với ta.”

Dạ Cẩn nháy nháy mắt, như có điều nghi ngờ, “Đi đâu?”

Ta ném cho hắn một ánh mắt đầy hàm ý, “Đi thì biết.”

Nơi chúng ta đến là hậu viện phủ thượng thư.

Ta cùng hắn đều là người có khinh công trác tuyệt, tránh canh phòng tiến vào hậu viện phủ thượng thư không hề khó khăn, khi Dạ Cẩn thấy ta dừng lại ở một gian phòng trang trí đẹp đẽ, rõ ràng cho thấy đây là phòng của khuê nữ, toàn bộ mặt cũng đen thành cục than luôn rồi.

Ta nín cười, lấy ngón tay đâm hắn, “Đi thôi, ngớ ra làm gì?”

Dạ Cẩn cứng người, cũng không nhúc nhích, sắc mặt lạnh trước đó chưa từng có, toàn bộ người cũng ào ào bốc ra khí lạnh, rõ ràng tâm tình không tốt.

Ta nén cười đến mức đau bụng, rốt cuộc không nhịn được bật cười “phì” một cái, “Ngươi nghĩ gì vậy, đây khuê các của hoàng hậu chưa qua cửa của ta, nếu muốn đi với ngươi, dù sao ta cũng phải xử lý chuyện ở đây cho thỏa đáng đã, ta phụ nàng rất nhiều, tối nay đưa ngươi đến, cũng là muốn cho nàng một kết thúc hoàn toàn.”

Sắc mặt hắn hơi bớt giận, trên người cuối cùng không còn hơi lạnh nữa, gật đầu một cái, lại lắc đầu, “Ngươi vào đi thôi, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Ta buồn cười nói: “Lúc này không ghen nữa à?”

Hắn mở mắt, mím môi một cái, thấp giọng nói: “Ngươi nói ngươi phụ nàng, đưa ta đến trước mặt nàng có chút không ổn, nàng thấy ta sẽ sụp đổ mất, ta không muốn làm khó ngươi.”

Ta giật mình trong lòng, lại mơ hồ có chút đau lòng vì hắn.

Hắn luôn tôn trọng ta như vậy, tôn trọng đến mức ta cũng có chút áy náy với hắn, được một người một lòng đối xử như vậy, sao ta có thể may mắn thế?

Ta nghiêng người lên trước, in một nụ hôn lên khóe môi hắn, cười nói: “Nếu ngươi tin ta, ta cũng sẽ không làm ngươi thất vọng, chờ ta trở lại.”

Hắn không tự chủ sờ khóe môi, ánh mắt đăm đăm, cả người đều ngây ra bất động.

Đây là lần đầu tiên ta hôn hắn.

Khối băng lớn này, lại bị một cái hôn làm cho không nói lên lời.

Ta vừa buồn cười lại ngọt ngào, không biết làm sao lắc đầu một cái, sửa lại sắc mặt, xoay người đi tới trước cửa khuê các kia, đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái, “Thanh Dao, có ở đây không? Là ta.”

Bên trong truyền tới âm thanh một tiếng đồ sứ “choang” bị đánh nát, lại thêm tiếng xô đổ bàn ghế, không bao lâu, cửa bị mở ra, một nữ tử phấn y xinh đẹp tuyệt trần nhu nhã lê hoa đái vũ đứng ở sau cửa, vừa thấy ta, lập tức thút thít một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền nhào tới.

Ta vội vàng né người trốn một, khóe mắt liếc về sau lưng một cái, đã không thấy tung ảnh của hắn, không biết trốn đi đâu rồi.

Cho dù không thấy được người, cũng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng sắp đâm thủng sau lưng.

Ta hơi có chút dở khóc dở cười, nhìn mỹ nhân lê hoa đái vũ trước mặt, lại có một trận nhức đầu, cười khổ một tiếng, ôn nhu khuyên nhủ: “Thanh Dao, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Dứt lời, liền đỡ cánh tay nàng cùng nàng vào phòng.

Chúng ta nói chuyện chừng nửa giờ, là ta phụ bạc một tấm chân tình của nàng, Thanh Dao là cô nương tốt, ôn nhu hiền huệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chưa bao giờ từng bức bách với ta, chỉ ở sau lưng yên lặng chờ đợi, nữ tử lúc mười bảy mười tám tuổi đã đến tuổi lập gia đình, nàng cự tuyệt chờ ta, hôm nay đã hai mươi năm, còn chưa từng cưới gả, chịu đựng ánh mắt người khác khác chê cười vẫn luôn si ngốc chờ đợi, mặc dù ta không chỉ một lần nói với nàng chúng ta không thể, thậm chí còn tứ hôn cho nàng, nhưng nàng lấy cái chết bức bách, cuối cùng cũng chỉ có thể xóa bỏ.

Lần đại hôn đó nàng vốn có thể làm hoàng hậu của ta, cuối cùng lại bị cắt đứt, kỳ vọng tràn đầy của nàng lần nữa rơi vào khoảng không, ta nghe nói nàng sinh một trận bệnh lớn, thật may Tạ Ninh Vũ theo lời ta dặn dò chưa từng bạc đãi nàng, sai ngự y tốt nhất trong cung xem bệnh cho nàng, cuối cùng cũng nhờ tuổi trẻ, căn cơ thân thể tốt, qua một tháng đã đỡ hơn.

Ước chừng sau lần bức cung đó, nàng cũng kịp chuẩn bị ít nhiều đối với việc chúng ta không thể chung một chỗ, lúc ta nói ta muốn ở cùng hoàng đế Vệ quốc, tuy nàng không che giấu được mất mát, ngược lại vẫn không mất đi lý trí.

Nàng lau nước mắt, ôn nhu nói: “Nếu bệ hạ đã có lựa chọn, ta tôn trọng ngài.”

Ta than thở, “Là ta phụ ngươi, ngươi là cô nương tốt, có thể do ta quen biết hắn trước, cảm tình đã định, lúc ấy cho rằng hắn đã chết, mới có thể lựa chọn người khác, bây giờ hắn sống khỏe mạnh, lại chưa có hôn sự, ta muốn cùng hắn ở chung một chỗ.”

Nàng cười khổ một tiếng, “Trách thì trách, chúng ta gặp nhau quá trễ, Thanh Dao chúc bệ hạ cả đời hạnh phúc.”

Ta đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu với nàng, trịnh trọng nói: “Ta sẽ bảo đệ đệ ta đối xử với ngươi thật tốt, hoàng thất là hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi, cho dù ngươi chọn ai làm rể hiền, ta đảm bảo nửa đời sau của ngươi không buồn không lo, hạnh phúc an khang.”

Khóe môi Thanh Dao nở một nụ cười, thi lễ với ta, mơ hồ vẫn là thiên kim thượng thư ôn nhu hiền huệ uyển chuyển kia, “Đa tạ long ân của bệ hạ.”

Sau khi từ biệt nàng, ta liền ra cửa.

Bên ngoài trời trong trăng sáng, hoa quế bị gió thổi một cái, lung lay rơi xuống đầy đất.

Trên cây, người nọ nửa tựa vào thân cây, cong một chân, một chân rũ xuống, đặt tay lên đầu gối, cả người lười biếng như một con báo đen.

Hắn cúi đầu nhìn ta, ta cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh mắt lần lượt thay nhau, nhìn nhau cười một tiếng.

Hắn cảm mến mà đợi, ta cũng lấy tâm tương giao, thẳng thắn với nhau, tôn trọng lẫn nhau, đây mới thật sự là tình yêu.

Chỉ mong chúng ta có thể vĩnh viễn như vậy.

Sáng ngày thứ hai, chúng ta đúng giờ đến cửa thành đông.

Nơi này đã có hơn năm mươi người đưa theo xe ngựa người nhà chuẩn bị ổn thỏa.

Ta rất vui vẻ yên tâm, ít nhất có sáu người, nguyện ý đi theo ta.

Đi Vệ quốc sẽ định trước không có tiền đồ, chúng ta dù sao cũng là người Yến quốc, không thể vào triều làm quan hiến kế hiến sách vì Vệ quốc, cả đời bọn họ chỉ có thể đi theo bên người ta, phục dịch làm tâm phúc của ta, buông tha tiền đồ hoài bão, theo ta đi con đường Vệ quốc không biết trước, đám người này thật sự dùng mạng đối đãi với ta.

Vậy ta, tự nhiên sẽ không phụ bọn họ.

Ta khẽ mỉm cười, “Lên đường!”

“Mời bệ hạ chậm đã!”

Cửa thành xa xa truyền tới một tiếng rống to, một người cưỡi khoái mã chạy tới, đến gần nhìn một cái, cuối cùng lại là thị vệ thiếp thân của Tạ Ninh Vũ, Long Cửu.

Hắn chạy đến gần đó, xuống ngựa, quỳ một chân trên đất trình một vật lên, cung kính nói: “Bệ hạ vạn tuế, điện hạ bảo ta đưa cái này cho ngài.”

Ta nhìn túi gấm trong tay hắn, ít nhiều có chút tò mò, lấy tới mở ra nhìn một cái, lại là một khối ngọc thạch mượt mà sáng long lanh.

Ở giữa rõ ràng đã từng gãy lìa, chẳng qua được thứ gì đó gắn chặt lại lần nữa, tay nghề cao siêu, không nhìn kỹ gần như nhìn không rõ lắm.

Đây là…

Mặt ngọc kỳ lân ta đã từng làm vỡ ngày bức cung đó!

Gã lại dính nó chặt lại!

Ta không phải không biết ý nghĩa như thế nào, Tạ Ninh Vũ đã thầm chấp nhận chuyện chúng ta chung một chỗ.

Ta không tự chủ nắm chặt mặt ngọc, trầm giọng hỏi: “Gã còn có giao phó cái gì?”

Long Cửu cúi thấp đầu, giống như lấy hết dũng khí, mới nói: “Điện hạ nói, ngài ít nhất một năm phải trở lại hai lần, phải ở kinh thành đợi đủ ba tháng, nếu không đổi thành gã đi Vệ quốc.”

Ta nhướng mày một cái, lúc này trầm mặt xuống, “Để gã tới, xem trẫm có cắt đứt chân gã không!”

Long Cửu run một cái, chợt cúi đầu không dám nói lời nào.

Ta hít sâu một cái, miễn cưỡng để cho mình tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Nói cho gã, ba tháng thì không thể, nhiều nhất một tháng, một năm một lần, nếu còn dám quá đáng, coi chừng trẫm trở lại kinh thành đánh gã!”

Long Cửu liên tục vâng dạ, lúc đứng dậy ta trong lúc vô tình nhìn thấy khóe miệng hắn cuối cùng vểnh lên, lúc này giận không chỗ phát tiết, suýt nữa không để ý thân phận đánh tên thị vệ trước mặt này một trận!

Dạ Cẩn kịp thời kéo tay ta, khóe môi cũng có nụ cười, “Ngươi và đệ đệ có tình cảm thâm hậu nhiều năm như vậy, gã không thể nào dứt bỏ phải xa ngươi, ngươi cũng không có khả năng dứt bỏ tách khỏi gã, giống như ngươi đoán gã sẽ nghe ngươi lời chiếu cố vị thiên kim thượng thư kia, các ngươi mặc dù có vụ phản bội bức cung, nhưng các ngươi ai cũng không muốn muốn đả thương tính mạng đối phương, cũng không phải là không có đường quay lại, huống chi gã còn có chút áy náy với ngươi, ngày sau nhất định sẽ đối tốt với ngươi gấp đôi, dù sao gã cũng là Yến hoàng tương lai, không nên làm quan hệ trở nên quá căng thẳng.”

Ta tự nhiên biết đạo lý, trong lòng vẫn không nhịn được giận đến tức giận đến ngứa răng, hừ hừ nói: “Tiểu tử thúi thiếu đánh, nếu lúc đại hôn không đưa lễ tốt, nhất định ta sẽ về hoàng cung đánh gã một trận!”

Hắn mím môi nhìn ta, khóe môi từ đầu đến cuối treo một nụ cười.

Ta nín khí nín khí, cũng không nhịn cười được, “Thôi, dù sao quốc gia này bây giờ là của gã rồi, ta mặc kệ, chúng ta về Vệ quốc thôi.”

Hắn gật đầu cười, “Ừ.”

Cưỡi ngựa đi ra một đoạn, ta quay đầu nhìn thành trì trong sáng sớm phía xa.

Trên tường thành, một bóng người quen thuộc đứng ở đó, cẩm bào thân vương màu đen tung bay trong gió, cả người giống như một cột cờ, bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn chúng ta càng lúc càng xa, cũng không biết rốt cuộc đứng bao lâu.

Ta mỉm cười lắc đầu một cái, hướng về phía gã vung tay lên, nhắm đường đến Vệ quốc, chậm rãi xuất phát.

Sau nửa tháng, chúng ta trở về Vệ quốc.

Hai tháng sau, chúng ta ở trong sự chúc phúc của thần dân hai nước Yến Vệ, cử hành đại điển thành hôn, cùng ngày, Tạ Ninh Vũ cũng từ nhiếp chính vương chính thức lên ngôi thành đế.

Từ đó, hơn nửa thời gian ta đều ở hoàng cung Vệ quốc, những người ta đưa tới cũng hoặc trở thành cung nhân tẩm cung ta, hoặc là thành thị vệ, hoặc là tâm phúc của ta, xung quanh đều là người quen, ngược lại cũng rất tự tại.

Sau nửa năm, Dạ Cẩn qua kế một vị thế tử ba tuổi từ trong hoàng tộc, phong làm thái tử, cùng ta cùng nhau hết lòng dạy dỗ.

Đứa nhỏ này ngược lại có đầu óc, không chỉ thông minh, càng không có tâm tư xấu gì, ai đúng nó đối tốt, nó cũng tốt với ai, ta nhìn rất thuận mắt, lúc nhàn rỗi cũng không ngại giúp một tay dạy nó.

Chẳng qua là, không khỏi có chút giữ lại.

Ta dù sao cũng là người Yến quốc, không thể giúp nước khác đào tạo một quân chủ hoàn mỹ không sứt mẻ được, giúp nước hắn lớn mạnh, mang đến tai họa ngầm cho quốc gia mình, ta đối đãi với Vệ quốc luôn tuân thủ một nguyên tắc: Trừ những chuyện uy hiếp Dạ Cẩn, hoặc Dạ Cẩn tự mình mở miệng, bất kỳ chuyện gì, chỉ cần không chọc tới ta, ta cũng sẽ không nhúng tay, càng không tùy ý thám thính để tránh hiểu lầm.

Nhưng Dạ Cẩn hắn quá biết lý lẽ, bao gồm cả chuyện hoàng tử này, cũng chưa từng mở miệng với ta.

Ta vui vẻ yên tâm nhưng cũng cảm thấy thiếu hắn rất nhiều, càng có lòng đối xử với hắn, tình cảm của chúng ta như keo như sơn, chưa bao giờ từng có bất kỳ ngăn cách gì.

Vệ quốc dưới sự che chở của Yến quốc dần dần thoát khỏi vị trí yếu nhất trong bảy nước, quốc lực từ từ cường đại lên, nhưng muốn ngang với Yến quốc, một trăm tám mươi năm đều không thể nào, Tạ Ninh Vũ cuối cùng cũng không phụ lòng kỳ vọng của ta, Yến quốc ở trong tay gã không hề kém bao nhiêu so với lúc ở trong tay ta, coi như gã làm hoàng đế thành công.

Chẳng qua là nghe nói, Thanh Dao lại lựa chọn vào triều làm quan.

Ta khó có thể tưởng tượng một người ôn uyển nhu mỹ lấy đâu ra dũng khí đứng vững gót chân trong triều đình dưới nhiều ánh mắt kinh bỉ chê cười như vậy, cho dù có Tạ Ninh Vũ ủng hộ, đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nghĩ đến do ta tổn thương nàng quá sâu, vì vậy để cho nàng có dũng khí, nàng không gả cho bất kỳ một người nào, ngược lại, năng lực của nàng không tệ, phụ tá tân hoàng giải quyết mấy vấn đề vướng mắc, cũng hung hăng tát cho những người xem thường nàng một cái.

Ta rất vui vẻ yên tâm, mỗi người đều có con đường mình chọn, ai nói nữ nhân nhất định phải lập gia đình, nàng quá tự tại, ta cũng an lòng.

“Ninh Hiên, ăn cơm.”

Ta quay đầu, thấy mặt Dạ Cẩn đầy trịnh trọng bưng một bát mì thịt thái chậm rãi đi tới, không khỏi cười một tiếng.

Yến quốc ở phương bắc, lương thực chính là mì, Vệ quốc ở phương nam, lương thực chính là cơm, hắn vốn không quen ăn mì sợi, nhưng vì phụng bồi ta, đang cố gắng thích ứng.

Ta lắc đầu một cái, đều nói hắn mấy lần bảo hắn ăn gạo cơm, hắn lại cứ không nghe, đường đường là hoàng đế, lại nửa đêm canh ba chạy ngự tới thiện phòng trộm ăn cái gì lấp bụng, nếu không phải đêm đó ta tỉnh lại không thấy bóng dáng tìm hắn khắp nơi, cũng không biết hắn ban ngày ăn chưa no.

Người này nha, luôn không biết yêu quý mình.

Nhưng mà, sau này có ta ở đây, sẽ không để cho hắn bị ủy khuất.

Hắn không thương tiếc mình, vậy ta tới yêu quý hắn.

Ai bảo ta thích hắn đâu.

Ta đi về phía hắn, đi về phía nửa đời sau của ta.

Cùng hắn ở chung một chỗ, ta rất hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play